Vô Ý Vi Chi

Chương 60: Chương 60




CHƯƠNG 59

“Joseph, thứ hai tôi về Pháp.”

“Tôi về Provence trước, xử lý mọi việc xong sẽ tới Paris.”

“Mấy người cháu nội cháu ngoại của tôi cũng đi cùng tôi đó.”

“Các cậu chờ tôi ở Paris là được rồi. Tôi ở Paris khoảng hai tuần.”

“Được, gặp ở Paris.”

Hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, Lâm Vô Ý mỉm cười với mình. Muốn chân chính ở lại Hongkong, ở lại nơi cậu từng cực lực né tránh, ở lại nơi mà ba an nghỉ. Chắc đây gọi là “gốc” nhỉ, cho dù là sống ở đâu, nơi người thân mình ở mới mới là gốc của mình, là nơi sớm muộn gì mình cũng phải về.

Cửa phòng ngủ mở, Lâm Vô Ý quay đầu, người vừa vào nhìn lên giường, nhẹ nhàng đóng cửa. Lâm Vô Ý nói nhỏ: “Ethan vừa mới ngủ.”

“Tôi đi tắm.” Lâm Vu Chi lấy quần áo vào phòng tắm.

Nhìn Vu Chi đóng cửa phòng tắm, Lâm Vô Ý lên giường, lấy cuốn nhật ký mà Vu Hồng mang đến cho cậu. Ngẫm lại, hình như từ sau khi về Hongkong mình đều ngủ cùng mấy người cháu của mình. Lâm Vô Ý sờ mặt mình, thật sự mấy người cháu của cậu không coi cậu thành trẻ con đấy chứ? Trong mắt hiện lên chút ảm đạm, Lâm Vô Ý lập tức cười sâu, xét theo phương diện nào đó mà nói, cậu cũng là trẻ con mà. Cúi người hôn lên mặt cháu trai nhỏ đang ngủ hai cái, cậu viết nhật ký.

Hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra. Anh trai chị dâu, chị gái anh rể, cháu trai cháu gái, còn cả mấy cậu bé con trong nhà đều đến nhà hàng chúc mừng cho cậu. Vu Chu chụp cho cậu rất nhiều ảnh, rất nhiều ảnh cậu chụp cùng người nhà. Ethan còn tự mình tặng bánh ngọt cho cậu, thêm cả hai nụ hôn trên má nữa. Ethan càng ngày càng hoạt bát, thật là tốt. Vu Chi và Ethan mua rất nhiều quần áo cho cậu, còn cả vật dụng hàng ngày, chỉ vì muốn cậu sau này đến ở sẽ tiện hơn, hì hì, nghe nói đây là Ethan đề xuất đó, thật hạnh phúc. Chị gái, chị dâu và mấy cậu bé con cũng chuẩn bị đi Australia vào thứ hai, mấy ngày nay cậu đều ở chỗ Vu Chi với cháu trai nhỏ… Nhớ lại lúc chia tay trên mặt Vu Chu và Tiếu Vi lộ rõ vẻ không nỡ, Lâm Vô Ý liền há miệng cười trộm, thật sự là hai đứa trẻ đáng yêu.



Ở cùng cháu trai nhỏ hai ngày, thứ hai, Lâm Vô Ý và người nhà cùng ra sân bay. Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều có máy bay tư nhân, máy bay tư nhân của Lâm Chiếu Đông đưa mấy bà vợ và các cháu đến Australia, máy bay tư nhân của Lâm Chiếu Vũ đưa mấy người Lâm Vô Ý đi Pháp. Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Thẩm Văn cùng ra sân bay tiễn mọi người.

Hứa hẹn với cháu trai nhỏ nhất định sẽ sang Australia đón bé, Lâm Vô Ý tiễn chị dâu và chị gái lên máy bay trước, rồi mới tạm biệt anh trai, anh rể và hai cháu gái, cùng lên máy bay với mấy cháu trai. Không biết tại sao, Lâm Vô Ý có chút khẩn trương đối với hành trình đi Pháp lần này. Có lẽ là vì ở Provence có rất nhiều “bí mật” của cậu và ba, có lẽ là vì mấy cháu trai sắp biết được cuộc sống riêng tư của cậu ở Pháp, cũng có lẽ đó đơn giản chỉ là khẩn trương.

Đi vào máy bay, Lâm Vô Ý tò mò tham quan chung quanh một vòng, Thẩm Tiếu Vi cười hỏi: “Cậu nhỏ, trên máy bay có rượu, lát nữa có muốn uống không?”

