CHƯƠNG 122
Lúc Lâm Vu Hồng và Lâm Vô Ý xuống lầu, ba người còn lại đều giật mình, họ nghĩ hai người này phải đến lúc ăn cơm mới xuất hiện. Bất quá, nhìn Lâm Vô Ý với hai má đỏ ửng, đôi mắt ngập nước và bờ môi hơi sưng, ba người liếc nhìn tên ăn mảnh Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi rõ ràng là bất mãn. Lâm Vu Hồng vẫn mang bộ mặt lạnh lùng nhất quán kéo Lâm Vô Ý đến ngồi trên sofa, nhưng mình thì không ngồi xuống, mà là nói với ba người: “Có chuyện cần nói, lên lầu.”
Lâm Vô Ý bế hai cháu trai nhỏ Ryan và Andrew lên người mình, không dám nhìn ba người kia. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi thấy cậu tránh né, kinh ngạc trong lòng. Bất quá có trưởng bối ở đây, họ cũng không nói gì mà đi lên lầu sau Lâm Vu Hồng. Lâm Chiếu Trinh không rõ nên hỏi: “Vô Ý, chuyện gì vậy?”
Lâm Vô Ý hoàn hồn, ngẩng đầu lên nói: “Không có gì, em phải đi Anh, Vu Hồng không đi được, dặn dò em mấy việc.”
“À.” Lâm Chiếu Trinh cười, hiểu rõ, nói: “Nếu không phải không đi được, khẳng định Vu Chi và Vu Hồng cũng đi cùng em sang Anh.”
Lâm Vu Huệ rất sợ lão nhân gia nhìn ra cái gì, lập tức nói chen vào: “Chú nhỏ, xin lỗi không thể đi Anh cùng chú.”
“Cậu nhỏ, cháu cũng xin lỗi.” Ngoài miệng thì Thẩm Như Vi nói vậy, nhưng trong lòng nghĩ thầm cô vẫn không nên đi cùng để làm bóng đèn cho các anh trai.
Biết gần đây Vu Huệ và Như Vi đều đang trong thời khắc của “mối tình đầu”, Lâm Vô Ý cười nói: “Vu Chu và Tiếu Vi đi cùng cậu là được rồi, còn cả Ethan, Ryan và Andrew nữa mà. Daphne giao cho các cháu nha, đừng để nó ăn nhiều, béo lắm.”
“Yên tâm đi.” Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đều chủ động tiếp nhận nhiệm vụ chăm sóc Daphne. Bất quá từ ngày đón Daphne về Hongkong đến giờ, thật sự Lâm Vô Ý không có bao nhiêu thời gian để chăm sóc nó, trên cơ bản, bốn người đàn ông và ba cậu bạn nhỏ đã chiếm hết thời gian của cậu ngoại trừ lúc ăn, ngủ và làm việc rồi.
Trong thư phòng lầu hai, sau khi ba người ngồi xuống xong, Lâm Vu Hồng không có đệm nhạc gì mà vào chủ đề chính luôn.
“Đêm nay tôi ngủ cùng Vô Ý, cậu ấy vừa cắt chỉ xong, tôi không muốn nhịn nữa. Lần đầu tiên của Vô Ý, tôi muốn.”
“Anh họ Vu Hồng, cậu nhỏ đã đáp ứng lần đầu tiên cho em!” Thẩm Tiếu Vi vừa nghe xong đã bất mãn gào lên.
Lâm Vu Chu liếc mắt lạnh nhìn Thẩm Tiếu Vi, nhìn thẳng vào anh trai: “Anh, Vô Ý là bốn chúng ta “cùng sở hữu”, dựa vào đâu mà lần đầu tiên của cậu ấy là của anh? Còn Tiếu Vi nữa, Vô Ý có thực đã đáp ứng lần đầu tiên của cậu ấy là cho “em”, mà không phải, cho “anh và em”?”
