CHƯƠNG 56
Sau khi “Công ty truyền thông Diều” tổ chức đại hội cổ đông vào thứ hai, giá cổ phiếu giảm xuống rõ ràng. Trong đại hội cổ đông, Lâm Vu Chu là cổ đông nắm giữ nhiều cổ phần nhất, thuận lý thành chương tiếp nhận công ty “Diều”. Còn Quách Điền Sơn làm chủ những “nhân viên cũ” của “Diều” lại biểu hiện không tín nhiệm với chủ tịch tân nhậm này. Sau đó, Quách Điền Sơn phát biểu về những lo lắng cho tương lai của công ty, ám chỉ muốn rời khỏi “Diều”. Còn một phó tổng khác của “Diều” là Lê Yến công khai quả quyết ủng hộ tân chủ tịch đã cho thấy hai thái độ khác nhau trong công ty “Diều” đối với tân chủ tịch Lâm Vu Chu. Lời phát ngôn của Lê Yến làm Quách Điền Sơn chấn động, lúc này Lâm Vu Chu biểu hiện muốn Lê Yến vẫn là phó tổng của “Diều”, chức vụ không thay đổi. Đến tận bấy giờ, Quách Điền Sơn đã không còn đường lui. Lê Yến từ chối hợp tác với hắn, lợi thế để cản trở Lâm Vu Chu thiếu mất một nửa, Quách Điền Sơn xem như công khai bất hòa với Lâm Vu Chu phải rời khỏi “Diều” là chuyện sớm muộn.
Cùng với sự xuất hiện của tân chủ tịch, nhân sự của công ty “Diều” có sự dao động rõ rệt. Lâm Vu Chu và người quản lý của chỗ dựa vững chắc dành cho “Diều” như xí nghiệp Lâm Thị đều biểu hiện sự cường thế đối với quyền quyết sách. Còn ở trường hợp công khai như vậy, Lâm Vu Hồng đã cho thấy Lâm Thị có hứng thú bước chân vào truyền thông, “Diều” thuộc về Lâm Thị là điều không phải lo lắng. Lâm Vu Chu buông bỏ chuyện của phòng làm việc, toàn bộ đều chú tâm vào việc gia nhập công ty “Diều”. Nếu như nói ngày từ đầu anh muốn có một sự nghiệp thuộc về riêng mình, vậy thì hiện tại, tất cả những người ngăn cản anh đến với “Diều” đều là kẻ địch của anh. “Diều” không chỉ là gia sản ông nội để lại cho anh, còn là một lời hứa hẹn đối với một người. “Diều”, chỉ có thể là của anh!
Về việc này, Lâm Vô Ý đã dọn sang nhà Lâm Vu Hồng hoàn toàn không biết gì cả. Cậu thoải mái giao chuyện của “Diều” cho bạn bè mình, cũng tin tưởng vào năng lực của Vu Chu. Hiện tại công việc duy nhất của cậu chính là mau chóng sửa tùy bút cho xong. Vu Hồng đi làm, Lâm Vô Ý chiếm dụng thư phòng của Lâm Vu Hồng, để đắm chìm toàn bộ tinh thần mình vào một thế giới khác. Tâm tình của cậu lên xuống theo những con chữ xuất hiện. Ở nơi chỉ có một mình cậu, cậu có thể thỏa thích phát tiết những tình cảm của mình.
Trong nhà Quách Điền Sơn, hắn mang sắc mặt âm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Có thế nào hắn cũng không ngờ Lê Yến chính là người bên phía Lâm Vu Chu. Nghĩ đến chuyện số người nguyện ý rời khỏi công ty cùng hắn ít hơn rất nhiều so với hắn dự đoán, Quách Điền Sơn ý thức được dường như mình đã nghĩ mọi việc quá đơn giản. Khi còn sống nhất định Lâm lão gia tử đã sắp xếp rất nhiều thứ bí mật trong công ty, nực cười chính là hiện giờ hắn mới biết.
