CHƯƠNG 52
Hôm nay lại là một ngày vui vẻ nhất của Ethan. Tại sao là “lại”? Bởi vì cái ngày làm điểm tâm cùng ông chú nhỏ cũng là ngày vui vẻ nhất của bé. 5 giờ chiều, cả hai ra khỏi khu vui chơi. Tuy rằng bé còn muốn chơi tiếp, nhưng cũng không vì vậy mà bé thất vọng. Ông chú nhỏ nói, sau này vẫn có thể dẫn bé đi chơi nữa. Những trò chơi lần này chưa chơi được có thể để dành đến lần sau. Ông nội bà nội không thể dẫn bé đi chơi không sao cả, daddy không thể dẫn bé đi chơi cũng không sao cả, cô không có thời gian dẫn bé đi chơi cũng vẫn không sao cả, mummy không biết đang ở đâu lại càng không sao cả, bé có ông chú nhỏ là đủ rồi. Ông chú nhỏ nói ông sẽ luôn ở Hongkong, sẽ không xuất ngoại, vậy có nghĩa là ông chú nhỏ sẽ vẫn ở bên cạnh bé, bé rất cao hứng.
Hôm nay không chỉ được đến khu vui chơi Disneyland mà bé ao ước từ lâu, mà còn được ăn hamburger khoai tây chiên bé cũng đã ước ao lâu nay. Ông nội, bà nội, daddy và cô đều nói hamburger khoai tây chiên là đồ ăn vớ vẩn, chưa bao giờ cho bé ăn. Bé chỉ được ăn một lần trong buổi sinh nhật của bạn ở nhà trẻ, sau khi ăn cơm xong đã mời bé ăn hamburger khoai tây chiên và thịt gà. Hôm nay ông chú nhỏ mua suất cơm trẻ con cho bé, còn có cả đùi gà nữa. Ông chú nhỏ nói ông cũng khó có lúc được ăn, nhân lúc không có ai quản bọn họ nhất định phải ăn cho no vào. Hì hì, như vậy bé và ông chú nhỏ xem như đứng cùng chiến tuyến rồi. Bé sẽ nghe lời ông chú nhỏ, phải giữ bí mật. Tại sao bây giờ ông chú nhỏ mới xuất hiện? Nếu ông chú nhỏ trở về sớm một chút thì tốt quá rồi. Ông chú nhỏ, đừng rời khỏi Ethan, đừng luôn rời khỏi Ethan giống như mummy.
Trên xe, Lâm Vô Ý nhẹ nhàng vuốt ve đầu cháu trai nhỏ. Đứa trẻ quá mệt mỏi đã ngủ luôn trên đùi cậu. Khuôn mặt bé nhỏ thường ngày hơi có vẻ trầm mặc hướng nội lúc này lộ rõ vẻ thỏa mãn vì được chơi cả một ngày, đương nhiên, còn có mệt mỏi.
Đây mới là biểu tình mà trẻ con nên có nhỉ. Lâm Vô Ý vỗ nhẹ cháu trai nhỏ, để bé ngủ ngon hơn. Cả ba đứa cháu trong nhà đều không có mummy. Nhìn Ethan dường như cậu có thể thấy được bộ dáng sau này của Ryan và Andrew. Vu Hồng cũng nghiêm túc giống Vu Chi, thậm chí còn lạnh lùng hơn, chỉ sợ Andrew và Ryan sau này còn đáng thương hơn cả Ethan. Những đứa trẻ đáng thương, đừng sợ đừng sợ, ông chú nhỏ sẽ thương các con. Nhất định sẽ không để daddy của các con “ngược đãi” các con đâu.
Thở ra một hơi, Lâm Vô Ý hoàn toàn thả lỏng, nhắm mắt lại. Cậu cũng mệt gần chết. Tối qua ngủ không ngon, hôm nay còn dậy sớm, lại chơi cả một ngày nữa. Đối với trạch nam không thích vận động như cậu mà nói, chơi đùa như vậy đều là gắng gượng. Nhưng dù phải gắng gượng nhiều đến đâu, thấy được Ethan cười cậu chẳng còn thấy mệt mỏi gì. Khóe miệng Lâm Vô Ý hơi cong lên, lúc cậu còn nhỏ, ba thấy cậu như vậy chắc cũng có tâm tình như vậy nhỉ. Cho dù tinh lực và thể lực không cho phép, chỉ cần cậu muốn, nhất định ba sẽ chơi cùng cậu, còn có thể chơi trò đánh trận với cậu nữa, dù đau thắt lưng cũng không sao cả.
