Vô Ý Vi Chi

Chương 121: Chương 121




CHƯƠNG 120

Buổi tối lúc Lâm Vu Chu trở về, Thẩm Tiếu Vi cho anh một ánh mắt thắng lợi, Lâm Vu Chu tiếp nhận được. Đương nhiên, ai cũng không định nói trước cho Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng. Cả ngày hôm nay Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều chìm trong kích động và vui sướng nên không phát hiện hai người kia lén lút làm gì đó, nếu không sao có thể cho phép hai người đó “kiêu ngạo” vậy chứ.

Lại giải quyết được một chuyện lớn trong lòng, chuyện mà bốn người đàn ông cần làm trước mắt đó là phải làm sao để xử lý Quách gia, Khổng gia, gia tộc Redmond và việc mở rộng bản đồ làm ăn của gia tộc. Mà việc Lâm Vô Ý phải làm là ngoan ngoãn dưỡng thương, sớm ngày làm vết thương khỏi hẳn để bốn người đàn ông kia “ăn”. Đối với Lâm Vô Ý mà nói, lần đầu tiên của cậu cho ai cũng không sao cả, chỉ cần là một trong bốn người kia là được, cho nên cậu cũng không nói chuyện này cho Vu Chi và Vu Hồng biết, trong cái nhìn của cậu, dù sao cũng đều phải cho, ai trước ai sau cũng không sao hết. Khụ khụ, đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ riêng của người nào đó, còn những người khác… Khụ khụ, mọi người cũng hiểu mà.

Giang Y Viện vẫn ở Lâm trạch chăm sóc con trai, bà không nói chuyện lời đoán mệnh cho cậu, Lâm Vô Ý cũng không hỏi lại. Không ai hiểu rõ hơn cậu về tình yêu thương của ba dành cho cậu, thậm chí cậu còn có thể “nhìn thấy” vì “tương lai” ngày sau của cậu ba đã có bao nhiêu lo âu, có bao nhiêu đêm trằn trọc. Cậu không cần xác nhận từ mẹ. Nếu như nói muốn cậu đánh đổi tình yêu thương của ba để có được thân thể khỏe mạnh, cậu có hai trăm cái không muốn. Cậu thà rằng thân thể có chỗ thiếu hụt, cũng muốn người đó làm ba cậu, độc nhất vô nhị trên thế giới, ba của Lâm Vô Ý.

Thời gian dưỡng thương trôi qua từng ngày một. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều bận rộn nhiều việc. So sánh ra, thời gian rảnh của Thẩm Tiếu Vi có vẻ nhiều hơn một chút, nhẫu nhiên cũng có thể về sớm hoặc không đi làm. Xí nghiệp của Quách gia cứ lần lượt phá sản, đóng cửa, dường như Quách Minh Ngải đã buông tay, không hề vùng vẫy, cũng chẳng còn đến Lâm gia. Mà phía bên Khổng gia tuy rằng nhìn qua như gió yên sóng lặng, nhưng người của Khổng gia biết, sau khi Quách gia phá sản, kế tiếp sẽ đến lượt họ, mà đáng buồn chính là, họ lại bất lực. Cũng phải nói tiếp, kẻ không bình tĩnh nhất phải là gia tộc Redmond ở Mỹ. Gia tộc Redmond đã tồn tại ở đây hơn một trăm năm, lấy lịch sử mấy trăm năm ngắn ngủi của nước Mỹ mà nói, đó cũng coi như là một gia tộc cổ xưa, cũng là nguyên nhân để Redmond ngạo mạn theo kiểu tư bản. Một gia tộc như thế, mấy ngày gần đây cũng không hề tốt đẹp gì.

