CHƯƠNG 73
Lâm Vu Chi mặc áo may ô và quần ngủ đi ra, cũng sấy khô tóc. Lâm Vô Ý vẫn đang viết nhật ký, anh không quấy rầy, cầm máy tính bảng tùy tiện lật xem. Đã trải qua với Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi, lúc này Lâm Vô Ý rất bình tĩnh, không hề có chút khẩn trương. Cậu ung dung viết xong nhật ký và tùy bút, tiếp đó đặt ở đầu giường, chui ra khỏi ổ chăn, ngồi xổm nhìn Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi hiểu rõ mà buông máy tính bảng, chờ đối phương mở miệng.
“Vu Chi.” Lâm Vô Ý liếm môi.
Lâm Vu Chi mở rộng cánh tay phải ra, Lâm Vô Ý nhìn, khóe miệng cong lên, không khách khí mà cúi người xuống, gối lên ***g ngực đối phương. Lâm Vu Chi khép cánh tay lại, thoải mái ôm người kia vào lòng. Đặt một tay lên ngực Vu Chi, dưới bàn tay là nhịp tim đập vững vàng của đối phương, trái tim Lâm Vô Ý không khỏi bình tĩnh hơn nhiều.
“Chuyện về Bội Bội tôi thực sự không để ý.” Lâm Vu Chi mở miệng nói trước, bình đạm giống như nói về người ngoài vậy.
Lâm Vô Ý thở hắt ra, thuận theo lời Lâm Vu Chi, buồn bã nói: “Tôi biết cậu không để ý, chỉ là tôi vừa nghĩ đến Ethan, liền vô cùng khó chịu. Đừng để Ethan biết chuyện này.”
Lâm Vu Chi xoa nhẹ bả vai Lâm Vô Ý cách một lớp áo ngủ, nói những lời trong tim mà anh sẽ không dễ dàng nói ra: “Hàng năm Bội Bội không ở nhà, Ethan cho rằng chúng tôi đã sớm ly hôn. So sánh ra, nó càng coi trọng ông chú nhỏ là cậu hơn. Cho nên tôi ly hôn với Bội Bội sẽ không ảnh hưởng đến Ethan. Ngay cả việc Bội Bội ngoại tình, tôi sẽ không nói cho Ethan. Tôi biết Bội Bội có tình nhân, tôi chỉ yêu cầu cô ta một điều, không được để truyền thông của Hongkong biết. Tôi vốn định ly hôn với cô ta, lần này ngược lại rất tốt.”
“Vậy… Bội Bội đồng ý ly hôn sao? Không phải vì cô ấy muốn thoát khỏi gia đình nên mới muốn kết hôn với cậu sao? Nếu ly hôn, cô ấy vẫn phải chịu ảnh hưởng từ Quách gia à?” Lâm Vu Chi quyết định ly hôn, Lâm Vô Ý cũng không khuyên nhủ, chỉ lo lắng chuyện này có dễ giải quyết như vậy không.
Lâm Vu Chi thản nhiên nói: “Dường như cô ấy cũng rất tình cảm với bạn trai hiện nay, cũng muốn sớm được tự do một chút.” Anh không nói, chuyện ly hôn Quách Bội Bội không có quyền nhắc đến điều kiện với anh, không dựa vào việc cô ta có muốn hay không.
Nghe Vu Chi nói vậy, Lâm Vô Ý nhẹ nhàng thở ra: “Như vậy cũng tốt. Bội Bội có thể kết hôn với người mình thích, có một cuộc hôn nhân bình thường. Cậu cũng có thể tìm được người phụ nữ cậu thích thật lòng, miễn cho người trong nhà luôn lo lắng.”
Lâm Vu Chi nhíu chặt mi tâm: “Tôi sẽ không tái hôn. Tôi cũng giống Vu Hồng, không định tốn công sức vào việc lập gia đình. Hiện tại Ethan có ông chú nhỏ mà nó thích, nó cũng không muốn mummy khác.”
Lâm Vô Ý khẽ cắn môi, ngón tay chọc nhẹ lên ngực Vu Chi. Qua một lát, cậu ngửa đầu, hỏi vòng vo: “Uhm, vậy không kết hôn, cũng có thể, có bạn gái chứ. Uhm, không thì, không phải, sẽ khó chịu sao?”
