CHƯƠNG 68
Ngay lập tức, Lâm Vu Hồng hoàn toàn khiếp sợ, trong mắt Lâm Vô Ý là vẻ thương tâm và khổ sở nồng đậm. Cậu khép hai chân lại, ôm lấy đối phương, vùi đầu vào cổ đối phương.
“Cậu, thấy rồi… Tôi, vĩnh viễn cũng, không lớn được…”
Hơi thở của Lâm Vu Hồng bất ổn, dùng một tay kéo cánh tay Lâm Vô Ý đang ôm cổ anh ra, đối phương lại dùng sức, không để anh kéo ra.
“Vu Hồng… Không được cười tôi. Nếu không, tôi sẽ nói cho ông nội cậu biết, cậu không tôn kính trưởng bối.”
Trong tim đột nhiên thấy đau đớn. Trong miệng người này nói ra những câu vui đùa, nhưng giọng điệu là nỗi khổ sở rõ ràng đến vậy. Lâm Vu Hồng chậm rãi hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, khàn giọng nói: “Tôi sẽ không cười cậu. Nào, để tôi mặc quần lót và quần ngủ cho cậu.”
“Tự tôi mặc.” Một tay Lâm Vô Ý vẫn đang ôm chặt cổ Lâm Vu Hồng, một tay lấy quần lót trên tay đối phương.
Lâm Vu Hồng tránh đi, hôn lên thái dương cậu: “Vô Ý, cậu có thể ỷ lại, tin tưởng vào tôi giống như ỷ lại, tin tưởng ông nội. Tôi là người thân của cậu, cho dù toàn bộ thế giới cười cậu, tôi cũng sẽ không.”
Lâm Vô Ý sụt sịt mũi, đôi mắt hồng hồng. Đây là nơi mà cậu thấy khổ sở nhất. Lâm Vu Hồng buông quần lót của Lâm Vô Ý xuống, dùng hai tay giữ chặt tay cậu. Lực đạo ở hai cánh tay Lâm Vô Ý dần được thu lại, Lâm Vu Hồng kéo hai tay cậu xuống. Lọt vào trong tầm mắt anh, là một đôi mắt phiếm hồng đầy những khổ sở của một người.
Trong tim lại đớn đau, Lâm Vu Hồng hôn vào khóe mắt Lâm Vô Ý: “Cậu muốn kết hôn với phụ nữ không?”
Lâm Vô Ý lắc đầu: “Tôi không thể kết hôn với phụ nữ.”
Lâm Vu Hồng thoáng lùi lại, nhìn vào hai mắt Lâm Vô Ý: “Không nhắc đến thân thể cậu, nếu cậu là đàn ông bình thường, cậu muốn kết hôn với phụ nữ không? Xây dựng gia đình cùng một người phụ nữ, sinh con đẻ cái.”
Lâm Vu Hồng hỏi rất nghiêm túc, Lâm Vô Ý cũng suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này. Sau vài phút, cậu lắc đầu với vẻ không xác định: “Tôi, chưa từng nghĩ đến. Ngoại trừ lúc dậy thì có một khoảng thời gian luôn tự ti về thân thể ra, những lúc khác, tôi đều đọc sách. Uhm…Nếu gặp người đặc biệt thích, có lẽ sẽ có. Nhưng tôi chưa từng có, cho nên tôi cũng không xác đinh.”
Lâm Vu Hồng kéo khăn tắm đã lỏng bên hông xuống, để Lâm Vô Ý nhìn thấy rõ phần nam tính thành thục của mình, bình tĩnh nói: “Tôi rất bình thường, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với phụ nữ. Tôi cũng chưa từng động tâm với người phụ nữ nào, dù là mẹ của Ryan và Andrew. Tôi cho người đàn bà kia một số tiền, cô ta cho tôi người thừa kế, không có gì hơn. Vô Ý, không hiểu tình yêu cũng không có nghĩa là thân thể không bình thường. Không chỉ là tôi, tôi nghĩ Vu Chi cũng vậy. So sánh ra, cậu còn hiểu biết tình cảm hơn chúng tôi, cũng giỏi biểu đạt tình cảm hơn. Nói thật, tôi không nghĩ có người phụ nữ nào xứng đôi với cậu, tôi càng hy vọng cậu vĩnh viễn ở lại Lâm gia. Sống cùng chúng tôi, giúp chúng tôi chăm sóc con cái.”