Lâm Vô Ý cầm tay cháu trai nhỏ. Ba, lúc này đám trẻ con không có mẹ, con sẽ chăm sóc cho các bạn nhỏ trong nhà thật tốt, để cho thế hệ này của Lâm gia càng thêm lớn mạnh. Ba, ba cứ yên tâm đi.
Ba… Con nhớ ba lắm… Con nhớ lúc ba dẫn con đến khu vui chơi Disneyland ở Mỹ. Khi đó Hongkong vẫn chưa có, ba còn đặc biệt ngồi máy bay suốt mười mấy giờ để dẫn con đi chơi, chúc mừng sinh nhật con. Ba, hôm đó, nhất định ba cũng mệt lắm nhỉ. Lâm Vô Ý giống như thấy được ba đang cười thỏa mãn, cậu biết, dù ba có mệt hay vất vả bao nhiêu, chỉ cần ở cùng cậu, cũng có thể thỏa mãn và khoái hoạt.
Ba, đừng lo lắng cho con, con sẽ rất tốt rất tốt. Ba xem, mấy người Vu Chi quan tâm chăm sóc con như thế, Ethan cũng thích con như thế, con tin Ryan và Andrew cũng sẽ thích con. Ở nhà con vẫn là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, còn có thể tùy hứng để sống cuộc sống mà con muốn. Cho nên, ba không cần lo cho con đâu, ba chỉ cần thường xuyên vào mộng gặp con, nói chuyện với con là được rồi.
Ba, con rất nhớ ba. Ý thức dần dần mơ hồ, Lâm Vô Ý mang cả nỗi nhớ về ba vào trong giấc ngủ.
…
Nghe người hầu nói hai người đã trở lại, Lâm Vu Chi lập tức rời khỏi phòng khách đi ra ngoài. Ô tô dừng trước cửa biệt thự, Lâm Vu Chi đến gần mở cửa xe, vừa cúi xuống nhìn, trong mắt anh liền hiện lên vẻ yêu thương. Trước tiên nhẹ nhàng bế con trai đang ngủ say ra ngoài giao cho lái xe, anh vào hẳn trong xe, một tay nâng người còn lại cũng đang ngủ, khẽ gọi: “Vô Ý, Vô Ý, dậy, về nhà rồi.”
“Um…”
Lâm Vô Ý lẩm bẩm trong miệng, dựa vào ngực Lâm Vu Chi, không động đậy.
Trong xe rất chật, không tiện bế ra. Lâm Vu Chi không thể không lên tiếng: “Vô Ý, dậy, xuống xe trước.”
“Um…”
Mí mắt Lâm Vô Ý khó khăn động đậy.
“Nào, xuống xe trước.”
Lâm Vu Chi kéo Lâm Vô Ý xuống xe, nửa người trên của Lâm Vô Ý vẫn dính vào Lâm Vu Chi, bị động xuống xe. Cuối cùng cũng đưa người ra khỏi xe, Lâm Vu Chi xoay người, người hầu đến giúp một chút, Lâm Vu Chi cõng người kia trên lưng.
Lâm Vô Ý cọ cọ vào lưng Lâm Vu Chi, bất động. Con trai đã được tài xế bế đi, Lâm Vu Chi dặn quản gia lấy mấy thứ đồ trên xe xuống, anh cõng người đã quá mệt mỏi về phòng. Lâm Bàng Lệ Vân và Lâm Chiếu Đông đều ở nhà, cũng nhìn ra Lâm Vô Ý mệt gần chết, hai người cùng lên lầu sau Lâm Vu Chi. Cửa phòng ngủ của Lâm Vu Chi đã mở sẵn, Ethan đã nằm trên giường. Lâm Bàng Lệ Vân bước nhanh qua đó cởi quần áo cho cháu. Lâm Vu Chi đỡ Lâm Vô Ý nằm lên giường, cởi giày, tất cho cậu.