Không thể lấy lại “Diều”. Có Lâm Vu Chu được Lâm Thị ủng hộ đồng nghĩa với việc sẽ rót tài chính vào, có chỗ dựa Lâm Thị, Lâm Vu Chu có thể ổn định cục diện hỗn loạn trước mắt rất nhanh, chẳng lẽ cứ bỏ qua như thế? Quách Điền Sơn híp mắt, hít mạnh vài hơi thuốc. Hơn nữa gần đây hắn thu mua cổ phần, trên tay hắn đang nắm giữ 39% cổ phần của công ty, là đại cổ đông thứ hai của “Diều” không thể nghi ngờ, cho dù hắn rời khỏi “Diều”, chỉ cần có chỗ cổ phần này, chuyện của “Diều” sẽ không thể không có hắn, Lâm Vu Chu đừng nghĩ có thể dễ dàng nắm giữ được “Diều” như vậy!
Đang nghĩ ngợi, di động của Quách Điền Sơn vang lên, hắn lấy điện thoại di động ra nghe.
“Quách tổng, là tôi.”
“Chuyện bên kia anh làm thế nào rồi?”
“Tôi đang muốn nói chuyện này với ngài. Kế hoạch thu mua của chúng ta xuất hiện vấn đề. Học viện Tử La Lan của Anh Quốc đột nhiên tham dự thu mua, thực lực của chúng ta hoàn toàn không thuộc cùng cấp bậc với đối phương.”
“Học viện Tử La Lan của Anh Quốc? Cái Học viện Tử La Lan kia?”
“Phải! Chính là Học viện Tử La Lan đó.”
Điếu thuốc trên tay Quách Điền Sơn rơi xuống mặt đất, hắn nhanh chóng giẫm lên.
“Tại sao họ lai tham dự thu mua?”
“Tôi cũng không biết. Họ tung ra giá nhiều hơn 10% so với chúng ta. Thái độ của ông chủ “Tường Thiên” lập tức thay đổi.”
“Chết tiệt!”
Da đầu Quách Điền Sơn run lên. “Học viện Tử La Lan” của Anh Quốc không phải là trường học nào hết mà là một công ty đầu tư văn hóa rất có danh tiếng của châu Âu, nghe nói do một nhóm thương nhân văn hóa rất có ảnh hưởng ở châu Âu lập ra. Nghiệp vụ của họ trải rộng trên khắp lĩnh vực, phàm là văn hóa, văn nghệ, truyền thông… bọn họ đều đặt chân vào. Còn nghiệp vụ lớn nhất của họ là thu mua, đầu tư hoặc phân chia những công ty văn hóa có tiềm lực. Truyền thông “Tường Thiên” là một công ty truyền thông của Đại Lục, Quách Điền Sơn muốn thu mua công ty này để tiến quân vào thị trường Đại Lục, vốn dĩ sự tình đã thương lượng gần như xong xuôi, ai biết giữa đường lại xuất hiện một “Học viện Tử La Lan”!
“Từ lúc nào “Học viện Tử La Lan” lại có hứng thú với nghiệp vụ ở châu Á? Không phải họ chỉ làm ăn ở châu Âu và châu Mỹ thôi sao?”
“Lúc trước họ vừa thu mua một công ty điện ảnh và truyền hình ở Nhật Bản, không biết họ có tin tức từ đâu. Có lẽ phải chịu ảnh hưởng của khủng hoảng tài chính, họ chuẩn bị đặt chân đến châu Á.”
“Khủng hoảng tài chính cũng có lợi đối với họ, còn vô số công ty đang chờ họ thu mua!”
“Ông chủ, giờ phải làm sao?”