Lâm Vô Ý sụt sịt mũi, khóe miệng đang mím chặt hơi cong lên.
Lâm Vu Hồng lại nhìn bộ vị kia của cậu. Hai gò má Lâm Vô Ý hiện lên nét đỏ ửng, sau đó là khổ sở: “Tôi sinh ra… đã thiếu, một tiểu cầu cầu, so với người bình thường… Sau đó, tiểu cầu cầu còn lại, cũng không phát dục, bình thường.” Cậu hơi mở chân ra, chỗ nam tính giữa hai chân giống như đang lớn lên trong thời kỳ dậy thì.
Nhớ lại chuyện gì đó, Lâm Vô Ý lại khép hai chân lại, vùi mình vào lòng đối phương: “Bác sĩ đề nghị với ba tôi, cho tôi làm, giải phẫu biến tính. Ba tức giận, suýt nữa là hủy, cái bệnh viện kia.”
Trong mắt Lâm Vu Hồng hiện lên vẻ đông lạnh, ôm lấy đối phương ngồi xuống bên cạnh.
“Vậy hiện giờ, sao lại có hai viên?” Hiện giờ nơi đó của Lâm Vô Ý nhìn qua chỉ khác với đàn ông trưởng thành ở chỗ nó nhỏ hơn, thứ nữa là ở đó không có rừng rậm gì hết, mà là trơn nhẵn bóng loáng. Lâm Vu Hồng cố gắng áp chế cảm giác khô nóng không nên có, chuyên tâm vào người trong ngực mình.
“Ba đưa tôi, đi Đức, trị liệu. Bảo vệ, viên tiểu cầu cầu kia. Đến lúc dậy thì, tôi được tiêm hormone nam tính, vào người, chờ sau khi cơ thể tôi phát dục ổn định, tôi được làm một viên giả. Cho nên cậu thấy, vẫn là hai viên.”
Lâm Vu Hồng nhíu chặt mi, anh cảm thấy bình thường người này luôn tỏ vẻ nghịch ngợm, thích ồn ào, chẳng qua là vì muốn để mình quên mất khổ sở. Không có người đàn ông nào lại chịu được thân thể mình bị như vậy, thậm chí còn bị bác sĩ đề nghị…! Lâm Vu Hồng cũng có dục vọng muốn dỡ cái bệnh viện kia xuống.
“Vậy viên nào, là giả?”
“Cái viên, bên phải.”
“Bây giờ còn phải tiêm hormone không?”
“Phải đi bệnh viện kiểm tra hai năm một lần, bác sĩ cũng không dám cam đoan viên cầu còn lại có bị co rút đi không. Viên cầu của tôi là, khác thường bẩm sinh, không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn. Ờm, nếu viên cầu kia không nghe lời, không muốn làm bạn tốt với tôi, sau này tôi chỉ có thể phải tiêm nhiều thuốc thôi.”
Nghĩ ra một chuyện, Lâm Vu Hồng giữ cằm Lâm Vô Ý, nâng lên: “Khi đó, cậu luôn không gặp chúng tôi, chúng tôi đến thăm ông nội cậu cũng trốn, có phải vì chuyện này không?”
Lâm Vô Ý gật gật đầu, vô cùng đáng thương nói: “Lúc đó tôi vừa dậy thì, biết tình huống của mình, tự ti lắm đó. Cả đám người các cậu đều có bộ dáng cao lớn như vậy, rất là làm cho người ta đố kị đó. Tôi ghen tỵ với các cậu, mới không thèm gặp các cậu.”
Lâm Vu Hồng bất đắc dĩ nhắm mắt lại, thế này có được tính là tai bay vạ gió không đây? Lâm Vô Ý nhìn vào giữa hai chân đối phương, buồn bực: “Bây giờ cũng ghen tỵ lắm. Sao cậu có thể lớn như vậy. Không phải người phương Đông đều hơi nhỏ sao?”
Lâm Vu Hồng buông người nào đó ra, xuống giường.
“Cậu đi đâu?” Lâm Vô Ý sụt sịt mũi, ngồi dậy. Lâm Vu Hồng quay đầu nhìn cậu một cái, rất chi là bất đắc dĩ nói: “Tôi mặc quần lót.”