“Thay quần đùi cho Vô Ý, nếu không cậu ấy ngủ không thoải mái.”
Lâm Chiếu Đông dặn một câu, để vợ ra ngoài cùng mình. Cửa đóng lại, Lâm Vu Chi rất tự nhiên mà cởi quần thể thao cho Lâm Vô Ý, rồi mới thay quần mùa hè cho cậu. Lâm Vô Ý trở mình một cái, thoải mái ngủ nghê.
Rút tờ giấy trong hộp giấy ở trên tủ đầu giường lau mồ hôi cho Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi nhìn cậu một lát, đến cạnh cửa sổ kéo rèm xuống, đi ra ngoài.
Xuống lầu, thần sắc bình tĩnh đi vào phòng khách, Lâm Vu Chi hỏi hai bảo tiêu đang chờ mình: “Hôm nay hai người đó chơi thế nào?”
Bảo tiêu kể lại một lần những trò chơi mà hai người chơi trong khi vui chơi Disneyland, còn rất quá phận mà vạch trần luôn cả chuyện buổi trưa hai người ăn đồ ăn nhanh. Lâm Bàng Lệ Vân và Lâm Chiếu Đông nghe xong chỉ biết lắc đầu cười, Lâm Vu Chi nói: “Sau này bọn họ ra ngoài muốn ăn cứ để cho ăn, nhưng các anh phải nhắc Vô Ý ăn ít thôi.”
“Vâng.”
“’Hôm nay các anh cũng vất vả, về nghỉ ngơi trước đi.”
Bảo tiêu rời đi. Lâm Bàng Lệ Vân thở dài một tiếng, vui mừng nói: “Thật là vất vả cho Vô Ý. Không ngờ cậu ấy còn có lòng muốn dẫn Ethan đi Disneyland. Nói nữa cũng thấy xấu hổ, trong nhà đâu có ai đưa Ethan đi Disneyland. Vu Huệ có nói vài lần, lần nào cũng vì có việc đột xuất nên hủy bỏ. Em càng nghĩ càng thấy chúng ta làm người thân mà phải thẹn với Vô Ý.”
Lâm Chiếu Đông lên tiếng: “Đó cũng là lý do tại sao ba lại yêu thương cậu ấy như thế.” Tiếp đó ông hỏi con trai cả: “Vô Ý có về nhà bên kia không? Hay vẫn muốn về nhà cô con?”
Lâm Vu Chi nói: “Gần đây cậu ấy muốn sửa tùy bút, vốn là cậu ấy muốn đến chỗ Vu Hồng, ở đó yên tĩnh. Con bị bệnh, cậu ấy nghĩ không có ai chăm sóc con, nên tới đây. Con không sao nữa, cứ để cậu ấy đến chỗ Vu Hồng đi, trong nhà nhiều người, cậu ấy không tĩnh tâm được. Cậu ấy khó có được chuyện muốn làm, chúng ta đừng quấy rầy cậu ấy.”
Lâm Chiếu Đông và Lâm Bàng Lệ Vân gật đầu, Lâm Chiếu Đông nói: “Vậy con nói với Ethan, thời gian này đừng quấy rầy Vô Ý. Ông nội con khi còn sống cũng từng nói bình thường cậu ấy thích viết cái gì đó, cần có khung cảnh yên tĩnh. Con bị bệnh, Vô Ý còn đến chăm sóc con, ba cảm thấy rất có lỗi với ông nội con.”
“Ba.” Lâm Vu Chi nhíu mi, nói nghiêm túc: “Vô Ý làm vậy vì con là người thân của cậu ấy, ba nói vậy là phủ nhận tấm lòng của cậu ấy với người nhà.”
Lâm Chiếu Đông lập tức nói: “Con nói đúng. Không phải con nói muốn đi Pháp với Vô Ý sao? Lúc nào đi?”
Sắc mặt Lâm Vu Chi khôi phục như bình thường, nói: “Cậu ấy vẫn chưa quyết định. Chờ cậu ấy sửa tùy bút xong con sẽ hỏi lại.”
Lâm Chiếu Đông gật đầu. Tuổi tác của em trai và mấy đứa trong nhà không cách biệt nhiều, ông rất yên tâm giao em trai cho mấy tiểu bối.