Thẩm Tiếu Vi nghẹn lời một chút, rồi mới chủ động nhận lỗi: “Là em nói nhầm, đương nhiên là em và anh.” Anh vẫn chưa quên hai người họ đang đứng chung một chiến tuyến. Tiếp đó, anh nhìn về phía người lạnh mặt kia, không hề nhượng bộ mà nói: “Anh họ Vu Hồng, bao nhiêu lần đầu tiên của cậu nhỏ đều là cho anh và anh họ Vu Chi, dù sao cũng nên đến lượt em và anh họ Vu Chu chứ?”
Lâm Vu Chi làm như mọi chuyện không liên quan đến mình, ngoại trừ câu nói đầu tiên của Lâm Vu Hồng khiến anh hơi kinh ngạc ra, lúc này trông anh càng giống như lão đại không thèm quan tâm mà chỉ nhìn mấy thằng em đấu võ mồm.
Lâm Vu Hồng lạnh lùng nói: “Người đầu tiên được Vô Ý hôn hai má, là em; người đầu tiên cậu ấy nói yêu, cũng là em. Lần này em và Vu Chu đi Anh cùng cậu ấy, hai đứa còn có rất nhiều thời gian cùng cậu ấy, còn ngại không đủ? Nếu em không muốn, có thể. Anh và Vu Chi đưa Vô Ý đi Anh, Vu Chu ở lại giúp anh xử lý chuyện của công ty, Tiếu Vi tạm thời làm trợ thủ cho Vu Chi. Anh và Vu Chi cũng không phải nhất định không thể đi được.”
Thẩm Tiếu Vi lại nghẹn lời. Anh thừa nhận anh rất cao hứng khi chuyến đi Anh sắp tới chỉ có anh và anh họ Vu Chu, thậm chí anh còn đã nghĩ xem nên đưa cậu nhỏ đến đâu để “hưởng tuần trăng mật” nữa.
“Bọn em cũng muốn lần đầu tiên của Vô Ý.” Lâm Vu Chu vẫn không nhượng bộ.
Lâm Vu Hồng mở miệng: “Chuyện của “Diều” anh xử lý giúp em, em có thể cùng Tiếu Vi đi Anh với Vô Ý.”
Lâm Vu Chu vừa nghe, hàm dưới cứng lại. Quả nhiên là anh mình, vừa ra tay đã bắt được điểm yếu của “kẻ địch”. Sử dụng câu nói kia, gừng càng già càng cay! Lâm Vu Chu rất lo lắng không biết lúc nào mình mới có thể đi Anh, gần đây chuyện của công ty quả thực rất nhiều, hơn nữa còn đang trong thời gian tổ chức cuộc thi. Nếu không phải có Lê Yến và Bieber, anh mới là người bận nhất trong số bốn người. Thế nhưng đã biết rất rõ thủ đoạn đê tiện của anh trai, Lâm Vu Chu không thể không chấp nhận, anh nghiến răng trừng mắt với anh trai, tức đầy một bụng.
“Hai đứa có thể đưa Vô Ý đi chơi ở Anh một vài ngày, anh tuyệt đối không thúc giục hai đứa.” Lâm Vu Hồng lại quăng mồi, sau đó, chính là đe nẹt: “Đêm nay Vô Ý là của anh, không cần thương lượng.”
Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi vẫn muốn tiếp tục cố gắng, Lâm Vu Chi vẫn không tham dự tranh đoạt liền lên tiếng: “Vu Chu, Tiếu Vi, anh và Vu Hồng cũng rất muốn đi cùng Vô Ý, nhưng ở Hongkong phải có người trấn thủ. Tới Anh rồi, hai đứa có thể đưa Vô Ý đi chơi nhiều một chút, không có nhiều đám săn tin, hai đứa cũng có thể tạo nhiều lãng mạn làm cậu ấy vui vẻ. Anh và Vu Hồng, rất khó làm được gì lãng mãn.”