“Khó chịu cái gì?” Lâm Vu Chi giả bộ không hiểu.
“Uhm, chính là… Uhm, cái đó…” Lâm Vô Ý lấy hết can đảm, tay phải trượt xuống, luồn vào chăn, trước khi chạm vào bộ vị nào đó của Vu Chi thì dừng lại: “Uhm… Giải quyết, thế nào? Cậu hẳn là, đàn ông, bình thường chứ.”
Lâm Vu Chi không giả bộ nữa, luồn tay trái vào ổ chăn, nắm lấy tay Lâm Vô Ý, nhưng anh không kéo ra, mà là đặt vào nơi phồng lên của mình, bình tĩnh nói: “Cậu đang nói đến dục vọng của đàn ông?”
Lâm Vô Ý chỉ cảm thấy đầu mình ‘Ầm” một tiếng, hai má giống như bị đốt cháy, theo bản năng rút tay ra. Tuy rằng cậu rất ngạc nhiên về bộ vị nam tính bình thường, cũng muốn nghiên cứu nó cẩn thận tỉ mỉ một chút, nhưng chung quy cũng rất ngại ngùng. Tay rút về rồi lại bối rối không biết đặt vào đâu, ngay sau đó, tay cậu lại được cầm.
Coi như hành động vừa rồi cực kỳ bình thường, ngón tay Lâm Vu Chi chen vào giữa từng ngón tay của Lâm Vô Ý, giao hòa cùng ngón tay cậu, tiếp đó mới nói: “Tôi có dục vọng, chẳng qua phần lớn tính dục đều chuyển vào công việc. Đương nhiên cũng sẽ tìm người để giải quyết. Chỉ là một năm tôi đổi một lần, sẽ không cho đối phương có những ý nghĩ thiếu thực tế trong đầu.”
Lâm Vô Ý nghe được, kinh ngạc thế nào khỏi phải bàn: “Hóa ra cậu cũng có tình nhân!”
“Không thể coi là tình nhân, chỉ xem như bao dưỡng bạn giường thôi.”
Hai mắt Lâm Vô Ý trợn tròn, không ngờ rằng Vu Chi nghiêm túc như thế mà cũng bao dưỡng bạn giường! Cậu thực sự bị dọa sợ rồi! Lâm Vu Chi cũng không nói Vu Hồng cũng có, chỉ hỏi: “Cậu để ý sao?”
Lâm Vô Ý nhìn Vu Chi, qua một lát, cậu chớp chớp mắt: “Đây là, chuyện của cậu mà. Chỉ là tôi, rất kinh ngạc.” Sau đó, cậu cười. “Thực ra tôi còn thấy buồn bực bên cạnh cậu và Vu Hồng không có một người phụ nữ, có phải cũng không có *** giống tôi không, hóa ra là vậy à. Vậy Vu Hồng cũng có nhỉ?”
Chuyện của Vu Hồng Lâm Vu Chi sẽ không nói thay, mà là thuận theo một việc Lâm Vô Ý vừa nói, hỏi: “Tại sao nói mình không có ***?”
Nụ cười của Lâm Vô Ý nháy mắt đã không thấy đâu, bất quá rất nhanh, cậu lại khôi phục vẻ tươi cười. Học động tác vừa rồi của Lâm Vu Chi, kéo tay đối phương đặt lên nơi yếu mềm của mình: “Không có cách nào cả, chỗ này của tôi không phát dục được.”
Hầu kết của Lâm Vu Chi chuyển động, trên mặt không xuất hiện vẻ kinh ngạc mà Lâm Vô Ý nghĩ sẽ có, mà vẫn bình tĩnh như trước. Ngược lại Lâm Vô Ý thấy khó hiểu, sao Vu Chi không kinh ngạc vậy?
Trở mình một cái, dễ dàng đặt người trong lòng bên dưới thân, Lâm Vu Chi nhẹ nhàng vuốt ve cách lớp quần ngủ của Lâm Vô Ý, giọng nói khàn hơn vài phần: “Lúc đến Pháp, cậu uống rượu trên máy bay, nói sinh lý và tâm lý của cậu đều có chỗ thiếu hụt, tôi đã đoán có thể chỗ này của cậu bị gì đó.” Giải thích tại sao mình không kinh ngạc.