Redmond bị cảnh sát bắt, thậm chí còn không cho phép nộp tiền bảo lãnh. Từng bức ảnh một về tính ngược đều được truyền thông tiết lộ, từng điều gièm pha về gia tộc đều được đăng lên báo. Sau khi Redmond bị bắt, không riêng gì tình hình bên trong gia tộc mà cả chuyện làm ăn của gia tộc cũng như nước lũ phá đê, muốn chắn cũng không thể chắn được. Thậm chí đến cả những đợt giao dịch không thể tiếp xúc với ánh sáng giữa gia tộc Redmond và những ông lớn của giới chính trị cũng bị người ta khai thác được. Bởi vì “tai nạn” xảy ra bất thình lình của gia tộc Redmond mà hai giới chính trị và kinh doanh của nước Mỹ nổi lên cơn gió lốc đáng lẽ không nên có, ngay cả Tổng thống Mỹ cũng bị ảnh hưởng từ chuyện của gia tộc Redmond, rước lấy những công kích từ đảng đối lập. Tất cả mọi người đều biết, lần này gia tộc Redmond xong đời rồi.

Nhưng dù là Hongkong, hay là Mỹ, những “phong ba” đó đều không ảnh hưởng đến người đang dưỡng thương, càng không ảnh hưởng đến các bạn nhỏ đang đắm chìm trong vui sướng vì có ông chú nhỏ làm bạn. Nửa tháng trôi qua, cuối cùng hai tay Lâm Vô Ý cũng có được tự do, vết thương trên mu bàn tay đều khỏi hẳn, sẹo cũng mờ được bảy, tám phần, đợi đến khi vết thương trên cánh tay và đùi được cắt chỉ, cậu sẽ đi Anh tiếp tục tiến hành trị liệu. Lâm Vô Ý cũng đã bàn bạc xong xuôi với bốn người đàn ông, lúc đi Anh tiện thể đưa cả ba bạn nhỏ đi cùng, coi như dẫn các bé đi chơi cho đỡ buồn, nhất là Ethan. Cả bốn người đều đồng ý.

Tay khôi phục tự do, mắt cá chân bị trật cũng có thể khập khiễng chậm rãi dịch chuyển, Lâm Vô Ý có thể xuống giường miễn bàn đã vui vẻ thế nào. Hanna ở Hongkong nửa tháng, đã trở về Anh Quốc trong nỗi lưu luyến không nỡ, đang cố gắng hết mình những cuộc triển lãm tranh vào cuối năm của mình. Bieber vừa kết thúc một kịch bản cũng không vội về nước, ngược lại còn đang bận xuất hiện trên TV, hiện tại anh chính là vị giám khảo nóng tính nhất trong cuộc thi, đương nhiên cũng là vị giám khảo được hoan nghênh nhất, lời anh vừa nói ra miệng, tuyệt đối vừa sắc bén vừa chuyên nghiệp, ba vị giám khảo khác hoàn toàn chỉ để làm nền. Sự phát triển của công ty “Diều” càng có thêm nhuệ khí do sự xuất hiện của Bieber Channing, chiếm được bao nhiêu ánh mắt ước ao của những người trong ngành. Ngoại trừ một vài người của Lâm gia, không có ai biết Bieber đang có dụng ý khác, chính là để ý đến tiểu công chúa của Thẩm gia, ngay cả bản thân cô công chúa đó cũng không biết. Bất quá chẳng cần cô biết làm gì. Chỉ cần không có tiết học hay có một tiết, Thẩm Như Vi lại đến công ty của anh họ Vu Chu, cô đã hoàn toàn khuynh đảo bởi mị lực của người đàn ông thành thục nào đó.

Ngồi trên bệ của cửa sổ sát đất, Lâm Vô Ý đang đuổi kịch bản của cậu, cậu muốn hoàn thành nó trước khi đi Anh, như vậy mới có thể không làm chậm trễ công việc của Vu Chu. Ethan im lặng ngồi một bên làm bài tập. Bắt đầu từ đầu tuần, Ethan đã trở lại đi học bình thường, bất quá không cần đến nhà trẻ, chỉ khi chiều nào có buổi học, buổi sáng mới dậy vẽ tranh hoặc đọc sách. Ryan và Andrew đang nằm ngủ trên sofa ở gần đó, dạo gần đây thái độ của hai tiểu tử này đối với ông chú nhỏ càng có xu thế phát triển theo chiều hướng giống Ethan.