Anh họ cả đã lên tiếng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều áp chế bất mãn. Lâm Vu Chi tiếp tục nói: “Anh cũng muốn lần đầu tiên của Vô Ý, nhưng lần đầu tiên của cậu ấy, chúng ta vẫn nên một vừa hai phải một chút, để cho Vu Hồng đi. Chờ Vô Ý có thể thoải mái, chúng ta có thể thử, thực sự “cùng sở hữu”, hai đứa thấy sao?”
Anh họ cả đã nói đến mức này, hai người nhỏ nhất còn có thể thế nào? Thẩm Tiếu Vi không cam lòng mà gật đầu: “Được, em chờ đến khi sang Anh sẽ lấy đủ phần của mình.” Đừng tưởng rằng anh không biết trước khi cậu nhỏ sang Anh, anh họ Vu Hồng sẽ chuẩn bị chiếm được cậu nhỏ. Anh là đàn ông, anh biết rất rõ.
Lâm Vu Chu nhìn anh trai: “Thứ hai em đi Anh cùng Vô Ý, chuyện của “Diều” giao cho anh.”
“Có thể. Có chuyện gì, phó đổng kia của em có thể đến tìm anh.”
Đối với việc sở hữu “quyền lợi đêm đầu”, Lâm Vu Hồng đã có dự liệu từ trước. Dễ dàng giải quyết được hai người nhỏ hơn, anh chuyển sang Lâm Vu Chi: “Buổi tối anh đừng ngủ quá sớm.”
Lâm Vu Chi nhướng mi, rồi mới cười nhẹ: “Biết rồi.”
Thẩm Tiếu Vi nghe xong liền kháng nghị: “Sao em cảm thấy em và anh họ Vu Chu bị đùa giỡn?”
Lâm Vu Chi mặt không đổi sắc nói: “Đêm nay không phải vốn đến lượt anh và Vu Hồng ngủ cùng cậu ấy sao?”
“Các anh muốn cùng nhau?” Lần đầu tiên Thẩm Tiếu Vi phát hiện ra hai người này quá gian xảo! Quá nham hiểm!
Lâm Vu Chi cảm thấy căng thẳng nơi bụng dưới, thay đổi tư thế ngồi, nói: “Anh cũng rất muốn cùng Vu Hồng, nhưng Vô Ý sẽ không thích. Bất quá nếu là từng người một, chắc Vô Ý sẽ không phản đối!”
Thẩm Tiếu Vi ngây ngốc một giây, kêu to: “Vậy em cũng muốn!”
Lâm Vu Hồng nhíu mi: “Đêm đầu của Vô Ý, hai đứa có nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Lâm Vu Chi tiếp tục: “Coi như là phúc lợi của việc làm anh đi.”
“Các anh đã có phúc lợi đủ nhiều rồi!”
Thẩm Tiếu Vi thật muốn ói đến chết.
Nếu chỉ có anh mình, Lâm Vu Chu còn có thể liên hợp với Thẩm Tiếu Vi để chống lại, nhưng anh họ cả lên tiếng, nếu đã không muốn ồn ào không thoải mái, anh cũng chỉ có thể nhượng bộ, ai bảo đêm nay là đêm đầu của người nọ chứ. Lại nói anh còn có điểm yếu bị anh trai nắm trong tay mà. Quên đi, coi như dùng đêm đầu của Vô Ý để đổi lấy việc anh có thể có nhiều thêm mấy ngày được ở cùng người nọ đi. Lâm Vu Chu đứng lên: “Nói xong rồi thì xuống đi. Đêm nay các anh cũng có chừng mực thôi, đừng làm cậu ấy bị thương.”
“Chuyện này không cần hai đứa lo lắng.” Lâm Vu Hồng cũng đứng lên, chuyện này cứ quyết định như vậy.
Khi bốn người xuất hiện ở phòng khách, nhìn thấy khuôn mặt đầy tức giận của cháu trai ngoại, Lâm Vô Ý rất áy náy, cậu thất hứa rồi. Lâm Vu Chu đá Thẩm Tiếu Vi một cái, Thẩm Tiếu Vi chú ý thấy vẻ áy náy của Lâm Vô Ý, lập tức đến ngồi cạnh cậu, vừa cười vừa ôm vai đối phương, đến gần tai cậu nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Anh họ Vu Hồng quá vô sỉ!”