“À.” Lâm Vô Ý mặc quần lót của mình vào. Cho Vu Hồng thấy rồi, cậu cũng không mặc quần ngủ nữa. Nằm xong, Lâm Vô Ý chống tay lên giường nói: “Kỳ thực lúc ngủ một mình tôi chưa bao giờ mặc quần ngủ.”
“Vậy sau này cậu cũng không cần mặc.” Lâm Vu Hồng chỉ mặc áo may ô và quần lót xong, nằm xuống bên cạnh Lâm Vô Ý, không lấy chăn riêng cho mình. Rúc trong ngực Vu Hồng, Lâm Vô Ý thở hắt ra: “A, nói nhiều quá rồi. Như vậy là tôi có thể yên tâm thoải mái trạch ở nhà. Ờm, cậu đừng nói cho mấy người Vu Chi, để tự tôi nói cho họ biết.”
Lâm Vu Hồng kinh ngạc. Lâm Vô Ý cười với anh: “Nếu không Tiếu Vi và Vu Chu sẽ nói tôi bất công.”
Lâm Vu Hồng nhướng mi, Lâm Vô Ý nói: “Các cậu rất quan trọng với tôi. Nói cho cậu, tôi cũng sẽ nói cho Vu Chi, Vu Chu và Tiếu Vi. Sau này cậu không được cười nhạo tôi vóc dáng thấp, tôi đã rất cố gắng để cao lớn rồi.”
Hình như mình đã từng nói như vậy. Lâm Vu Hồng lập tức nhận lỗi: “Thực xin lỗi. Muốn bồi thường gì không?”
Người nào đó cười tít mắt: “Tôi muốn suy nghĩ thật kỹ.”
“Được. Nghĩ kỹ rồi thì cho tôi biết.”
“Nhất định rồi.”
Tắt đèn bàn, Lâm Vu Hồng nghiêng người ôm Lâm Vô Ý, nhắm mắt lại. Lâm Vô Ý hôn lên cằm anh một cái, nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lâm Vu Hồng cũng hôn một cái lên trán Lâm Vô Ý, nhắm mắt lại.
Lâm Vô Ý uống rượu, vừa rồi cảm xúc lại dao động quá lớn, rất nhanh đã ngủ mất. Khi cậu đã ngủ say, Lâm Vu Hồng nhẹ nhàng xốc chăn lên, xuống giường. Cửa phòng tắm đóng lại, ước chừng mười mấy phút đồng hồ sau, bên trong truyền ra tiếng nước.
Ra khỏi phòng tắm, Lâm Vu Hồng không lên giường, anh khoác áo đi ra ngoài. Xuống lầu vào phòng khách, Lâm Vu Hồng bật đèn ở bàn, cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn. Lấy một điếu, rót cho mình một ly rượu, anh ngồi ở sofa trầm tư. Lần ngồi này, chính là suốt ba giờ.
…
Buổi sáng sau khi tình lại, Lâm Vô Ý cảm thấy hoảng hốt một trận. Phía sau là một mảnh dày rộng nóng bỏng, cậu chớp chớp mắt, nhắm lại một lát rồi mở ra, tối hôm qua… Hai má nóng bừng, cảm nhận được nhịp thở của người phía sau vẫn ổn định, cậu mím môi, sau đó, nở nụ cười. Nhẹ nhàng cầm lấy cái tay đang khoát lên người mình, Lâm Vô Ý lại nhắm mắt lại, ờm, còn có thể ngủ thêm một hồi nữa. Người luôn có chất lượng giấc ngủ rất tốt chỉ chốc lát sau đã ngủ tiếp.
Tỉnh lại lần nữa, có một người đang khẽ vuốt đầu cậu, Lâm Vô Ý còn chưa mở to mắt đã cười thật tươi. Mở mắt, ngửa đầu, cậu cười tít mắt hỏi: “Dậy lúc nào vậy?”
“Không lâu lắm.” Lâm Vu Hồng đang bán nằm hỏi: “Ngủ no rồi?”
“Uhm.” Duỗi thắt lưng, Lâm Vô Ý ngồi dậy. “Đói rồi.”
“Sắp 1 giờ rồi.” Lâm Vu Hồng xốc chăn lên, xuống giường, giải thích tại sao người nào đó lại đói.
