CHƯƠNG 82
Bởi vì một số người, đặc biệt là người kia vừa trở về nên nhà cũ của Lâm gia nháy mắt trở nên náo nhiệt rất nhiều. Ryan và Andrew vừa về nhà đã tỉnh. Hai đứa trẻ vừa tỉnh lại đã muốn tìm ông chú nhỏ. Lâm Vô Ý thỏa mãn bế Ryan, hôn nhẹ, giao cho Vu Hồng, tiếp đó liền bế Andrew. Lâm Vu Hồng dùng tư thế cứng ngắc để bế con trai, rất muốn giao nó cho bảo mẫu.
“Vu Hồng, Ryan và Andrew đều mọc thêm răng đó.” Kế đó Lâm Vô Ý ôn nhu nói với Andrew: “Bảo bối, há miệng, cho daddy xem răng nhỏ của con.”
Andrew rất phối hợp há miệng ra, nối tiếp bốn năm chiếc răng sữa nhỏ là một chiếc răng mới nhú đầu. Lâm Vô Ý nói với tiểu tử đang xoay vặn vẹo trong lòng daddy vì không quen: “Ryan, con há miệng cho daddy xem.”
Ryan không phối hợp, lại vươn tay muốn ông chú nhỏ bế. Lâm Vô Ý đặt Andrew sang chỗ bên cạnh, bế Ryan từ trong lòng Vu Hồng, nhẹ nhàng mở cái miệng bé xíu kia ra: “Bảo bối, cho daddy xem răng của con nào.”
Ryan ngoan ngoãn há to miệng, tiếp đó vươn tay muốn lấy điểm tâm trên bàn, muốn ăn. Ethan lấy một cái cho em trai, bóc lớp vỏ bên ngoài, đút cho em trai ăn. Mấy cái răng sữa nhỏ xíu của Ryan cắn vào điểm tâm mềm mềm, nếm thử, rồi nhè ra. Lâm Vô Ý nhanh chóng rút khăn tay lau miệng cho Ryan.
Ethan cũng cắn một miếng, rồi để phần điểm tâm còn thừa lên bàn, nói: “Không ăn được, không ăn ngon như ông chú nhỏ làm.”
Lâm Bàng Lệ Vân cười nói với mọi người: “Miệng của mấy đứa đều bị Vô Ý làm cho kén chọn hết rồi.”
“Cậu làm cái gì ăn ngon?” Lâm Vu Chu hỏi.
Lâm Vô Ý lập tức đắc ý nói: “Các loại điểm tâm mỹ vị, muốn ăn không?”
“Muốn!” Thẩm Tiếu Vi tuyệt không khách khí, Ethan cũng rất không khách khí.
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều không nói gì, cứ như vậy nhìn người đang ôm trẻ con. Nhìn người nọ chăm sóc con mình, nhìn con trai mình cứ dính chặt vào người đó. Từng đường sọc ngựa vằn trên áo kia, càng giống như là ký hiệu nào đó, ám chỉ nào đó.
“Vô Ý, cậu ra đây một chút, tôi có lời muốn hỏi.”
Lâm Vu Hồng lên tiếng, Lâm Vô Ý đặt Ryan ngồi cạnh Andrew, đứng dậy, lên lầu theo Vu Hồng. Mấy lão nhân gia không quản bọn họ, bất quá Lâm Vu Chu, Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chi cũng hiểu Lâm Vu Hồng muốn “hỏi” người nọ cái gì.
Đưa Lâm Vô Ý vào phòng mình, Lâm Vu Hồng đóng cửa. Lâm Vô Ý đang muốn hỏi là chuyện gì, thân thể cậu rơi vào một ***g ngực một người, được ôm chặt.
Lâm Vô Ý ngẩn người, tiếp đó cười lên. Hai tay rất tự nhiên ôm lấy eo đối phương, cậu cười hỏi: “Nhớ tôi à?”
“Uhm.”
Lâm Vu Hồng nâng mặt Lâm Vô Ý lên, hôn lên cạnh mặt cậu: “Cậu trở về, tôi vẫn chưa “hôn” cậu.”
Trái tim đập mạnh vài cái, hai tay Lâm Vô Ý ôm mặt Lâm Vu Hồng, ôn nhu hôn hai cái lên phần cằm có những sợi râu tủn mủn của đối phương, sau đó là khóe miệng, đôi mắt.