Lâm Vô Ý lập tức hào khí can vân nói: “Uống!”

Lâm Vu Hồng ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ, nhướng mi: “Sao vậy, muốn rèn luyện tửu lượng?”

Lâm Vô Ý gật đầu, nằm úp sấp lên ghế sofa: “Đoán đúng đó. Tôi muốn rèn luyện tửu lượng, làm trưởng bối chân chính!”

“Phốc!” Thẩm Tiếu Vi rất không cho cậu nhỏ chút mặt mũi, còn những người khác tuy rằng không phì cười, nhưng trên mặt đều là ý tứ giống nhau.

Họ phải bay đến Leon trước, ngồi mới ngồi xe lửa đến Provence. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng sắp xếp thời gian cho Lâm Vô Ý vô cùng dư dả, bọn họ có khoảng thời gian trống là một tháng, chính là để Lâm Vô Ý có thể ở Pháp vui chơi thỏa thích, thả lỏng toàn thân. Đây là lần đầu tiên ra nước ngoài “nghỉ phép” cùng mấy cháu trai, đối với hành trình đi Pháp lần này, Lâm Vô Ý ngoài vẻ khẩn trương còn có chút mong chờ. Cậu muốn giới thiệu mấy cháu trai cho bạn mình, nhất định mấy người Joseph sẽ trở thành bạn tốt với mấy người Vu Chi.

Chờ mười phút, máy bay bắt đầu trượt đi, chuẩn bị cất cánh. Lâm Vô Ý dịch dịch người để thắt dây an toàn, nghĩ thầm, chắc mấy người bên chỗ chị gái cũng bay rồi. Trượt một đoạn, máy bay bắt đầu tăng tốc, trái tim cũng không còn thấy nặng nề khổ sở tùy theo máy bay cất cánh. Lâm Vô Ý nhắm mắt lại, nghiêng đầu về một bên, gối lên vai một người.

“Bởi vì ông ngoại cậu không thể chịu nổi lúc máy bay cất cánh và hạ cánh, cho nên mới không có cách nào ra nước ngoài gặp tôi. Nhưng ba rất nhớ tôi, nên học cách dùng máy tính, học cách dùng skype, học cách dùng công năng quay chụp trong di động, sau đó nữa, ba dùng di động còn lợi hại hơn tôi, tài khoản facebook của tôi là do ba lập ra giúp tôi đó. Bất quá ông ngoại cậu đặt tên cho tôi là “Tiểu tinh nghịch không nghe lời”, tôi phải sửa lại.”

Thẩm Tiếu Vi đã mấy ngày không được ở cùng cậu nhỏ, điều chỉnh tư thế một chút, để người bên cạnh dựa vào thoải mái hơn. Người này chủ động nhắc đến ông ngoại, anh cũng thuận theo hỏi: “Mẹ cháu nói hàng năm ông ngoại đều đến biệt thự trên núi Thái Bình ở nửa năm, khi đó cậu nhỏ cũng ở đó à?”

Máy bay đã ổn định, Lâm Vô Ý mở mắt, cười tít mắt nói: “Đương nhiên rồi. Tôi trở về ông ngoại cậu mới đến đó ở, đó là căn cứ bí mật của tôi và ông ngoại cậu đó.”

“Cậu rất đắc ý?” Có người lạnh lùng hỏi. Lâm Vô Ý không cười nữa, cởi dây an toàn rồi lại dịch dịch về phía sofa, gục xuống, giả bộ mệt mỏi, tránh ánh mắt sắc như dao của ai đó.

Những người khác cũng cởi dây an toàn, Thẩm Tiếu Vi cũng chuyển sang ngồi ở sofa, hỏi: “Cậu nhỏ, biệt thự kia vốn có bể bơi, bị ông ngoại lấp đi, có phải vì hồi nhỏ suýt chút nữa cậu gặp chuyện không may không?”

Lâm Vô Ý gật gật đầu: “Uhm. Ông ngoại cậu không cho phép tôi sống ở nơi có bể bơi. Bất quá tôi không nhớ gì cả, cũng may là tôi không nhớ, nếu không rất có thể tôi sẽ mắc chứng sợ nước, càng đừng nghĩ đến chuyện học bơi. A, lần này từ Pháp về tôi muốn học bơi, hè năm nay nhất định phải học được!”

Người nào đó nắm chặt tay.

“Cậu mang quần bơi không? Chỗ chúng ta ở Paris có bể bơi!” Lâm Vu Chu hỏi. Hành lý của Lâm Vô Ý là do chính cậu thu dọn. Tên họ Lâm nào đó chớp mắt mấy cái, kêu to: “Tôi quên rồi!”