“Muộn vậy à.” Lâm Vô Ý quỳ gối trên giường nhìn Vu Hồng vào phòng tắm. Lâm Vu Hồng đánh răng rửa mặt, Lâm Vô Ý ôm chăn lại ngã nằm ra giường: “Hôm nay tôi muốn học bơi.” Lâm Vu Hồng đang đánh răng không tiện nói chuyện, gật đầu. Khi Lâm Vu Hồng rửa mặt xong, Lâm Vô Ý bò xuống giường, đi rửa mặt.
Lâm Vu Hồng thay quần áo, ngoài miệng nói: “Tối qua Deville nói hôm nay sẽ đến, tôi ra trước xem anh ta đã tới chưa.”
“Uhm?” Người nào đó đang đánh răng nhìn qua.
“Chắc là nói chuyện bản quyền thiết kế của cậu.”
“À.” Còn chưa hết hai phút, Lâm Vô Ý vẫn đánh răng nghiêm nghiêm túc túc.
Mặc xong, Lâm Vu Hồng vào phòng tắm vỗ nhẹ vào mông Lâm Vô Ý hai cái: “Tôi xuống lầu trước, cậu xong thì xuống ăn cơm.”
“Uhm.”
Rất tự nhiên mà hôn lên thái dương Lâm Vô Ý một cái, Lâm Vu Hồng đi trước. Hai mắt Lâm Vô Ý cong lên, tiếp tục đánh răng. Tối qua mặc dù là “rượu vào ra lời thật lòng”, bất quá cậu không hề hối hận. Có cảm giác thân mật hơn không ít với Vu Hồng, điều quan trọng nhất là Vu Hồng không hề có ý cười nhạo cậu dù chỉ một chút, ngược lại còn nguyện ý thân thiết với cậu hơn. Vậy thì Vu Chi, Vu Chu và Tiếu Vi sau khi biết nhất định cũng giống Vu Hồng thôi.
Nắm lấy cái túi nhỏ dưới lớp áo, Lâm Vô Ý tự động viên mình. Ba mất, hiện giờ mấy cháu trai lại biết tình huống của cậu, sau này nhất định sẽ không nói đến chuyện kết hôn với cậu, cũng sẽ không hỏi cậu tại sao không kết hôn, cậu có thể tự do tự tại ở nhà. Nhớ lại Vu Hồng đã nói hy vọng cậu không rời khỏi nhà, muốn cậu giúp họ chăm sóc con cái, Lâm Vô Ý không khỏi cười ra tiếng. Trông trẻ con chính là sở trường của cậu, cậu đã quyết chí sẽ trở thành ông chú nhỏ được hoan nghênh nhất toàn Hongkong rồi đó.
Lâm Vu Chi, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều ở phòng khách, TV đang bật, bất quá ba người không có ai xem. Lâm Vu Chi đang đọc báo, Paris có báo tiếng Anh; Lâm Vu Chu đang ôm máy tính xách tay xử lý công việc với bên phía Hongkong; Thẩm Tiếu Vi cũng đang đọc tạp chí kinh tế. Sau khi Lâm Vu Hồng xuất hiện, ba người đều dừng việc trên tay lại.
“Rất hiếm khi thấy em dậy muộn như vậy.” Lâm Vu Chi lên tiếng, trong mắt có ý dò hỏi.
Lâm Vu Hồng ngồi trên ghế sofa đơn, nói: “Nửa đêm Vô Ý dậy, nói chuyện với cậu ấy một lát.” Có người hầu đến đây, anh nói sang chuyện khác: “Tùy tiện làm chút đồ ăn cho tôi, một ly café.”
“Vâng.” Người hầu vào bếp.
“Anh họ Vu Hồng, cậu nhỏ dậy chưa?” Thẩm Tiếu Vi hỏi.
“Cậu ấy xuống ngay.”
Lấy tờ báo mà Lâm Vu Chi đã xem xong, Lâm Vu Hồng gác một chân lên, nhìn vào. Ba người đều đã quen anh không thân thiện như vậy, đều tiếp tục làm chuyện của mình.
Bữa sáng kiêm bữa trưa của Lâm Vu Hồng rất nhanh đã được mang đến, phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân ung dung đi xuống, bốn người đều nhìn qua. Người nào đó măc bộ quần áo thể thao đi vào phòng khách, thuận tay lấy một chiếc bánh mỳ trong đĩa ăn của Lâm Vu Hồng cắn một cái, rồi mới nói: “Buổi sáng tốt lành, các vị.”