‘Cốc cốc cốc!’ Có người nhẹ nhàng gõ cửa, Lâm Vô Ý không nghe thấy. Ethan dừng bút lại thấy ông chú nhỏ vẫn đang viết kịch bản, bé đứng lên mở cửa. Mở ra, Ethan ngửa đầu gọi: “Cô.”

Nhìn thoáng vào phòng, Lâm Vu Huệ sờ đầu Ethan, đi tới, hỏi: “Đang làm gì thế?”

“Bài tập cô giáo cho.”

Lại nhìn sang người ở bệ cửa sổ, Lâm Vu Huệ do dự đứng gần cửa, không biết có nên quấy rầy không.

Ethan thấy cô khó xử, quay đầu gọi: “Ông chú nhỏ, cô đến đây.”

Lâm Vô Ý đang viết kịch bản dừng tay một chút, vài giây sau, cậu ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt. Người trong nhà dù ít hay nhiều cũng biết trạng thái của Lâm Vô Ý khi đang làm việc, Lâm Vu Huệ đóng cửa, dắt tay Ethan đi tới, cảm thấy có lỗi: “Xin lỗi, chú nhỏ, đã quấy rầy chú.”

Cho đến khi nghe thấy giọng của Vu Huệ, nhìn thấy Vu Huệ, Lâm Vô Ý mới hoàn toàn hồi phục tinh thần từ trong kịch bản, cậu lập tức cười, vỗ vào bên cạnh: “Không quấy rầy đâu. Ngồi đi.”

Lâm Vu Huệ ngồi xuống cái đệm cạnh chú nhỏ, hai tay đan chéo vào nhau. Thấy được dáng vẻ của cô, Lâm Vô Ý đặt kịch bản sang một bên, nói với Ethan: “Bảo bối, đi lấy cho cô và ông chú nhỏ một cốc nước được không?”

“Vâng.” Ethan cầm cái cốc trống không của ông chú nhỏ, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Ethan vừa đi, Lâm Vô Ý hỏi: “Sao vậy, Vu Huệ?”

Trong lòng biết rõ chú nhỏ hiểu ý người khác thế nào, Lâm Vu Huệ cúi đầu cắn môi, trên mặt là vẻ khó xử. Lâm Vô Ý cầm tay Lâm Vu Huệ, giọng nói ôn nhu: “Nói cho chú nhỏ biết, chuyện gì vậy? Công chúa Vu Huệ của chúng ta.”

Trong tim Lâm Vu Huệ nhất thời tê dại đi, không nhịn được liền cầm lại tay chú nhỏ, giống như một đứa trẻ lạc đường, dựa sát vào ngực chú nhỏ, nói khẽ: “Chú nhỏ, cháu rất phiền muộn.”

“Nói cho chú nhỏ biết đi, chú nhỏ là ảo thuật gia, sẽ biến tất cả những phiền muộn của công chúa thành vui vẻ.”

Lâm Vu Huệ nở nụ cười, hai tay chuyển thành ôm thắt lưng chú nhỏ, đến cả mẹ mình, cô cũng đã rất lâu rồi không làm nũng như thế. Thế nhưng trước mặt người này, cô không nhịn được mà muốn làm nũng.

“Sao vậy?” Lâm Vô Ý vỗ nhẹ Vu Huệ.

Lâm Vu Huệ cũng không vướng mắc nhiều, nói ra phiền muộn của bản thân: “Chú nhỏ, uhm, Jones tiên sinh… trước kia, có bạn gái chưa?”

Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái, cười: “Nếu chú nhỏ nói không có, cháu tin không?”