Anh biết mà. Vẻ mặt Lâm Vu Chu vẫn bình tĩnh, nói: “Tôi mang cho cậu rồi.”

“Vu Chu…” Lâm Vô Ý vươn hai tay, ôi ôi ôi, cảm động quá. Trong mắt Lâm Vu Chu có vài phần bất đắc dĩ và sủng nịch, anh đi qua, cúi xuống ôm người nào đó, thuận tiện cũng ngồi xuống cạnh người nào đó, nói: “Ngủ một giấc đi, hôm nay dậy rất sớm.”

“Uhm, có hơi buồn ngủ.” Lâm Vô Ý nói xong liền ngáp một cái. Cậu dứt khoát cởi giầy, nằm ngang trên ghế sofa, còn rất không khách khí mà gối đầu lên đùi Vu Chu, một bộ dáng ngủ rất ngon. Thẩm Tiếu Vi đắp chăn cho cậu, hỏi: “Muốn uống chút rượu đỏ rồi ngủ không?”

“Được.”

Thẩm Tiếu Vi đứng dậy lấy rượu, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng vẫn theo thói quen ôm tờ tạp chí kinh tế và tài chính. Bọn họ bay thẳng đến Leon, đường đi mất 17 giờ, họ cần làm gì đó để giết thời gian.

Thẩm Tiếu Vi mang rượu và mấy cái ly đến, khui nắp chai rượu, anh lại lấy thêm chút đồ ăn vặt. Lâm Vô Ý vươn tay thật nhanh lấy một gói khoai tây chiên giòn, thấy mấy cháu không có ý định để ý đến mình, cậu hạnh phúc bóc ra. Đã lâu chưa được ăn khoai tây chiên giòn, thật nhớ quá! A, đáng tiếc lần này có người đi cùng, không được ăn hamburger khoai tây chiên rồi.

Sau khi Lâm Vô Ý ăn hết một gói khoai tây chiên giòn và một gói tôm chiên, Thẩm Tiếu Vi rót cho cậu nửa ly rượu đỏ. Lâm Vu Chu lần lượt đưa hai ly rượu cho hai anh trai, năm người chạm ly.

“Cheer ~”

Lâm Vô Ý nhấp một ngụm, ờm, vẫn không thích lắm, bất quá vì để rèn luyện tửu lượng, liều mạng!

Uống hết hai ly như vậy, Lâm Vô Ý bắt đầu cảm thấy váng đầu, một lần nữa gối lên đùi Vu Chu, ngáp liền hai cái, lúc này có thể ngủ một giấc ngon rồi. Thẩm Tiếu Vi nhìn dáng vẻ cậu nhỏ, trong mắt hiện lên một ánh sáng.

“Cậu nhỏ, say?”

“Ờm.”

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều nhìn qua, Thẩm Tiếu Vi khẽ nhấp một ngụm rượu nhỏ, hỏi: “Cậu nhỏ, lần này bạn cậu đều đến Paris à?”

“Ờm… Chắc vậy. Họ nói sẽ đều đến.”

“Vậy họ đều là người của Học viện Tử La Lan?”

Mắt Lâm Vô Ý nửa nhắm nửa mở, mờ mịt: “Tôi cũng không biết… Trước kia “Học viện Tử La La” là công ty của chú Tom, kết quả người ký hợp đồng với chú ấy bỏ chạy, chú Tom bị phá sản. Sau đó mọi người bỏ tiền ra giúp chú Tom trả hết nợ, rồi đổi tên thành “Học viện Tử La Lan”. Chắc Oliver, Hanna, Joseph, Zoe và Bieber đều là người của học viện, những người khác thì tôi không biết. Crowe có công ty riêng của mình, có lẽ cũng gia nhập cổ phần nhỉ. Bọn họ không nói với tôi đâu, có nói thì tôi cũng không nhớ.”

“Cậu quen với Crowesus Aton như thế nào?”

Lâm Vu Hồng hỏi. Người này là người Thổ Nhĩ Kỳ có quốc tịch Mỹ, tuổi khoảng từ ba mươi bốn đến ba mươi bảy, có bối cảnh buôn bán súng ống đạn dược, hiện tại làm ăn về dầu mỏ và ô tô. Mặc dù công ty tổng bộ của anh ta ở Mỹ, nhưng cũng có thị trường nhất định ở châu Âu. Khi Lâm lão gia tử còn tại thế đã từng hợp tác làm ăn với người này mấy lần, lần nào song phương cũng thu được lợi nhuận khả quan, hiện tại Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng bắt đầu suy xét chuyện này có liên quan đến Lâm Vô Ý. Hơn nữa người này chưa kết hôn, trong một năm phải đến một nửa thời gian đều ở Pháp, không thể không làm người ta hoài nghi.