Người này vừa xuất hiện, không khí trong phòng khách nhất thời vui vẻ lên không ít. Lâm Vu Chi đặt tờ báo lên bàn, nói: “Buổi trưa tốt lành. Tối qua ngủ ngon không?”
“Ngủ ngon lắm, chỉ là đói bụng quá.”
Ăn mấy miếng đã hết cái bánh mì, Lâm Vô Ý chạy vào phòng bếp: “Xem còn cái gì ăn ngon không.”
Thẩm Tiếu Vi đứng dậy đi cùng: “Cậu nhỏ, có bò bít tết và sườn cừu đó. Mang đến từ Hongkong bằng máy bay đấy.”
“Oa oa, tôi muốn ăn!”
Lâm Vu Hồng không có động tác gì với cái bánh mì trên tay, uống café. Nhưng tiếp theo, anh nghe thấy một người kêu to: “Vu Hồng, đừng ăn bánh mì nữa, có bò bít tết đó.”
“Được.”
Đáp lại một tiếng, Lâm Vu Hồng bỏ bánh mì xuống.
“Ăn chín mấy phần?”
“Năm phần.”
“Vu Chi, Vu Chu, các cậu muốn ăn không?”
“Chúng tôi ăn rồi.” Lâm Vu Chu trả lời.
Đối mắt với bò bít tết và sườn cừu mà cả mười ngón tay đều muốn động chạm, Lâm Vô Ý nuốt nước miếng: “Đều muốn ăn, sao bây giờ?”
“Vậy mỗi thứ một phần.” Thẩm Tiếu Vi đang ở cùng Lâm Vô Ý nói với đầu bếp lấy mỗi thứ một phần.
“Đều lấy hai phần, Vu Hồng còn chưa ăn mà.”
Vừa mới ăn một chiếc bánh mỳ, dạ dày không còn quá khó chịu nữa, Lâm Vô Ý đơn giản ngồi xuống ghế chờ ăn. Thẩm Tiếu Vi nhìn sắc mặt cậu, nói: “Cậu nhỏ, cậu muốn đi chơi ở đâu không?”
Lâm Vô Ý không hề nghĩ nhiều nói: “Muốn đi cung điện Lourve. Mỗi lần đến Paris tôi đều đi. Uhm, còn muốn ăn mỹ thực của Paris nữa. A, trong nhà có đồ ăn rất ngon nha, nhưng rất quý. Muốn Vu Chi và Vu Hồng mời chúng ta ăn cơm.”
Thẩm Tiếu Vi dở khóc dở cười: “Cậu nhỏ, cháu mời cũng được mà.”
Cũng đúng. Lâm Vô Ý sờ cằm cháu trai ngoại: “Tôi còn muốn ăn kem dâu tây.”
“Chuyện nhỏ thôi.”
Lâm Vu Hồng cũng đang chờ bò bít tết, hỏi Lâm Vu Chi: “Bao giờ mấy người Deville đến đây?”
Lâm Vu Chi trả lời: “Vừa rồi anh ta gọi điện đến, nói khoảng ba giờ sẽ đến.”
Lâm Vu Hồng gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh thêm phần lạnh lùng không nhìn ra được tâm tư dao động đêm qua. Lâm Vu Chi đưa trang báo mình đang xem cho Lâm Vu Hồng, chỉ vào một tin tức: “Em xem cái này.”
Lâm Vu Hồng lấy tờ báo, Lâm Vu Chi nói tiếp: “Hôm qua Khổng Nho Chính tuyên bố Redmond trở thành tổng tài kiêm phó chủ tịch của xí nghiệp Khổng Thị. Hôm nay Redmond đã đá bốn vị nguyên lão ra khỏi ban thành viên hội đồng quản trị của xí nghiệp Khổng Thị. Anh đã bảo ba anh và chú hai chú ý chặt chẽ Khổng Thị, cứ theo tình huống này, nếu Redmond có thể chân chính tiếp quản Khổng Thị, có lẽ Khổng Thị sẽ trở thành một đối thủ cạnh tranh với Lâm Thị. Đương nhiên, điều này cũng có nghĩa chúng ta và Khổng Thị sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn.”