Lâm Vô Ý mím môi, nhỏ giọng trả lời: “Cậu ấy đáng sợ lắm, tôi bị ép buộc đó!”
“Cháu biết.”
Không để ý tới hai người đang thì thầm to nhỏ kia, tâm tình Lâm Vu Hồng rất tốt, chiếm được một cái ghế sofa đơn, chờ được ăn bữa tiệc lớn vào buổi tối. Nhìn thấy bộ dạng hài lòng của anh, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều hận không thể đạp cho một cái. Được rồi, cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng thôi.
…
Cơm tối, Lâm Vô Ý có vẻ không yên lòng cả một ngày tránh ăn mấy món thịt cá, uống hai bát canh thịt thơm nồng, ăn chút tôm và rau dưa cho dễ tiêu hóa, ăn một bát cơm nhỏ xong liền thôi luôn. Ngày nào cũng ở nhà không đi đâu hết, cậu cũng không đói, hơn nữa Joseph nói, sau khi làm tình phải rất chú ý về ẩm thực. Không dám nhìn mặt Vu Hồng, Lâm Vô Ý vừa hồi hộp lại vừa chờ mong, chỉ cúi đầu ăn cho xong bữa rồi lên lầu. Một số người chỉ nghĩ hôm nay cậu hơi mệt, cũng không nghĩ nhiều, nhưng thật ra Giang Y Viện vẫn chú ý đến bốn người đàn ông.
Cầm áo ngủ vào phòng Vu Hồng, Lâm Vô Ý tắm rửa một lát. Vết thương vừa được cắt chỉ xong, cậu không dám ngâm mình lâu trong phòng tắm. Lâm Vu Hồng vẫn chưa lên, Lâm Vô Ý nhìn áo ngủ trên giường, lại nhìn áo tắm trên người, đang do dự xem nên mặc áo tắm hay áo ngủ. Cảm thấy áo ngủ khó cởi hơn áo tắm một chút, ngón tay Lâm Vô Ý chuyển động, cuối cùng vẫn kéo dây lưng của áo tắm ra, chuẩn bị thay áo ngủ.
‘Cạch!’ Cửa phòng ngủ mở.
Thân thể vừa cởi dây lưng áo tắm ra của Lâm Vô Ý liền cứng lại, nhìn xuống, mặt cậu đỏ bừng một cái, tay chân vội vàng càng làm áo tắm rơi xuống. Thân thể dưới áo tắm, là trần trụi.
Không ngờ vừa bước vào phòng đã thấy được cảnh đẹp như thế, Lâm Vu Hồng khóa cửa lại, đi đến phía sau Lâm Vô Ý, vươn tay ôm lấy eo đối phương, kéo vào trong ngực.
“Sao lại mặc vào?”
Tay kia của Lâm Vu Hồng tiến vào trong áo tắm, vuốt ve thân thể vẫn mang chút ẩm ướt của đối phương.
“Uhm, tôi, tắm xong rồi, cậu muốn, tắm không?”
Hai mắt Lâm Vu Hồng thâm thúy tới cực hạn, dùng môi trêu chọc từng chút một trên cổ Lâm Vô Ý, mang theo chút biếng nhác mà ngày thường tuyệt đối không thể thấy được, nói: “Vốn dĩ muốn tắm, nhưng lại không muốn nữa.” Lúc tan tầm trở về anh đã tắm. Anh cũng không cho rằng đêm nay còn có tâm tư đi tắm trước.
“Ưm…” Người bị ngậm vành tai chỉ có thể kêu ra tiếng như vậy.
Chậm rãi kéo áo tắm sang một bên, đầu lưỡi Lâm Vu Hồng quanh quẩn trên bờ vai trơn bóng đó, cái tay xâm nhập vào trong áo tắm nhẹ nhàng gảy viên nhũ bên ngực trái Lâm Vô Ý, lại dùng ngữ điệu như vậy hỏi: “Chuẩn bị tốt chưa?”