Lâm Vô Ý và Ethan ngủ như chết, mọi người cũng không đi gọi cả hai, đều ăn tối trước. Ăn cơm xong, Lâm Vu Chi liền trở về phòng. Anh đã hạ sốt hoàn toàn, chỉ là trên người còn hơi mệt, cổ họng vẫn không thoải mái. Uống thuốc, Lâm Vu Chi cầm cuốn tạp chí ô tô nằm trên ghế nằm, tìm xem có loại “xe con” nào mới ra có thể bảo vệ môi trường không.
Di động vang lên, Lâm Vu Chi cầm di động bắt máy.
“Vu Hồng.”
“Đã về rồi, vừa về xong. Cả hai đều mệt, ngủ từ lúc trên xe.”
“Hiện giờ đang ở trong phòng anh, vẫn ngủ.”
“Anh OK rồi. Ngày mai Ethan phải đến nhà trẻ, đến trưa em đón cậu ấy đi. Cậu ấy muốn sửa lại tùy bút, để cậu ấy yên tĩnh sửa lại. Anh sẽ dặn Ethan không quấy rầy cậu ấy. Em cũng nói cho Vu Chu và Tiếu Vi, cho cậu ấy thời gian chuyên tâm làm chuyện của mình.”
“Gần đây anh đều ở nhà bên Thiển Thủy Loan.”
“Hôm nay cậu ấy lén ăn đồ ăn nhanh. Cậu ấy ở chỗ em, buổi trưa em lại không ở nhà, khó đảm bảo cậu ấy không ăn đồ ăn nhanh. Ăn một hai lần thì không sao, không thể để cậu ấy ăn thường xuyên.”
“Thứ hai có triệu tập đại hội cổ đông của “Diều”? Vu Chu chuẩn bị sao rồi?”
“Uhm, cậu ấy có niềm tin là tốt rồi. Còn vị cổ đông kia có phải Vô Ý không cũng đừng bận tâm, sau này sẽ biết.”
“Được. Cứ vậy đi, cúp máy đây. Bye.”
Một lớn một nhỏ nằm trên giường không hề chịu chút ảnh hưởng từ “tạp âm”. Ethan rúc trong lòng ông chú nhỏ, Lâm Vô Ý ôm chặt cháu trai nhỏ, cằm đặt trên đầu cậu bé. Lâm Vu Chi nhìn hai người một hồi, tiếp đó lại quay về với cuốn tạp chí ô tô trên tay. Ghế sofa trong phòng ngủ chất đầy chiến lợi phẩm của hai người mua ở Disneyland. Lâm Vu Chi không xem xem Lâm Vô Ý mua gì. Với anh mà nói, hoặc là nói, đối với người của Lâm gia mà nói, Lâm Vô Ý chịu đi ra ngoài tiêu tiền là một chuyện tốt.
…
Tắm xong, Thẩm Tiếu Vi buồn bã ỉu xìu đi từ trên lầu xuống. Cậu nhỏ đi rồi, anh chỉ cảm thấy trong nhà thật lạnh lẽo, làm việc gì cũng không dậy nổi hứng thú. Đêm nay vợ chồng Lâm Chiếu Trinh có buổi tiệc, Thẩm Tiếu Vi không đi cùng, trong nhà chỉ có anh và em gái. Đi vào phòng khách, chỉ thấy em gái đang ôm máy tính bảng xem cái gì đó hết sức chuyên chú, nhớ lại mẹ từng nói với anh phải chú ý nhiều đến em gái một chút, Thẩm Tiếu Vi ngồi xuống cạnh em gái, hỏi: “Đang làm gì đấy? Không phải hôm nay em đi làm khảo sát gì sao? Khảo sát thế nào rồi?”
Thẩm Như Vi cười với anh trai, nói: “Giáo viên cho bọn em thời gian khảo sát là một tuần, ngày mai vẫn phải ra ngoài. Trưa nay lúc ăn cơm với bạn học có một bạn nữ giới thiệu cho em tác phẩm của một tác gia nổi danh người Pháp, em đang tìm sách của anh ta. Bạn học nói với em không đọc sách của tác gia này sẽ phải tiếc nuối cả đời, em muốn mua mấy quyển cho cậu nhỏ.” Nói tới đây, Như Vi vô cùng có hưng trí ngồi sát vào người anh trai: “Bút danh của tác gia này phiên dịch ra nghĩa là “Diều” đó. Em nhớ công ty mới của anh họ Vu Chu cũng tên là “Diều” nhỉ, có phải rất trùng hợp không?”