Hai mắt Lâm Vu Huệ lập tức sáng lên: “Chú nhỏ nói không có, cháu sẽ tin.”

Lâm Vô Ý chậm rãi lắc đầu hai cái: “Theo như chú biết, cậu ấy không có.”

“Sao có thể? Jones tiên sinh tài hoa như vậy mà!” Lâm Vu Huệ không thể tin nổi.

Lâm Vô Ý thở dài một tiếng: “Phải đó, chú cũng rất buồn bực tại sao Hanna chưa từng yêu đương. Cậu ấy nói đã từng theo đuổi con gái, nhưng người ta không thích cậu ấy, sau đó cậu ấy cũng không theo đuổi nữa, nói rằng dù sao cũng sẽ bị người ta từ chối. Hanna không học cùng trường với chú, qua Oliver chú mới biết cậu ấy. Tên Hanna kia lôi thôi lếch thếch, lúc đang vẽ vời giống y như bị tẩu hỏa nhập ma, thường xuyên tự giam mình trong phòng vẽ tranh một hai tháng cũng không gặp người khác, chờ đến khi cậu ta ra khỏi phòng vẽ tranh, trông gầy gò như u linh. Cháu cũng biết, mấy người sáng tác nghệ thuật như họ ít nhiều cũng có chút cổ quái, có thể vì thấy mà cậu ấy vẫn không có bạn gái. Bất quá trước kia cậu ấy theo đuổi con gái là lúc còn học trong trường, trước lúc cậu ấy tốt nghiệp chú đã biết cậu ấy, từ đó đến giờ vẫn chưa nghe thấy cậu ấy lại theo đuổi ai khác. Trong một năm phải có đến nửa năm cậu ấy ở trong phòng vẽ tranh.”

Ánh mắt Lâm Vu Huệ sáng ngời, ôm ấp niềm hy vọng nào đó. Lâm Vô Ý chậm chạp với tình yêu của mình, nhưng đừng nói cậu chậm chạp đối với tình yêu của người khác. Thấy cháu gái như vậy, Lâm Vô Ý hiểu rõ.

“Có phải cháu thích Hanna không?”

Mặt Lâm Vu Huệ đỏ lên, nhưng cô vốn không phải loại con gái hay ngượng ngùng. Trầm mặc hai giây, cô nói: “Trước lúc Jones tiên sinh về Anh, đã thổ lộ với cháu. Anh ấy nói thích cháu, hy vọng trước lúc anh ấy mở triển lãm tranh ở Hongkong cháu sẽ không nhận lời theo đuổi từ người đàn ông khác.”

“Oa oa.” Lâm Vô Ý kinh ngạc đúng như trong dự kiến. “Con người Hanna tốt lắm đó, chỉ là lúc vẽ tranh sẽ có chút không bình thường thôi. Cậu ấy là một người rất nhiệt tình, chú Tom chính là do cậu ấy cứu đó.”

Lâm Vu Huệ cắn môi: “Chú nhỏ, cháu không biết có nên tiếp nhận không, cháu… Anh ấy, có tài như thế, cũng rất anh tuấn, lại là họa sĩ nổi tiếng…”

Biết đắn đo của cô, Lâm Vô Ý hỏi: “Mặc kệ mấy cái đó đi, cháu thích Hanna không?”

Lâm Vu Huệ không xác định lắm, nói: “Chắc là… có thích. Nhận được điện thoại của anh ấy, cháu rất vui, bất quá đã một tuần anh ấy không gọi cho cháu rồi.” Lại có chút khổ sở.