Lâm Vô Ý đang đầu óc choáng váng đã bị cháu trai ngoại kéo lại bước chân muốn ngủ, cậu có chút tự hào nói: “Crowe là do tôi nhặt được, giống như Daphne vậy, nhặt được trong một ngày mưa.”

Bốn người đều híp mắt.

Lâm Vô Ý lẩm bẩm nói: “Crowe bị người ta hãm hại là buôn lậu thuốc phiện, bị cảnh sát truy đuổi, cậu ấy bị thương, trốn trong thùng rác với Assal, lúc tôi đi ngang qua, phát hiện ra họ, liền nhặt được họ.”

“Assal là ai?”

“Ờm, là em trai Crowe, em trai cùng cha khác mẹ. Nhà Crowe có rất nhiều người, quan hệ phức tạp lắm. Khi đó tôi còn chưa sang Pháp du học, đang ở Mỹ mừng sinh nhật với mẹ. Sau đó Crowe dưỡng thương xong phải về Thổ Nhĩ Kỳ giải quyết mọi chuyện, giao Assal lại cho tôi. Lần đó ba sợ lắm, còn tưởng tôi bị cuốn vào những phiền toái của xã hội đen gì gì đó cơ, nhưng tôi không thể bỏ mặc Assal để về Hongkong, ba liền tự mình đến Mỹ. Sau đó Crowe giải quyết phiền toái xong liền định cư ở Mỹ cùng Assal. Tiếp đó thì Crowe quen biết Joseph, sau khi tôi sang Pháp du học cậu ấy cũng quen luôn với mấy người Oliver, mọi người đều trở thành bạn tốt.”

“Oliver là người thế nào?”

Thẩm Tiếu Vi hỏi, cau mày.

“Oliver? Cậu ấy và Hanna là anh em họ, đều là bạn học của tôi ở Pháp. Bất quá họ đều lớn hơn tôi một tuổi. Chỉ có Bieber, Megan và tôi là bằng nhau thôi, những người khác đều lớn hơn tôi. Ờm, lại nói tiếp, tôi có thể xem như nhỏ nhất đó.”

Lâm Vô Ý hài lòng cười, quả nhiên tuổi trẻ làm cho người ta khoái trá.

“Cậu nhỏ…” Thẩm Tiếu Vi làm như thuận miệng hỏi: “Cậu ở Pháp có người theo đuổi không?”

“Có chứ.”

Nào biết, Lâm Vô Ý trả lời không một chút do dự, trả lời đến nỗi làm cho sắc mặt cả bốn người  đều trầm xuống. Lâm Vô Ý còn không biết mấy người cháu đang mất hứng, rất đắc ý nói: “Mấy người Crowe, Oliver, Bieber đều từng theo đuổi tôi đó. Ha ha, tôi là người gặp người thích hoa gặp hoa nở mà.”

“Bọn họ đều từng theo đuổi cậu?”

Thẩm Tiếu Vi không thể bình tĩnh nổi.

Lâm Vô Ý gật gật đầu, rồi mới thở hắt ra, cười cảm khái: “Họ đều là những người rất ưu tú, nhưng tôi không thể cùng họ được. Sau đó nói ra, họ đều không theo đuổi tôi nữa, mọi người đều trở thành bạn tốt của nhau.”

“Không thể cùng họ là vì không thích họ hay vì ông nội không đồng ý?” Lâm Vu Chu trầm giọng hỏi.

Lâm Vô Ý mở to hai mắt, nhắm lại, qua một lúc lâu, cậu mới trả lời: “Tôi thích họ, nhưng chắc không phải là tình yêu. Tình yêu, rất đẹp, sẽ làm người ta điên cuồng, làm người ta tim đập thật nhanh, hình như tôi chưa từng có cảm giác này với họ. Tôi rất quý trọng tình bạn với họ, hy vọng vĩnh viễn có thể được như vậy. Nói sao nhỉ… Từ góc độ y học mà nói, tôi là người có chỗ thiếu hụt cả về tâm lý và sinh lý, ờm, nếu tôi khát vọng loại tình cảm này ba cũng sẽ lo lắng.  Aizzz, chuyện chung thân đại sự của tôi vẫn là tâm bệnh của ba, tôi luôn nói với ba tôi không cần.”