Thẩm Tiếu Vi ngây người. Như Vi nói tiếp: “Em tìm tư liệu trên mạng về vị tác gia này, giới văn học đánh giá anh ta rất cao đó. Ngoại trừ ở những nơi khác ra, mấy giải thưởng lớn về văn học ở châu Âu và Mỹ hầu như anh ta đều lấy được. Nhưng kỳ quái là trên mạng không có ảnh của anh ta!” Như Vi chỉ vào tư liệu trên máy tính bảng mà cô đang xem, nói: “Anh xem đi. Những tư liệu trên mạng liên quan đến anh ta đều không nói danh tính thực. Chỉ nói bút danh của anh ta là Cerf-volant, sống ở một trấn nhỏ của Pháp. À, mà cũng không nói là trấn nhỏ nào. Anh ta thuộc chòm song ngư, nhóm máu O, 30 tuổi, khá giống cậu nhỏ đó, hình như chòm sao cũng giống cậu nhỏ nhỉ. Uhm, còn những tài liệu liên quan đến vấn đề khác đều không có, còn lại toàn là giới thiệu những tác phẩm của anh ta. Anh ta viết tiểu thuyết, thơ ca, văn xuôi, viết cả kịch bản nữa. Giờ em mới biết vở kịch “Mắt xanh của em” là do anh ta viết đấy. Là một người rất lợi hại. Chỉ là quá kín tiếng. Trên truyền thông hay báo cũng có nói anh ta rất bận rộn. Em vừa mới vào trang web chính thức của anh ấy, nhưng toàn là tiếng Pháp, em xem không hiểu. Càng lúc em càng thấy tò mò về anh ta, không biết cậu nhỏ đã từng xem sách của tác gia này chưa.”
Ánh mắt Thẩm Tiếu Vi trầm xuống, anh lấy máy tính bảng của em gái, lật xem tư liệu về tác gia này. Thẩm Như Vi vẫn tự hỏi tự trả lời: “Em nghĩ nhất định vị tác gia này có nỗi khổ nào đó nên mới kín tiếng như thế. Nếu không thì một tác gia nổi danh như thế tại sao ngay cả một bức ảnh cũng không có? Có lẽ anh ta bị hủy dung, hoặc là bị tàn tật? Mỗi lần anh ta đoạt giải đều do trợ lý của anh ta đi nhận giải thay, kỳ quái quá nhỉ? Càng kỳ quái hơn nữa là không ai bất mãn về chuyện này, cũng không ai nói anh ta cao ngạo gì đó. A, em còn chưa đọc sách của anh ta đã thấy tò mò lắm rồi, nhất định em phải mua mấy quyển về xem mới được. Bất quá bạn học em nói đọc sách tiếng Pháp của anh ta mới có hương vị nhất, em đang nghĩ em có nên mua bản tiếng Pháp rồi nhờ cậu nhỏ dịch hộ em không.”
Nói mãi một hồi mà không nghe thấy anh trai đáp lại một tiếng, lúc này Thẩm Như Vi mới nhìn về phía anh mình, sau đó cẩn thận hỏi: “Anh, anh có chuyện gì vậy?”
Thẩm Tiếu Vi cau mày, thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm vào máy tính bảng trên tay, ngón tay trượt qua trượt lại lật giở những tin tức và tài liệu có liên quan đến Cerf-volant. Lật vài trang, anh quay đầu thật mạnh, dọa Như Vi một trận.
“Hiệu sách ở Hongkong có sách của tác gia này không?”
Thẩm Như Vi trở nên khẩn trương khi thấy bộ dáng này của anh trai, cô nuốt nước miếng: “Bạn học em nói hiệu sách ở Hongkong không có nhiều sách của tác gia này lắm.”
Thẩm Tiếu Vi nhìn đồng hồ treo tường, buông máy tính bảng xuống, đứng dậy: “Chúng ta đến hiệu sách! Anh đi thay quần áo, em cũng nhanh lên, năm phút sau xuất phát!”