Không nghi ngờ anh, Lâm Vô Ý được đối phương làm ảnh hưởng cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, nói: “Chuyện này, tôi không muốn giấu các cậu. Cậu có thể không cười nhạo tôi không?” Đương nhiên cậu biết đối phương sẽ không làm vậy rồi, nhưng hỏi một chút cũng được mà.
Lâm Vu Chi tiến lại gần, chạm nhẹ môi mình vào khóe miệng Lâm Vô Ý một chút. Điều này làm Lâm Vô Ý vô cùng giật mình, trong số bốn người, Vu Chi chủ động hôn cậu ít lần nhất, lại càng chưa từng hôn vào khóe miệng cậu. Có thể nói, quan hệ của cậu và Vu Chi càng giống chú cháu hơn. Mà giờ khắc này, trái tim cậu không còn đập ổn định vì nụ hôn này. Chỉ cảm thấy sự xa cách về bối phận giữa cậu và Vu Chi lập tức vỡ tan.
“Tôi muốn nhìn một chút, có thể chứ?” Lâm Vu Chi tôn trọng hỏi trước, một tay kéo một bên quần ngủ của Lâm Vô Ý xuống.
Lâm Vô Ý vẫn còn đang ở trong cõi thần tiên nào đó, Lâm Vu Chi cũng không chờ cậu đáp lại, kéo hẳn quần ngủ của Lâm Vô Ý xuống. Chờ đến khi Lâm Vô Ý hồi phục tinh thần, trên người cậu còn mỗi cái áo.
“Vu Chi…”
Lâm Vô Ý cực kỳ ngượng ngùng, muốn giấu nơi đó của mình đi. Lâm Vu Chi kéo chăn ra, nhìn một hồi, rồi mới nằm xuống cạnh Lâm Vô Ý một lần nữa, ôm người kia vào trong ngực.
“Nguyên nhân gì dẫn đến?” Giọng nói của Lâm Vu Chi còn khàn hơn vài phần so với vừa nãy.
Đối phương chỉ nhìn thôi, Lâm Vô Ý cũng không còn vẻ không được tự nhiên nữa, cúi đầu nói nhỏ. Nói cho Vu Chi biết từ khi sinh ra cậu đã có chỗ thiếu hụt, nói cho Vu Chi biết mười mấy năm qua cậu đều phải trị liệu, nói cho Vu Chi biết cậu từng bị bác sĩ đề nghị làm giải phẫu biến tính, nói cho Vu Chi biết hồi nhỏ mình rất tự ti, rất tự ti.
Trước sau Lâm Vu Chi vẫn không lên tiếng, chỉ nghe Lâm Vô Ý nói ra nỗi khổ của cậu, nói ra sự để ý của cậu. Cánh tay ôm Lâm Vô Ý của Lâm Vu Chi không ngừng tăng thêm sức, trong đôi mắt thâm thúy dường như đang cất giấu tâm tư rất nặng nề. Khi Lâm Vô Ý đã nói xong, Lâm Vu Chi nâng cằm cậu lên, chăm chú nhìn cậu.
Trong đôi mắt luôn mang nét cười ôn nhu kia, lúc này là nỗi khổ sở đè nén. Nếu chỗ thiếu hụt về sinh lý đó tồn tại trên cơ thể người đàn ông khác, chỉ e đã sớm bị tâm lý biến thái hoặc bi quan chán đời. Nhưng người này không có, cho dù cậu vẫn tự ti, nhưng luôn cố gắng để mình vui vẻ trải qua mỗi ngày. Anh đã hiểu, sở dĩ ông nội che chở tỉ mỉ cho người này, dùng hết tâm tư và phương pháp để dưỡng dục, không phải vì những thành tựu mà người này đạt được, chỉ là bởi vì, nếu ông nội không làm thế, có lẽ người này đã sớm ngã qụy.
Lâm Vu Chi không biết phải cảm kích ông nội nhiều thế nào. Chính vì có sự che chở yêu chiều suốt ba mươi năm qua của ông nội, Lâm gia mới có được một Lâm Vô Ý làm họ không thể buông bỏ được.
Lại xoay người một lần nữa, Lâm Vu Chi hôn lên đôi mắt chan chứa tình cảm của Lâm Vô Ý. Hàng lông mi dài chạm vào bờ môi anh, Lâm Vu Chi hôn rất khẽ, giống như một con búp bê dễ vỡ, dùng cách thức như vậy để an ủi đối phương, cũng dùng cách thức như thế, để phát tiết một loại tình cảm nào đó sắp trào ra trong lòng mình.