“Nhất định cậu ấy đang trong phòng vẽ tranh.” Nghĩ đến tật xấu này của bạn tốt, Lâm Vô Ý cũng rất bất đắc dĩ. “Có thể chính vì điều này nên Hanna mới không được người khác tiếp nhận. Lúc cậu ấy vẽ vời sẽ không chú ý đến cái khác đâu. Đương nhiên, đó cũng là nguyên nhân giúp cậu ấy thành công. Cậu ấy rất có thiên phú về hội họa, cũng vì thiên phú đó, chuyện tình cảm của cậu ấy mới không thuận lợi. Đây không phải nghĩa là không có ai theo đuổi cậu ấy, nhưng cháu cũng biết, thân phận cậu ấy như vậy, rất khó để thuần túy về tình cảm, cho nên cậu ấy vẫn rất cẩn thận. Vu Huệ, chú nhỏ có thể cam đoan Hanna rất yêu cháu, thương cháu, nhưng chú nhỏ không thể bảo đảm Hanna có thể thay đổi tật xấu này. Nếu cháu không tiếp nhận được một tháng thậm chí hai tháng cũng không gặp cậu ấy, vậy… Chú nhỏ đề nghị cháu nên suy nghĩ lại.”

Lâm Vu Huệ không trả lời ngay, cô rúc trong ngực chú nhỏ suy nghĩ nghiêm túc. Lâm Vô Ý cũng không thúc giục cô, vỗ nhẹ cháu gái, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, cho cháu gái đủ thời gian để tự ngẫm nghĩ chuyện này. Hơn hai mươi phút sau, Lâm Vu Huệ rời khỏi ngực chú nhỏ, trên mặt là nụ cười.

“Chú nhỏ, nếu như nói cháu thích anh ấy nhất ở điểm gì, đó chính là sự nhiệt tình của anh ấy với hội họa. Mà sự nhiệt tình đó được biểu hiện rõ qua những bức tranh của anh ấy. Không có tranh, sẽ không có anh ấy. Tiếp nhận anh ấy, sẽ phải tiếp nhận tất cả của anh ấy, nếu không, đó không phải tình yêu, chỉ là sùng bái thần tượng.”

“Vậy quyết định của cháu là?” Lâm Vô Ý ngừng thở, cậu rất hy vọng Hanna và cháu gái mình có một kết quả tốt đẹp.

Lâm Vu Huệ hít sâu một hơi, lại thở ra, vẫn cười như cũ: “Cháu chờ anh ấy. Dù sao cháu cũng bận nhiều việc, cũng không phải người cả ngày thích dính chặt vào tình yêu. Cái cháu muốn chính là trong lòng vĩnh viễn chỉ có một mình cháu, chỉ yêu mình cháu, chứ không phải lừa cháu bằng những lời ngon tiếng ngọt. Lúc anh ấy vẽ tranh, cháu sẽ cố gắng làm việc; lúc anh ấy không vẽ tranh, cháu sẽ nghỉ phép cùng anh ấy, chung quy cũng phải có lúc anh ấy không vẽ tranh chứ.”

“Không hổ là công chúa nhà chúng ta.” Lâm Vô Ý âm thầm thở nhẹ một hơi, rồi mới nói: “Thực ra lúc Hanna vẽ tranh trông rất đẹp trai, nếu cháu có thời gian đến Anh tìm cậu ấy, nhất định phải xem dáng vẻ cậu ấy lúc vẽ.”

Lâm Vu Huệ hơi giật mình: “Chắc anh ấy không thích người khác quấy rầy đâu.”

“Cháu sẽ quấy rầy cậu ta sao?”

Đương nhiên là không. Lâm Vu Huệ lộ ra một nụ cười tự tin: “Được. Lúc đi anh ấy nói nhiều nhất là hai tháng có thể vẽ xong toàn bộ tranh, vậy cháu đi sắp xếp thời gian một chút, để đến Anh tìm anh ấy.”

“Cậu ấy sẽ cao hứng phát điên mất.”

“Ha ha…”

Ôm chặt chú nhỏ một chút, Lâm Vu Huệ đứng lên: “Chú nhỏ, cám ơn chú, chú viết kịch bản đi, cháu rất mong chờ có thể sớm thấy nó chuyển thành phim.”