Truyền thông “Tường Thiên” là bước đầu tiên để hắn tiến quân vào thị trường Đại Lục, tiếp đó, hắn sẽ lợi dụng ảnh hưởng của mình ở Hongkong để tự lập một công ty truyền thông riêng thuộc về chính mình ở Hongkong. Có hai công ty ở cả Hongkong và Đại Lục, hắn có niềm tim tuyệt đối sẽ phá rối được “Diều”. Ngờ đâu từ bước đầu tiên đã xảy ra vấn đề! Quách Điền Sơn chỉ cảm thấy răng có chút đau. Hắn phải có được “Tường Thiên” trước khi Lâm Thị phát hiện, hắn đã không còn đủ thời gian và tài chính để tìm một công ty khác.
“Tôi suy nghĩ một chút, lát nữa gọi điện cho anh!”
“Được.”
Cúp điện thoại, Quách Điền Sơn đi qua đi lại trong phòng, mười phút sau, hắn gọi điện cho trợ thủ, nói cho đối phương hắn sẽ tự đến Đại Lục thương lượng với ông chủ của “Tường Thiên”.
Lâm Vô Ý đang gõ chữ mà hai mắt đẫm lệ, phía dưới máy tính đột nhiên xuất hiện môt khung nói chuyện, cậu sửng sốt một chút, chớp mắt mấy cái.
____ Dean, có đó không? Có quấy rầy cậu viết bản thảo không?
Sụt sịt mũi, Lâm Vô Ý vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, gõ chữ ____ Không đâu.
____ Caroline nói tháng 9 sách mới của cậu xuất bản, chắc chắn không?
____ Lần này tôi sẽ không kéo dài bản thảo.
____ Vậy thì tốt quá, chúng tôi đều sốt ruột. Nhớ ký tên cho chúng tôi đó.
____ Sẽ không quên đâu.
____ Có máy fax không? Tôi gửi một văn kiện cho cậu. Cậu ký tên xong thì gửi fax lại cho tôi. Còn bản gốc thì nào cậu rảnh thì ký tên cho tôi.
____ À, để tôi tìm đã.
Nhìn khắp thư phòng, Lâm Vô Ý tìm thấy máy fax, trên máy fax có dán một dãy số, cậu cho đối phương biết. Mở máy fax ra, chỉ chốc lát sau, máy fax kêu lên, Lâm Vô Ý nhận điện thoại, ấn nút nhận. Máy fax phát ra tiếng động khi làm việc, tám tờ giấy lần lượt truyền ra.
Ký tên tiếng Trung và Pháp của mình vào chỗ ký, Lâm Vô Ý liếc qua văn kiện này, gõ lên bàn phím ____ Đã ký xong rồi. Đây là gì thế? Tôi thấy có chữ “thu mua”.
____ Nói ra cậu sẽ rối loạn, bao giờ chuẩn bị cho tốt tôi sẽ giải thích cho cậu nghe. Cậu viết bản thảo đi, nhớ ký tên vào bản gốc cho tôi đó.
____ À, được. Gửi cho cậu ở địa chỉ nào?
____ Tôi đang ở Anh.
____ Uhm, biết rồi, tôi sẽ nhớ. Nếu không nhớ cậu nhắc tôi.
____ Được.
Đối phương gõ một dãy số của máy fax, Lâm Vô Ý bỏ văn kiện vào máy fax, sau khi đối phương nhận được lại gõ chữ.
____ Dean, chúng tôi đều rất nhớ cậu.
____ Tôi biết, tôi cũng rất nhớ các cậu.
____ Muốn đến Hongkong gặp cậu lắm, nhưng cậu không cho, paparazzi của Hongkong nhiều vậy sao?
____ Nhiều hơn so với tưởng tượng của các cậu. Tôi muốn làm Dean của trấn nhỏ Hongkong.
____ Được rồi. Vậy chúng tôi chờ cậu ở Paris, đến đây phải làm pizza cho chúng tôi ăn nha, chúng tôi muốn ăn sắp chết rồi.
____ Sẽ cho các cậu ăn thật no. Mấy người cháu của tôi cũng đi Pháp với tôi đó.
____ Chúng tôi có thể gặp mặt họ không?
____ Có thể chứ. Các cậu không ngại là tốt rồi. Tôi không sợ người nhà biết tôi và các cậu quen nhau, chỉ là không muốn bên ngoài chú ý quá, thực xin lỗi, Oliver.