“Uhm…”
Động tình ngửa đầu lên, Lâm Vô Ý nhắm đôi mắt ánh nước lại. Sau khi cậu đã quyết định làm tình cùng họ, cậu đã chuẩn bị tốt. Hồi hộp, chỉ vì đây là lần đầu.
Một nửa áo tắm vẫn còn ở trên cánh tay phải Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng cũng không quay Lâm Vô Ý lại, đầu lưỡi đi dọc theo đầu vai Lâm Vô Ý liếm lên xương bả vai của cậu, ngón tay khiêu khích viên nhũ chuyển sang một viên khác. Lâm Vô Ý đã sắp ngất đi, cậu cũng không biết có phải do thể chất mình mẫn cảm hay không, mỗi lần được họ sờ cậu lại có cảm giác đặc biệt.
“Meo meo ~”
“Bảo bối, thoải mái không?”
Lâm Vô Ý mờ mịt mở mắt ra, vừa rồi Vu Hồng, gọi cậu là gì?
“Thoải mái không?”
“Ưm… Meo meo ~”
Lâm Vu Hồng kéo bên áo tắm còn lại xuống dưới, áo tắm vốn không thắt dây lưng liền rơi xuống mặt đất. Lâm Vu Hồng quay người kia lại, kéo hai tay Lâm Vô Ý đặt lên quần áo mình, ra lệnh: “Cậu cởi cho tôi.”
“Vu Hồng…?” Vừa rồi, có phải cậu nghe nhầm không?
Lâm Vu Hồng cúi đầu hôn nhẹ lên môi Lâm Vô Ý, nhẹ như lông vũ làm rối loạn lòng người, khàn giọng nói: “Cậu là Vô Ý của tôi, cũng là bảo bối của tôi.”
Hơi thở của Lâm Vô Ý nháy mắt trở nên bất ổn. Vu Hồng? Đây là Vu Hồng ư?
“Cởi quần áo cho tôi, để tôi chiếm được cậu, bảo bối.”
Thân thể Lâm Vô Ý run lên, trong tim rung động, lời của Lâm Vu Hồng nghe vào tai cậu căn bản không liên quan gì đến việc tán tỉnh, người này nói cậu là bảo bối của anh, vậy thì nhất định cậu là bảo bối của anh. Cậu nghĩ… chỉ có ba mới coi cậu là “bảo bối”.
Giương mắt, người trước mắt vẫn là vẻ lạnh lùng như vậy, nhưng trước mặt cậu, người này luôn có chút khác biệt. Chính là sự thâm thúy và dục vọng trong mắt anh càng làm cho nhịp tim đập của cậu mất đi tần suất.
Nháy mắt, trong cơ thể trào dâng một loại khát vọng, Lâm Vô Ý giữ lấy hai bên áo của Lâm Vu Hồng, giơ tay một cái, cởi áo khoác trên người Lâm Vu Hồng xuống, rồi mới dùng ngón tay run run của mình cởi từng chiếc nút áo một. Lâm Vu Hồng không hề làm gì, trong mắt anh chỉ có người trước mắt này, một người, là người yêu mà anh sắp có được hoàn toàn… là “bảo bối” duy nhất, trong lòng anh.
Lùi ra sau, ngồi xuống đầu giường, Lâm Vô Ý thuận thế cởi thứ che dậy cuối cùng trên người Lâm Vu Hồng ____ quần lót của anh. Sau khi Lâm Vu Hồng cũng phối hợp nhấc chân rồi đá quần lót đi, anh cúi người, định bế cậu nằm lên giường.
Giữ tay Vu Hồng lại, Lâm Vô Ý ngẩng đầu, ánh mắt mông lung. Hai người đang trong tư thế một đứng một ngồi, bộ vị kia của Lâm Vu Hồng lại vừa vặn ở ngay trước mặt cậu, nhưng Lâm Vô Ý không trốn tránh.