Bốn người nhíu mi: “Cái gì gọi là chỗ thiếu hụt cả về tâm lý và sinh lý?”

“Thì là thiếu hụt đó…” Giọng Lâm Vô Ý nhỏ hơn mấy bậc. “Phải giúp tôi, giữ bí mật đó… Chuyện này… chỉ có Joseph, biết, ờm, phải giữ bí mật.”

“Cậu nhỏ, cậu nhỏ.” Thẩm Tiếu Vi lo lắng đẩy đẩy người sắp ngủ, bị ngăn lại.

Lâm Vu Chi kéo Thẩm Tiếu Vi ra, chăm chú nhìn người đang ngủ, nói: “Để cậu ấy ngủ đi, chúng ta hỏi đủ nhiều rồi.”

“Anh họ cả, cậu nhỏ!” Thẩm Tiếu Vi rất lo lắng, rất, đau lòng.

“Chúng ta sẽ biết.” Lâm Vu Chi bình thản nói, nhưng sóng dậy nơi nội tâm thì chỉ anh mới rõ ràng.

Lâm Vu Chu đặt chén rượu xuống, gạt phần tóc đang che mắt Lâm Vô Ý, mím chặt môi. Lâm Vu Hồng uống một hơi hết sạch rượu trong ly, thanh âm lạnh lùng nói: “Đừng hỏi cậu ấy.”

Thẩm Tiếu Vi nhìn qua, Lâm Vu Hồng hỏi lại: “Chẳng lẽ em hy vọng cậu ấy kết hôn? Với phụ nữ, hoặc đàn ông?”

Thẩm Tiếu Vi lập tức lạnh mặt: “Đương nhiên là không. Em không nghĩ có ai có thể xứng đôi với cậu ấy.”

Chuyện này lại bị Lâm Vu Hồng nhắc lại vào giờ phút này. Anh sẽ không làm trái lương tâm mình mà nói vì hạnh phúc của người này nên muốn cậu kết hôn. Anh càng lúc càng không hy vọng người này sẽ kết hôn vào một ngày nào đó. Anh độc thân, Vu Chi độc thân, tất nhiên người này cũng có thể độc thân, hơn nữa nhìn qua cũng rất tốt.

“Chúng ta có đủ thời gian để biết rõ chuyện này. Đừng quên, chúng ta là người nhà cậu ấy tín nhiệm.” Lâm Vu Hồng đặt sự nôn nóng của mình sâu trong lòng.

Trong ngực Thẩm Tiếu Vi lên xuống kịch liệt vài cái, anh cúi người, hôn lên mặt người đang ngủ một cái: “Cậu ấy không kết hôn, em sẽ ở cùng cậu ấy.”

Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều không phụ họa, Lâm Vu Chu lại cầm ly rượu, uống một ngụm. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng tự rót rượu cho mình, hai người nhìn nhau một cái, rồi mới nhẹ nhàng chạm ly. Bọn họ có con nối dõi rồi, hôn nhân không còn quan trọng.

“Anh chuẩn bị ly hôn với Bội Bội, chờ sau khi từ Pháp về.” Lâm Vu Chi nói chuyện này cho ba người còn lại.

Lâm Vu Hồng nhướng mi: “Muốn chúc mừng không?”

“Anh tiếp nhận.”

Thẩm Tiếu Vi thấy khó chịu, vô cùng khó chịu, anh túm lấy Vu Chu: “Anh đứng dậy.”

Lâm Vu Chu khó có được lúc không tranh đoạt với đối phương, nhẹ nhàng nâng đầu Lâm Vô Ý lên, dịch dịch sang cái ghế bên cạnh. Thẩm Tiếu Vi ngồi vào vị trí của anh, đặt đầu cậu nhỏ lên đùi mình. Anh muốn biết, muốn biết rốt cuộc trên người cậu nhỏ có bí mật gì, tại sao, nói mình có “chỗ thiếu hụt”?

“Ba…”

Thẩm Tiếu Vi vỗ nhẹ: “Ngủ đi.” Cháu sẽ luôn ở bên cậu. Lâm Vu Chu lấy cameras, mau chóng bấm máy, trong màn hình, có ba người cùng nhìn một người đang ngủ say từ những phương hướng khác nhau, Lâm Vu Chu lấy cái giá ba chân ra. Vài giây sau, người nhìn chăm chú trong màn hình biến thành bốn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.