____ Đừng nói xin lỗi với chúng tôi, chúng tôi biết lo lắng của cậu. Bất quá chờ truyền thông của Hongkong không còn chú ý cậu như vậy nữa, chúng tôi sẽ đến Hongkong gặp cậu. Không được cự tuyệt.
____ Ờm…
____ Dean.
____ Ờm…
____ Tôi thương tâm, Dean.
____ Ờm… Nhớ mang bánh ngọt dâu tây tôi thích nhất đó.
____ Ha ha, thế cũng không tồi. Nếu cậu dám vứt bỏ chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ không tha cho cậu.
____ Oliver, cậu uy hiếp tôi, tôi muốn mách cho Hanna.
____ Ha, tôi cũng đâu sợ anh ấy.
Nói chuyện phiếm với bạn tốt, tâm tình nặng nề vì quá nhập tâm của Lâm Vô Ý lúc trước đã tốt hơn nhiều. Biết thời gian của Lâm Vô Ý quý giá, đối phương cũng không hàn huyên nhiều, nhắc nhở cậu phải nhớ ký tên vào bản gốc, đối phương rời đi. Tìm được một phong thư trong thư phòng rồi bỏ bản gốc vào, còn cất kỹ phong thư trong vali của mình, Lâm Vô Ý đang bị gián đoạn suy nghĩ nên quyết định tạm thời kết thúc công việc. Đã hơn 5 giờ, Vu Hồng sắp tan tầm, cậu phải làm cơm tối. Nếu không lúc Vu Hồng về thấy tâm tình cậu áp lực sẽ lại mất hứng.
Cất bản thảo, Lâm Vô Ý rửa mặt, mở nhạc, vào bếp. Canh trong nồi lớn đã nấu xong, trước lúc Lâm Vô Ý viết bản thảo đã đặt giờ để nấu canh. Rửa đồ ăn, trong đầu Lâm Vô Ý vẫn còn nghĩ đến bản thảo của cậu, cậu phân vân lúc ra sách có cần đưa cho người nhà xem không.
5 rưỡi, Lâm Vu Hồng rời công ty đúng giờ. Từ cái hôm trước khi Lâm Vô Ý đến chỗ anh ở, Lâm Vu Hồng đều trông mong giờ tan tầm vào mỗi buổi chiều hơn bất cứ lúc nào trước đó. Anh là ông chủ, đương nhiên có thể đi sớm rồi, nhưng anh đã nói với Vô Ý gần đây công việc khá bận, nếu ngày nào cũng về sớm chẳng phải sẽ mâu thuẫn sao. Hơn nữa Vô Ý muốn đuổi bản thảo, anh về nhà sớm quá cũng sẽ quấy rầy đối phương.
Mau chóng lái xe về nhà, sắc mặt Lâm Vu Hồng nhu hòa hơn không ít so với lúc ở công ty, không biết đêm nay Vô Ý sẽ làm món gì. Mỗi khi nghĩ đến việc về nhà là có thể ngửi thấy hương thơm của canh, nghe thấy tiếng nhạc du dương, nhìn thấy một người mặc tạp dề chờ anh về, Lâm Vu Hồng lại đặc biệt thỏa mãn. Không kết hôn thì có sao, anh vô cùng vừa lòng với cuộc sống hiện tại. Nếu Vô Ý có thể luôn ở nhà anh thì tốt rồi, nghĩ đến hai tên đàn ông khác và một đứa trẻ con vẫn đang chờ để “chia sẻ” Vô Ý, tâm tình Lâm Vu Hồng không thể tốt lên được.
Lúc khởi động xe, điện thoại vang lên, Lâm Vu Hồng ấn đường dây điện thoại trên ô tô.
“Ông chủ, có người quấy rầy kế hoạch của Quách Điền Sơn sớm hơn chúng ta một bước. Đối phương tung ra giá nhiều hơn Quách Điền Sơn 10% để thu mua Tường Thiên.”