“Vu Chi…”
Vòng tay ôm cổ Vu Chi, nước mắt Lâm Vô Ý không còn bị áp chế mà tràn mi. Sau khi cậu đã tiếp nhận chỗ thiếu hụt trên thân thể mình, cậu luôn tự nhủ bỏ qua đi, không cần tự ti, cho dù không thể kết hôn, vĩnh viễn sẽ không biết đến ***, vĩnh viễn không lớn được, cậu cũng muốn làm một Vô Ý vui vẻ, làm một con diều vui vẻ.
Thế nhưng, chung quy trong lòng cậu vẫn luôn có một nơi tối tăm, trong nơi tối tăm đó, là một người đang trốn ở góc phòng khóc thương cho thân thể mình. Nỗi sợ hãi khi bước vào tuổi dậy thì, nỗi bi ai khi bị bác sĩ đề nghị làm giải phẫu biến tính, nỗi tự trách của ba và nỗi thương tâm của mẹ… Không dám kết bạn, không dám ở gần người khác, nhất là lúc đi nhà cầu, cậu chỉ có thể lén lút đi, sợ người khác phát hiện chỗ thiếu hụt của mình. Là tình yêu thương của ba làm cậu vượt qua mặc cảm tự ti; là tình yêu thương của ba đã làm cậu biết dù không có tình yêu, cậu còn có tình thân vô cùng quan trọng; là tình yêu thương của ba làm cậu có thể cười đối mặt với nơi từng bị làm phẫu thuật đau đớn đó; là tình yêu thương của ba làm cậu trở thành con diều bay lượn tự do tự tại; là tình yêu thương của ba làm cậu trở thành Dean vô ưu vô lo của trấn nhỏ nước Pháp.
Hiện tại, ba mất rồi… Trước khi ba đi, đã giao cậu cho Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi… Cậu tin, cậu vẫn sẽ trở thành con diều bay lượn tự do tự tại trên bầu trời kia, vẫn sẽ trở thành Dean của trấn nhỏ. Bởi vì, ba vĩnh viễn ở bên cạnh cậu; bởi vì, sợi dây trên người cậu sẽ được bốn người này giữ chặt lấy.
“Vu Chi…”
Bàn tay ấm áp an ủi bộ vị yếu ớt của cậu, Lâm Vô Ý ôm chặt người bên trên, mặc cho nước mắt mình tuôn rơi. Khuôn mặt của ba và khuôn mặt của mấy người cháu lần lượt thay đổi trước mắt, cậu nghe thấy có người nói sát vào tai mình: “Vô Ý, ở lại bên cạnh tôi và Ethan.”
“… Được.”
“Ông nội đi rồi, cậu còn có tôi.”
“… Uhm.”
“Nơi này, còn đau không?”
Nơi từng bị làm phẫu thuật được người vuốt ve nhẹ nhàng, nước mắt Lâm Vô Ý không sao dừng lại được.
“Còn đau không?”
Không đau nữa. Lâm Vô Ý gật đầu: “Đau.”
Lâm Vu Chi lại nằm xuống. Lần này, một tay anh khóa chặt người này trong ngực, tay kia ôn nhu bao lấy nơi yếu ớt bị tổn thương, đôi môi hôn lên nước mắt của Lâm Vô Ý. Dưới những giọt lệ của Lâm Vô Ý, trái tim sớm đã bị chiếm lấy hoàn toàn tan rã.
Thật lâu sau, Lâm Vô Ý mới bình tĩnh trở lại. Cậu vùi mình vào trong ngực Vu Chi, ý thức dần mơ hồ dưới những nụ hôn không ngừng của đối phương. Thấy cậu đã ngủ, Lâm Vu Chi chậm rãi rút tay ra, lấy quần lót của Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý nửa mở nửa nhắm mắt, phối hợp mặc quần lót vào, tiếp đó vươn tay ôm lấy thắt lưng Lâm Vu Chi, không muốn đối phương rời đi.