“Chú sẽ cố gắng.”

Lâm Vu Huệ không muốn làm chậm trễ thời gian của chú nhỏ, vui vẻ rời đi, có lẽ, cái cô cần chính là một người có thể nói với cô “Cứ thoải mái tiếp nhận tình cảm này”.

Lâm Vu Huệ rời đi không bao lâu, Ethan đã trở lại, trong tay chỉ có một cốc nước cho ông chú nhỏ, đương nhiên là một cốc nước ấm đầy.

“Cám ơn bảo bối.” Hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ethan, Lâm Vô Ý càng ngày càng thích đứa cháu này, thật sự quá hiểu chuyện mà.

Đương nhiên Ethan biết ông chú nhỏ muốn bé đi rót nước là để nói chuyện một mình cùng cô. Được ông chú nhỏ hôn xong, bé xoa nhẹ nơi được hôn, tiếp tục vui vẻ làm bài tập của mình, khóe miệng là nụ cười tươi mãi một lúc sau mới biến mất vì bài tập khó.

Ừm… Vu Huệ và Hanna chắc là không có vấn đề gì rồi… Trông Bieber hai ngày nay xuân phong đắc ý thế kia, tình cảm với Như Vi chắc cũng rất thuận lợi? Không tồi không tồi, hai người đều là bạn tốt của mình, mình hiểu rõ, nhất định Vu Huệ và Như Vi sẽ rất hạnh phúc. Nhẹ nhàng chạm vào nơi vẫn còn quấn băng gạc trên đùi, trái tim Lâm Vô Ý đập nhanh vài cái, lúc nào mới có thể cắt chỉ đây, cậu sắp không đợi được nữa rồi.

Liếc sang kịch bản của mình, Lâm Vô Ý bình tĩnh lại, cầm kịch bản và bút. Lập tức các tình tiết lưu chuyển trong đầu, cậu lại đắm chìm trong thế giới kịch bản.



Văn phòng Lâm Vu Chi, anh vừa mới thông báo chi tiết một phần công việc xong, cầm ly café nhấp một ngụm. Tuy rằng Lâm Vô Ý luôn dặn họ uống ít café, nhưng vào lúc cường độ làm việc khá lớn, Lâm Vu Chi vẫn khó tránh khỏi sẽ quên.

Uống hết ly café, ánh mắt Lâm Vu Chi lại chuyển sang chiếc điện thoại di động trên bàn. Gần đây anh luôn bị một ý nghĩ trong đầu khiến cho tâm tình lên xuống mạnh. Do dự hồi lâu, anh lấy di động, bấm điện thoại cho một người.

“Đường Sơn, là tôi, Lâm Vu Chi.”

“Có chuyện, tôi muốn hỏi ý anh.”

“Nếu một người từng bị bác sĩ chẩn đoán không có khả năng sinh dục, có phải vĩnh viễn sẽ không có không?”

Nửa giờ sau, Lâm Vu Chi nghe xong một đống thuật ngữ chuyên nghiệp liền cúp điện thoại, mi tâm nhíu lại. Vài phút sau, anh bấm điện thoại cho trợ lý, muốn đối phương đến đây.

“Ông chủ.” Trợ lý bước vào.

Lâm Vu Chi hạ giọng: “Anh đi điều tra về chuyên gia có uy tín nhất ở phương diện sinh dục, sau khi điều tra được cho tôi biết ngay, phải nhanh.”

Trợ lý sửng sốt, lập tức bình tĩnh nói: “Vâng, tôi sẽ điều tra ngay bây giờ.”

“Đừng để người khác biết, cẩn thận một chút.”

“Tôi biết.”

Trợ lý rời đi. Lâm Vu Chi lại chìm trong suy tư nào đó, một loại dục niệm trong lòng càng lúc càng lớn.

__Hết chương 120__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.