Biểu tình của Lâm Vu Hồng lập tức khôi phục vẻ lạnh như băng nhất quán.
“Là công ty nào?”
“Học viện Tử La Lan của Anh Quốc.”
“…” Mi tâm Lâm Vu Hồng nhíu chặt lại. “Học viện Tử La Lan không phải chỉ chú ý đến thị trường ở châu Âu và châu Mỹ thôi sao?”
“Tôi cũng không biết tại sao đột nhiên họ lại xuất hiện. Tôi vẫn chưa nói chuyện với ông chủ của “Tường Thiên”, cần ra mặt theo kế hoạch không?”
Có một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, Lâm Vu Hồng nói nhanh: “Các anh đợi tin của tôi. Đừng để Quách Điền Sơn phát hiện chúng ta đã biết kế hoạch thu mua của hắn.”
“Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Lâm Vu Hồng giẫm chân ga. “Học viện Tử La Lan” vốn không đặt chân vào thị trường châu Á đột nhiên xuất hiện ở Đại Lục, hơn nữa còn đúng lúc như thế, đối tượng nhằm vào lại rõ ràng như vậy… Lâm Vu Hồng nhanh chóng về nhà.
Nếm hương vị của canh, Lâm Vô Ý vừa lòng gật gật đầu, thật ngon, không hổ là canh cậu nấu. Trong canh hôm nay cậu có cho thêm một ít sò khô, với cả ba quả mứt táo, phối hợp với thịt nạc, vừa ngon vừa thơm.
‘Rắc!’ Tiếng khóa cửa mở, Lâm Vô Ý lập tức cười híp mắt chạy ra khỏi phòng bếp, kêu to với người vừa trở về: “Vu Hồng, về rồi.”
Giờ khắc này, trái tim Lâm Vu Hồng thêm một lần mềm nhũn, trên mặt lộ ra nụ cười sung sướng thản nhiên: “Về rồi. Trên đường không kẹt xe, rất thuận.”
“Vậy tôi đi xào rau.”
“Được.”
Lâm Vô Ý quay về phòng bếp. Lâm Vu Hồng thay quần áo, rửa tay, đi vào bếp, nhìn người đang nấu cơm cho anh, vẻ sung sướng trên mặt anh càng sâu hơn.
“Tối nay ăn gì?”
“Làm xong cậu sẽ biết. Trên bàn có trà lạnh, uống một cốc đi, trưa nay tôi tự nấu đó.”
“Cậu phải đuổi bản thảo, không cần làm việc này.”
“Đủ thời gian mà. Trà lạnh phải tự mình nấu mới ngon, ông nội cậu chưa bao giờ cho phép tôi uống trà lạnh bán ở ngoài đâu. Uống nhanh đi, lập tức có thể ăn cơm.”
Lâm Vu Hồng cười, đến phòng khách uống trà. Tuy rằng anh đã là cha của hai cậu con trai, nhưng cuộc sống gia đình như vậy với anh mà nói là rất xa lạ, anh rất hưởng thụ sự ấm áp lúc này. Nhưng điều này cũng chỉ cần người kia, anh cũng không định để cho một người phụ nữ nào bước vào cuộc sống của mình. Bởi vì là Lâm Vô Ý, bởi vì là người của Lâm gia, cho nên mới có thể.
Uống hết một cốc trà lạnh, Lâm Vu Hồng lại vào phòng bếp, nhìn người nào đó xào rau. Động tác của Lâm Vô Ý rất nhanh, chưa đến mười phút, bốn món ăn đã được làm xong. Lâm Vu Hồng bưng bát đĩa, Lâm Vô Ý dọn lại bếp.
Hai người ngồi xuống bàn cơm, Lâm Vô Ý múc cho cả hai nửa bát canh trước, cậu múc xong một muôi, nói: “Canh hôm nay rất ngon, phải uống nhiều một chút.”