Lâm Vu Hồng xem xong trang báo kia, nói: “Gia tộc của mẹ Redmond ở Mỹ cũng có thế lực buôn bán nhất định, bản thân hắn cũng là một người rất mạnh mẽ, chỉ cần hắn nguyện ý, sớm muộn gì Khổng Thị cũng là của hắn. Có Khổng Thị, việc buôn bán của Redmond có thể tự do bước vào châu Á, chúng ta không thể không đề phòng.”
Lâm Vu Chi gật đầu. Lâm Vu Chu chuyên tâm nghe hai anh trai nói chuyện với nhau, trong việc làm ở công ty, anh vẫn là lính mới, có rất nhiều rất nhiều chuyện phải học tập hai ông anh.
Lâm Vu Chi nói tiếp: “Chúng ta cùng tiếp tục thu mua cổ phần của Khổng Thị, về phương diện khác vào lúc thích hợp sẽ hợp tác với Khổng Thị. Bất quá Redmond luôn ở Mỹ, hắn vừa về Hongkong đã đắc tội với nhiều cổ đông của Khổng Thị như vậy. Hiện giờ Khổng Thị vẫn còn phải dựa vào năng lực của hắn, một khi Khổng Thị khôi phục nguyên khí, địa vị của Redmond sẽ không thể ngờ trong Khổng Thị.”
Lâm Vu Hồng không hề đồng tình nói: “Khổng gia cũng giống Bàng Thị, bên trong có rất nhiều vấn đề. Sau khi Redmond về Hongkong vẫn luôn ở tại khách sạn đủ để chứng minh một ít vấn đề đó.” Anh nhìn về phía em trai: “Em có thu mua cổ phần của Khổng Thị không?”
Lâm Vu Chu gật đầu: “Em dựa theo anh dặn dò, có để trợ thủ thu mua. Bất quá hình như Khổng Thị nhìn ra được ý muốn của chúng ta, họ bắt đầu thu về những cổ phiếu phân tán.”
“Rất bình thường. Chúng ta cũng bất quá chỉ là chui vào một chỗ trống của bọn họ.” Ngẫm nghĩ, Lâm Vu Hồng nói: “Chờ sau khi Redmond chỉnh đốn nội bộ của Khổng Thị xong, hắn sẽ bắt đầu phát triển xí nghiệp Khổng Thị, đây là một cơ hội rất tốt cho công ty em. Nhất định bọn họ sẽ đầu tư nhiều vào quảng cáo, em phải tận dụng mọi khả năng để nhận được đơn đặt hàng của họ.”
Lâm Vu Chu gật đầu, nói: “Nếu cần, em sẽ về Hongkong trước.”
“Hắn sẽ không nhanh như vậy. Nội bộ của Khổng Thị đang là một cục diện hoàn toàn rối rắm, không đến một, hai tháng là không chỉnh đốn xong, kip.”
Lâm Vu Chu tin tưởng vào phán đoán của anh trai, anh gửi thư cho trợ thủ và cả Lê Yến, để họ chú ý chặt chẽ đến hướng đi của Khổng Thị.
“Vu Hồng, đến đây ăn bò bít tết.”
Lâm Vu Hồng lập tức đứng dậy rời đi, Lâm Vu Chu cũng buông máy tính xách tay đi luôn. Phòng khách chỉ còn lại một mình Lâm Vu Chi, vài giây sau, anh cũng đứng dậy vào nhà ăn.
“Vu Hồng, có bò bít tết và sườn cừu đó.”
“Rất thơm.”
“Vu Chi, Vu Chu, xác định không ăn? Rất thơm đó.”
Cắt một miếng bò bít tết nhỏ, Lâm Vu Chu đưa đến bên miệng Vu Chu, Lâm Vu Chu cắn xuống.
“Sao nào? Muốn ăn thêm nữa không?”
Liếc phần bò bít tết và một phần sườn cừu lớn trong đĩa ăn của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chu hiểu rõ sức ăn của người này, nói: “Cậu ăn không hết có thể để tôi ăn.”
“Được.”
Lâm Vô Ý lại cắt một miếng bò bít tết nhỏ, nhìn Lâm Vu Chi, Lâm Vu Chi đến gần. Lâm Vô Ý cười ha ha đút cho anh ăn. Lâm Vu Chi nhướng mi, hương vị thật ngon.
“Cậu nhỏ, cháu cũng muốn. Sườn cừu.”
“Không thành vấn đề.”