“Anh?” Thẩm Như Vi mơ hồ.
“Đừng hỏi vội. Chờ anh biết rõ sẽ nói cho em, thay quần áo nhanh đi, bây giờ hiệu sách vẫn chưa đóng cửa.”
Nôn nóng vỗ vai em gái, Thẩm Tiếu Vi chạy mất. Thẩm Như Vi bị ông anh biến thành không hiểu ra làm sao, ngẫm nghĩ rồi cũng đứng dậy chạy nhanh về phòng thay quần áo.
Năm phút sau, Thẩm Tiếu Vi vọt từ trên lầu xuống dưới, rất nhanh Như Vi cũng xuất hiện. Thẩm Tiếu Vi lái xe, kéo em gái đến hiệu sách ở Trung Hoàn. Trong đầu Như Vi toàn dấu chấm hỏi, còn hai tay Thẩm Tiếu Ni nắm chặt vô lăng đã run rẩy vì không khống chế được, tim đập mạnh đến nỗi trước nay chưa từng như vậy. Có thể không? Có thể không?
Đến thẳng cửa hiệu sách, Thẩm Tiếu Vi dừng xe, kéo em gái chạy vào bên trong. Đời này anh chưa từng hăng hái vào hiệu sách như thế. Lục tìm cũng như hỏi thăm những sáng tác của Cerf-volant trong hiệu sách, làm hai người kinh hỉ chính là nơi này có! Hỏi được một bộ sách của tác gia này ở lầu ba, Thẩm Tiếu Vi kéo tay em gái đến thẳng trên đó. Thậm chí anh còn không kịp đợi thang máy đưa lên, mà là giẫm lên từng bậc thang nhanh hơn cả tốc độ của thang máy. Như Vi bị anh trai kéo phải vừa chạy vừa thở hồng hộc, chỉ cảm thấy sắp không thở được.
20 phút sau, Thẩm Tiếu Vi lại kéo em gái chạy xuống đi thanh toán tiền thật nhanh, đưa em gái về nhà. Trên xe, Thẩm Như Vi không thể chờ đợi được liền bắt đầu đọc luôn. Thẩm Tiếu Vi càn quét toàn bộ những tác phẩm có liên quan đến Cerf-volant trong hiệu sách. Cho dù là thơ, văn xuôi hay tiểu thuyết, trên mỗi tác phẩm đều có một câu giới thiệu vắn tắt của Cerf-volant – Tôi là một con diều tự do tự tại bay lượn được người dắt đi vững vàng.
Về đến nhà, Thẩm Tiếu Vi ôm sách chạy vọt vào phòng ngủ. Thẩm Như Vi đang đọc quyển sách trên tay cũng làm ổ trên sofa trong phòng anh trai. Cô có chút hiểu được lời người bạn học kia nói. Không xem sách của Cerf-volant, nhất định sẽ phải tiếc nuối cả đời.
“Anh, em muốn học tiếng Pháp!”
Thẩm Tiếu Vi không để ý đến em gái, anh mở một tập văn xuôi của Cerf-volant ____ “Phòng café”.
1 giờ sáng, Lâm Vu Chi đã đi ngủ bị tiếng chuông của điện thoại di động đánh thức. Anh nhíu mi, bật đèn bàn, lấy di động. Vừa thấy cuộc gọi đến, trong mắt anh có chút không vui. Quay đầu nhìn sang một lớn một nhỏ ở bên cạnh, Lâm Vu Chi xốc chăn lên, xuống giường, vào phòng tắm.
“Tiếu Vi, muộn thế này còn gọi, có chuyện gì?”
“Anh họ cả! Anh mau đến nhà em! Em có chuyện rất quan trọng muốn nói! Chuyện liên quan đến cậu nhỏ!”
Thẩm Tiếu Vi ngắt điện thoại.
Trong lòng Lâm Vu Chi dao động. Đứng tại chỗ hai giây, anh nhanh chóng thay quần áo. Cũng trong cùng một lúc, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu nhận được điện thoại của Thẩm Tiếu Vi đều bật dậy khỏi giường, cũng vội thay quần áo, đi đến đại trạch của Thẩm gia.