“Tôi sẽ cố gắng uống hết.” Lâm Vu Hồng múc một thìa canh, thổi thổi, uống vào, sau đó vô cùng cho Lâm Vô Ý chút mặt mũi mà gật đầu khen ngợi: “Vô cùng ngon.”
Hai mắt Lâm Vô Ý cong lên: “Tay nghề của tôi có thể mở nhà hàng nhỉ.”
Sắc mặt Lâm Vu Hồng lập tức trầm xuống vài phần: “Cậu cảm thấy tôi sẽ để cậu đi mở nhà hàng sao?”
Lâm Vô Ý nhe răng ra cười: “Vậy tôi đầu tư vào nhà hàng được không?”
Lâm Vu Hồng đùa cùng cậu: “Được. Cậu muốn đầu tư vào nhà hàng nào?”
“McDonald’s hoặc KFC.”
“Ăn cơm.”
“Âm mưu” của mình lại thất bại, Lâm Vô Ý ngoan ngoãn ăn cơm. Dù sao thế nào cậu cũng tìm được cơ hội để lén ăn mà. Ờm, phải mang cả cháu trai nhỏ đi ăn vụng cùng cậu, trong nhà chỉ có hai người họ là đáng thương nhất. Nghĩ đến địa vị của mình và cháu trai nhỏ chả khác gì nhau, Lâm Vô Ý không khỏi hóa nỗi bi thống thành sức ăn.
Trước đây, trong Lâm gia chỉ có Lâm lão gia tử được hưởng thụ tay nghề của Lâm Vô Ý, hiện tại ngày nào Lâm Vu Hồng cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ giống ông nội, tất nhiên vô cùng quý trọng. Lâm Vô Ý muốn làm việc, Lâm Vu Hồng không để cậu chuẩn bị cơm trưa tiện lợi của ngày hôm sau cho anh, buổi trưa Lâm Vu Hồng không ăn nhiều lắm, chính là vì bữa cơm tối này. Anh ăn ba bát cơm, chờ đến khi anh dừng đũa, chỉ có canh là còn thừa một tẹo, toàn bộ bốn món ăn đều bị tiêu diệt sạch sẽ. Cao hứng nhất chính là Lâm Vô Ý, không lãng phí thức ăn là rất tốt. Chỗ canh và cơm còn lại vừa lúc để cậu ăn vào trưa mai.
Ăn cơm xong, hai người xuống lầu tản bộ nửa giờ. Sau khi về, Lâm Vu Hồng rửa bát, Lâm Vô Ý vào thư phòng, tiếp tục với bản thảo của cậu. Rửa sạch bát, Lâm Vu Hồng vào phòng tập thể thao vận động một chút, ngày nào cũng ăn nhiều như thế bụng rất dễ có thịt, đây là điều mà anh không thể chấp nhận. Vận động xong, lại tắm sạch sẽ, Lâm Vu Hồng không vào thư phòng quấy rầy người đang sáng tác, ôm máy tính xách tay của mình ngồi xử lý công việc trong phòng khách. Tuy rằng hai người đều bận, nhưng không khí lại yên lặng và ấm áp.
12 giờ, Lâm Vu Hồng đóng máy tính xách tay đứng trước cửa thư phòng, gõ nhẹ. Được người bên trong cho phép, anh mở cừa đi vào. Nhìn cái mũi hồng hồng của Lâm Vô Ý, anh không khỏi nhíu mi. Lâm Vô Ý lập tức nói: “Quyển sách này tôi viết xong rồi.”
“Còn bao nhiêu nữa?”
“Còn một tập thơ và một tập văn xuôi. Đây vốn là viết cho ông nội cậu, cho nên…”
Lâm Vu Hồng lấy khăn tay lau nước trên lông mi cho đối phương: “Tôi không muốn can thiệp vào công việc của cậu, nhưng chung quy cũng không muốn cậu thương tâm.”
“Tôi đây là bộc lộ tình cảm, không phải thương tâm.”
Lâm Vô Ý sụt sịt mũi, yêu cầu: “Tôi khát.”