Lâm Vu Chi không rời đi. Vỗ nhẹ người rõ ràng đã bắt đầu ỷ lại vào anh, mi tâm của anh nhíu chặt lại, không hề có một chút vui sướng nào. Đợi cho Lâm Vô Ý ngủ say, Lâm Vu Chi nhét gối của mình vào lòng Lâm Vô Ý, lặng lẽ xuống giường.
Vào phòng tắm rửa mặt, thấy Lâm Vô Ý ngủ rất say, Lâm Vu Chi in một nụ hôn nhẹ nhàng vào khóe môi cậu, khoác áo đi ra ngoài. Đến trước phòng ngủ của Vu Hồng, anh gõ cửa. Cửa mở, không ngoài ý muốn khi thấy Lâm Vu Hồng đang hút thuốc lá, anh nói: “Xuống lầu uống một ly đi, anh không ngủ được.” Lâm Vu Hồng quay về phòng lấy áo và hộp thuốc lá, đi xuống lầu cùng Lâm Vu Chi.
Lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc lá của Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chi trầm mặc châm lửa. Lâm Vu Hồng cũng không hỏi anh xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi: “Vô Ý đâu? Ngủ?”
“Ngủ.” Lâm Vu Chi nhìn làn khói, thần sắc vô cùng ngưng trọng.
Lâm Vu Hồng rút một điếu thuốc, chậm rãi nhả khói, rồi mới rót rượu cho hai người. Lâm Vu Chi không cầm ly rượu, lại hút hai hơi nữa, anh trầm giọng nói: “Vừa rồi, cậu ấy khóc rất thương tâm.”
Động tác của Lâm Vu Hồng nháy mắt dừng lại, ánh mắt đông lạnh.
Biết Lâm Vu Hồng lạnh lùng không phải nhằm vào mình, Lâm Vu Chi lấy ly rượu, trầm mặc vài giây, lúc này mới nói: “Cậu ấy nói cho anh biết.” Rồi mới uống một hơi hết sạch rượu trong ly.
Lâm Vu Hồng không hỏi tại sao người kia khóc thương tâm. Anh phiền muộn hút mạnh vài hơi, chuyện này không phải chỉ cần vài câu an ủi của họ là có thể giải quyết.
“Uống với anh vài ly đi.” Lâm Vu Chi cũng không muốn nói nhiều, rót rượu cho mình. Chuyện của người nọ chắc anh là người cuối cùng được biết, anh chỉ là rất buồn, muốn tìm người uống rượu cùng. Lâm Vu Hồng cũng uống một hơi hết sạch rượu của mình, lại trầm mặc rót tiếp.
Hai người không ai nói gì, chỉ là hút thuốc uống rượu. Sau một hồi lâu, đột nhiên Lâm Vu Chi lên tiếng: “Vu Hồng, chúng ta ở chung hòa bình đi.”
Lâm Vu Hồng nhìn qua, ánh sáng lạnh mơ hồ.
Lâm Vu Chi không nhìn đối phương, chỉ chăm chú nhìn ly rượu, nói: “Đây là biện pháp tốt nhất.” Không giải thích nhiều, tin tưởng đối phương hiểu rõ ý mình, lúc này Lâm Vu Chi mới nhìn sang: “Lúc ông nội lâm chung, đã giao Vô Ý cho bốn chúng ta, có lẽ, bên trong đã được định trước là vậy.”
Lâm Vu Hồng không mở miệng, vẫn trầm tình nhìn Lâm Vu Chi.
Lâm Vu Chi gằn từng tiếng một: “Anh thích cậu ấy, giống em.”
Ánh sáng lạnh trong mắt Lâm Vu Hồng nháy mắt tụ tập, Lâm Vu Chi thản nhiên đối mặt, tiếp đó nói ra lời làm ánh sáng lạnh của Lâm Vu Hồng tản ra dần: “Chúng ta là cháu cậu ấy, nhất định không thể “thật sự” có được cậu ấy. Nếu cậu ấy không mang họ Lâm, nhất định anh sẽ cùng em tranh đoạt một mất một còn, nhưng với thân phận của chúng ta, chỉ có thể hợp tác.”
Lâm Vu Hồng vẫn không nói gì, câu tiếp theo của Lâm Vu Chi làm anh chấn động: “Vu Chu và Tiếu Vi đã hợp tác rồi.”
“Cái hợp tác của anh, là ý gì?” Lâm Vu Hồng lên tiếng.
__Hết chương 73__