Lại cắt một miếng đút cho cháu trai ngoại, Lâm Vô Ý ăn một miếng, thịt bò vừa vào miệng, vẻ mặt cậu lập tức thỏa mãn. Thấy cậu thỏa mãn như vậy, trong mắt Lâm Vu Hồng hiện lên vẻ ôn nhu, Lâm Vu Chi thấy được.
Hongkong, Redmond vừa mới từ công ty trở về khách sạn, chuyện thứ nhất hắn làm sau khi vào phòng là thay quần áo. Mặc một chiếc áo may ô, một cái quần dài rộng thùng thình, Redmond nói với Thương Hạo Dương đến cùng với hắn: “Sắp xếp phục vụ đặc biệt cho tôi, là nam. Tuổi không quá 25, phải sạch sẽ, không được quá cao quá mạnh. Hongkong chắc là có nơi cung cấp loại phục vụ này. Bảo họ mang mấy người thích hợp đến đây.”
Thương Hạo Dương kinh ngạc vô cùng, cái gì gọi là “phục vụ đặc biệt” đương nhiên hắn biết rõ, nhưng, nhưng… “Redmond thiếu gia, là, nam?”
Redmond không kiên nhẫn nói: “Đừng nói với tôi Hongkong không có loại đó. Tôi thượng đàn ông rất kỳ quái sao?”
Thương Hạo Dương không dám nhiều lời, hắn cố gắng áp chế nội tâm khiếp sợ nói: “Đêm nay tôi sẽ mang mấy người thích hợp đến.”
“Phải thật sạch sẽ, tôi muốn xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của họ. Tôi không muốn bị lây bệnh.”
“Tôi đã biết.”
Redmond ngồi trên sofa với thân thể rắn chắc, hỏi tiếp: “Tìm nhà sao rồi?”
Thương Hạo Dương lấy một phần tư liệu trong túi đựng công văn, nói: “Người mua bất động sản trên núi phần nhiều là phú hào của Hongkong và nước ngoài, họ đều mua để ở, trước mắt chỉ có ba căn biệt thự là để trống, mời ngài xem qua. Mặt khác tôi còn tìm thấy mấy căn ở Thiển Thủy Loan, cũng không tồi.”
Redmond không chút nghĩ ngợi nói: “Không cần cạnh biển. Trừ phi có bãi cát tư nhân. Tôi chúa ghét đứng trên cao nhìn một đám người xa lạ mặc đồ bơi.”
Thương Hạo Dương lập tức gạt bỏ tư liệu về mấy căn nhà ở Thiển Thủy Loan qua một bên. Redmong lật xem ba căn biệt thự trên núi, nói: “Ba căn này đều cần bán à?”
“Ba căn này chỉ là để trống, hiện tại trên đỉnh núi không có căn biệt thự trống nào được bán ra bên ngoài. Chúng ta chỉ có thể lén liên hệ với chủ của ba căn, hỏi xem họ có đồng ý bán không.”
Redmond nhíu mi.
Thương Hạo Dương chỉ vào một căn trong số đó, nói: “Căn này là của Lâm gia, có thể bán ra không được nhiều lắm. Nghe nói sau khi Lâm lão tiên sinh qua đời đã để lại căn biệt thự này cho con trai nhỏ nhất của ông ta. Trước mắt vẫn trong trạng thái bỏ trống.”
Redmong cầm tư liệu về cả ba căn biệt thự kia, đối chiếu một chút rồi nói: “Mai đưa tôi đến hiện trường xem một lần rồi quyết định sau.”
“Vâng.”
Buông tư liệu, Redmond nói: “Chỗ này của tôi tạm thời không có việc gì, anh có thể đi.”
“Sau giờ cơm tối tôi sẽ đưa người ngài cần đến.”
“Uhm.”
Thương Hạo Dương không ở lại lâu, rời đi. Ở cùng với vị thiếu gia Khổng gia này, hắn luôn không thể tự chủ được mà khẩn trương. Sau khi Thương Hạo Dương đi rồi, Redmond lại cầm tư liệu về ba căn biệt thự lên xem, cuối cùng, tầm mắt hắn dừng lại ở tầng lầu nhỏ rất khác biệt. Dù là diện tích, hay là giá trị hiện tại đều rất thích hợp, quan trọng chính là trên tư liệu đặc biệt nói rõ tính tư mật của căn biệt thự này rất mạnh.
__Hết chương 68__