Lâm quản gia phải chấp nhận mà đi rót nước. Thừa dịp anh rời đi, Lâm Vô Ý vội vàng thu liễm nỗi lòng. Lúc viết bản thảo, tâm tình cậu hoàn toàn không chịu khống chế của cậu, huống chi còn là văn có liên quan đến ba, cậu càng khó khống chế được mình.
Lâm Vu Hồng mang cốc nước to nhất đến đây, đưa cho đối phương, anh nói: “Vô Ý, tôi có việc muốn hỏi cậu, muốn chiếm dụng một ít thời gian của cậu.”
“Uhm, không có gì đâu, cậu nói đi.” Lâm Vô Ý uống ừng ực hết nửa cốc nước.
Sau khi cậu uống xong, Lâm Vu Hồng trực tiếp hỏi: “Cậu có biết “Học viện Tử La Lan” của Anh Quốc không?”
“Uhm?” Lâm Vô Ý ngẩn người. “Học viện Tử La Lan? Hình như nghe thấy ở đâu rồi.”
Chẳng lẽ không có liên quan đến Vô Ý? Tâm tình Lâm Vu Hồng thực phức tạp.
Thấy Lâm Vô Ý hồi tưởng lại, Lâm Vu Hồng nhắc nhở: “Là một công ty đầu tư văn hóa của Anh Quốc, nghiệp vụ của họ đặt chân vào các loại ngành nghề văn hóa, chính là thu mua, phân chia và bán đấu giá những công ty liên quan đến văn hóa.”
“Ờm… “Học viện Tử La Lan”… Đúng là đã nghe qua ở đâu rồi…” Lâm Vô Ý nhíu mi suy nghĩ, qua một lát, đột nhiên cậu “A!” lên một tiếng: “Tôi biết rồi!”
Tim Lâm Vu Hồng đập mạnh.
“Tên này là do tôi đặt, thảo nào tôi thấy như nghe qua ở đâu!”
“Cậu đặt tên?”
Lâm Vu Hồng kinh hãi, là kinh hãi thực sự.
Lâm Vô Ý gật gật đầu: “Bạn tôi bảo tôi đặt cho công ty họ một cái tên, lúc ấy tôi đang viết một vở kịch, tên là “Bí mật Tử La Lan”, tôi liền thuận miệng nói không bằng đặt tên là “Học viên Tử La Lan” đi. Oa, họ thực sự dùng cái tên này nha.” Nói tới đây, Lâm Vô Ý rất là tự đắc.
Lâm Vu Hồng lại không tự đắc nổi, thông minh như anh lập tức nghĩ ngay ra chuyện nào đó, lập tức hỏi: “Chuyện của công ty Vu Chu cậu đã nói với bạn cậu?”
Lâm Vô Ý giật mình, nhìn sắc mặt Vu Hồng, cậu có hơi sợ hãi nói: “Á… Uhm, tôi, uhm, có nói một lần, cậu đừng nói cho Vu Chu.”
Lâm Vu Hồng cất bản thảo của Lâm Vô Ý vào ngăn kéo, kéo người nào đó đi.
“Vu Hồng.”
“Tôi có lời hỏi cậu.”
Nhìn lưng cháu trai, Lâm Vô Ý có chút khẩn trương. Có phải mấy người Crowe làm gì rồi không? Ôi ôi, hình như Vu Hồng có chút mất hứng nha, ôi ôi, Vu Hồng sẽ không tức giận chứ. Kỳ thực cậu cũng không làm gì mà. Ôi ôi, sớm biết thế đã nói mình không biết “Học viện Tử La Lan”.
Lâm Vô Ý đang nghĩ mình có cần gọi điện thoại cầu cứu Vu Chi và Tiếu Vi không. Còn Vu Chu… Vu Hồng mà tức giận thế này, Vu Chu còn tức hơn nhiều. Ôi ôi, Vu Chi, Tiếu Vi, mau tới cứu chú nhỏ/ cậu nhỏ!