“Vu Hồng… Tôi rất khát vọng.”
“Khát vọng điều gì?”
Giờ phút này trông Lâm Vu Hồng giống như dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với con mồi.
“Tôi khát vọng làm tình cùng cậu… Khát vọng, cậu chiếm được tôi.”
Thứ của giống đực giữa hai chân Lâm Vu Hồng lập tức dâng cao thêm vài phần. Ngay sau đó, hai mắt Lâm Vu Hồng mở to, thân thể căng cứng. Người đang ngồi há miệng, đến gần với “giống đực” của anh, sau đó ngậm vào.
“Ưm!”
Lâm Vu Hồng theo bản năng đẩy Lâm Vô Ý ra, không thể được! Nhưng chân anh bị đối phương ôm lấy, khiến phân thân của anh càng đi sâu vào trong cổ họng trơn mềm ấm áp của đối phương.
Lâm Vu Hồng dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào người đang khẩu giao cho anh với động tác chậm rãi ngây ngô, hai tay muốn đẩy đối phương ra nhưng lại sờ vào thân thể đối phương. Vô Ý của anh không phải gắng gượng làm chuyện này, mà là khát vọng.
Lâm Vu Hồng thở dốc, thoải mái rên rỉ thành tiếng. Vẻ thoải mái của anh đã ủng hộ Lâm Vô Ý, cậu vươn đầu lưỡi, giống như liếm kem để liếm cái gì đó thuộc về đàn ông không biết lớn hơn của cậu bao nhiêu lần. Không có ghê tởm, không có gắng gượng, không có khó xử, cậu chỉ muốn liếm, muốn làm như vậy. Chỉ phải nhớ rõ không nên để răng chạm vào.
Đầu nấm chảy ra từng giọt dinh dính, Lâm Vô Ý liếm hết, lại dùng chính khoang miệng của mình làm cho thứ ngẩng cao kia càng thêm ướt át. Đột nhiên, trong miệng có gì đó chảy ra ngoài, Lâm Vô Ý đang ngồi bị Lâm Vu Hồng đẩy ngã xuống giường, còn không chờ cậu lấy lại tinh thần, thân thể cậu đã nằm giữa ở giường lớn, bên trên là một người đàn ông. Là Vu Hồng của cậu.
Cả người đều kêu gào “muốn đi vào” nhưng Lâm Vu Hồng vẫn lấy gối để chèn dưới thắt lưng Lâm Vô Ý, cong hai chân cậu lại. Đầu tiên là ngậm thứ nhỏ xinh của Lâm Vô Ý vào miệng trêu đùa một hồi, Lâm Vu Hồng lấy dầu bôi trơn ở dưới gối.
Một vật lạ đi vào trong thân thể, Lâm Vô Ý cố gắng làm mình thả lỏng, cậu cũng khát vọng, khát vọng Vu Hồng có thể nhanh chóng đi vào, cậu cũng biết, nơi đó của mình, quá nhỏ quá chặt.
“Đau không?”
“Vẫn tốt.”
Lâm Vu Hồng lại lấy thêm dầu bôi trơn, đầu ngón tay trỏ chậm rãi vào sâu hơn sau khi đã ra vào “cái miệng nhỏ” được một lát. Tay còn lại vẫn không quên khiêu khích nơi mẫn cảm của Lâm Vô Ý, để cậu có thể nhanh chóng thích ứng được với “tra tấn” như vậy.
Hai ngón tay đã ra vào trót lọt, nhìn thấy phần thịt non hồng nhạt mỗi lần ngón tay anh ra ngoài, Lâm Vu Hồng cố dùng ý chí của mình để áp chế dục vọng trào dâng khắp người, chậm rãi tăng thêm một ngón tay. Không được, còn quá chặt, Lâm Vu Hồng cúi đầu ngậm lấy cái non nớt đã nhũn xuống của Lâm Vô Ý, ngón tay cố gắng cắm vào chỗ sâu nhất.
Bốn ngón tay. Thấy người bên dưới không còn căng cứng giống vừa rồi nữa, Lâm Vu Hồng rút ngón tay ra, trước khi mật huyệt hồng nhạt khép kín, anh đỡ phân thân đau nhức của mình vào nơi đã khát vọng từ rất lâu.
“Ưm…”
Đây là… làm tình sao? Lâm Vô Ý hơi nâng người để nhìn vào nơi mình bị chiếm lấy, không có rừng rậm che lấp, cậu có thể thấy được thứ nam tính của Lâm Vu Hồng, chậm rãi đi vào cơ thể cậu, cùng với đó, là cảm giác không thoải mái thêm chút đau đớn của thân thể.
“Bảo bối, đau không?”
Lâm Vô Ý giương mắt, vươn hai tay ra. Lâm Vu Hồng cúi xuống, để đối phương ôm mình, phần eo lại chuyển động.
“Vu Hồng…” Lâm Vô Ý đau đến mức rơi nước mắt, cậu thở dốc từng hơi, run rẩy nói bên tai Vu Hồng: “Tôi là… bảo bối, của cậu…”
“Phải. Cậu là bảo bối của tôi. Tôi yêu cậu, Vô Ý.”
“Tôi cũng… yêu cậu…”
Giọng nói và hơi thở đều như vỡ vụn, Lâm Vô Ý khẩn cầu: “Chiếm lấy tôi… Vu Hồng… Chiếm lấy tôi…”
“Nhớ kỹ hương vị của tôi.”
Ngậm lấy đôi môi cánh hoa gần trong gang tấc, đột nhiên Lâm Vu Hồng tăng thêm sức, răng Lâm Vô Ý như muốn phá nát miệng anh. Bên dưới của hai người, dính chặt lại cùng nhau.
Cậu bị, chiếm được… Cũng giống như dâng hiến, Lâm Vô Ý mở rộng thân thể để Lâm Vu Hồng lưu lại hương vị thuộc về anh trên người cậu. Thân thể đau đớn hoàn toàn không thể so sánh được với niềm hạnh phúc được chiếm giữ, tình yêu cấm kỵ vượt qua luân lý đều đạt tới đỉnh vào giờ khắc này. Cậu nguyện ý, cậu nguyện ý, dù có thật sự chảy máu, cậu cũng nguyện ý.
Không phải lần đầu tiên làm tình, nhưng lúc này đây, Lâm Vu Hồng lại cảm thấy cả linh hồn mình đều đắm chìm trong cuộc tình ái này. Người bên dưới, không phải chú của anh, chính là người anh yêu, là bảo bối của anh, là người trân quý hơn so với bất kỳ người nào.
Sau khi tiếng ngâm nga của đối phương giống như tiếng mèo kêu, luật động liền tăng tốc, nơi vừa mềm vừa chặt kia bao vây lấy cái cứng rắn của anh, khiến anh chỉ còn biết không ngừng đâm vào, rút ra, đâm vào, rút ra. Từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, anh đã biết, trái tim mình, không còn bình thường.
“Vu Hồng Vu Hồng Vu Hồng…”
Việc Lâm Vô Ý có thể làm chỉ là kêu to. Thân thể cậu bị đưa đến một thế giới khác, cái thế giới đó, là tuyệt vời như thế. Cậu đã hiểu, tại sao lại gọi là “yêu”.
Ngoài cửa, Lâm Vu Chi tựa vào tường, tay cầm một ly rượu đỏ chậm rãi nhấm nháp. Nhìn đồng hồ, đã hơn nửa tiếng, tiếng rên rỉ thi thoảng truyền ra từ trong phòng vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Bất quá không sao cả, đã đợi lâu như vậy rồi, anh chẳng để bụng chút thời gian này.
Không phải không muốn đêm đầu của Vô Ý, nhưng anh nguyện ý nhượng bộ, anh sẽ không để bảo bối của anh phải khó xử. Vô Ý, cậu không chỉ bảo bối của Vu Hồng.
__Hết chương 122__