“Nhớ tôi không?” Lâm Vu Hồng không kìm lòng được mà vươn tay thăm dò vào trong áo Lâm Vô Ý, vuốt ve phần eo bóng loáng của cậu. Tim Lâm Vô Ý đập nhanh hơn, cậu gật đầu: “Nhớ. Đêm qua ngủ không ngon, sáng nay dậy rất sớm đó.”
Lâm Vu Hồng nhìn đôi môi hồng nhuận của đối phương, rất muốn hôn vào đó, nhưng anh tự nói với mình không được. Nếu anh làm vậy, quan hệ ngọt ngào giữa anh và người này sẽ biến mất ngay, Hôn thật sâu vào khóe miệng Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng nói: “Tôi rất cao hứng khi thấy cậu và Ryan, Andrew mặc trang phục cha con.”
“Đẹp nhỉ?” Cười tít mắt.
“Rất đẹp.”
“Tôi mua mấy bộ luôn đó. Sau này lúc ra ngoài cùng các bé tôi sẽ đều mặc trang phục cha con, nhưng vậy là có thể lừa được mọi người chúng tôi là cha con.”
Lâm Vu Hồng đặt tay lên lưng Lâm Vô Ý, lại một lần nữa kéo người kia vào sát mình: “Muốn làm daddy của Ryan và Andrew?”
“Nhìn tôi thế nào cũng giống daddy nhỉ?” Tay Lâm Vô Ý cũng thăm dò vào trong áo đối phương, vuốt ve phần eo rắn chắc: “Ở Sydney, rất nhiều người hỏi tôi chúng có phải con tôi không, tôi nói phải.” Tiếp đó liền ai oán: “Thế nhưng về Hongkong, tôi sẽ bị lộ.”
Lâm Vu Hồng ra sức áp chế dục hỏa sinh ra từ đôi tay trên lưng mình, giọng nói khàn khàn: “Đây chỉ là một cách xưng hô. Có lẽ trong lòng bọn nhỏ bây giờ cậu còn quan trọng hơn cả hai daddy như tôi và Vu Chi. Nếu không nói đến bối phận, nhất định chúng nó nguyện ý gọi cậu là daddy.”
“Thật hả?”
“Cậu có thể đi hỏi xem.”
Lâm Vô Ý ngọt ngào liếm môi: “A, tôi muốn đi hỏi ngay.”
Không nhịn được, Lâm Vu Hồng dễ dàng giữ chặt hai tay người nào đó đang vuốt ve cánh tay anh: “Đừng sờ.”
Lâm Vô Ý chớp chớp mắt, đôi mắt đầy dục hỏa của Lâm Vu Hồng nhìn hai mắt hồn nhiên của đối phương, bất đắc dĩ: “Tôi đã cấm dục lâu rồi.”
Cấm dục? Cấm cái gì dục? Lâm Vô Ý vẫn rất mơ màng. Lâm Vu Hồng thở ra một luồng hơi nóng, cầm tay người nào đó: “Ra ngoài đi.”
“Vu Hồng?” Lâm Vô Ý không động đậy. “Cậu xảy ra chuyện gì?”
Lâm Vu Hồng căng cứng hàm dưới, đặt tay người nào đó lên một bộ vị nào đó của thân thể mình. Anh không cần giải thích, Lâm Vô Ý hít sâu một hơi, nhất thời đôi mắt mở to.
“Đi thôi.” Lâm Vu Hồng cầm tay nắm cửa, chuẩn bị đưa người đi, anh sợ còn nán lại thêm mình sẽ không nhịn được mà đè đối phương lên giường.
“Vu Hồng.” Lâm Vô Ý dùng sức kéo người kia lại, vẫn không nhúc nhích.
Lâm Vu Hồng xoay người, liền thấy Lâm Vô Ý vẫn nhìn chằm chằm vào bộ vị đang xao động của anh.
“Vô Ý.” Nguy hiểm.
“Chỗ đó của cậu? Tại sao lại cứng?” Chỉ là nghiên cứu.
“Tôi đã nói, tôi cấm dục lâu rồi.”
Thấy trong mắt đối phương vẫn đầy vẻ không hiểu, Lâm Vu Hồng xoa mi tâm: “Tôi đã lâu không chạm vào phụ nữ. Từ lúc ông nội bị bệnh đến giờ.”
“À.” Lâm Vô Ý hiểu rồi.
À? Lâm Vu Hồng nhướng mi. Lâm Vô Ý lại tò mò hỏi: “Vậy có quan hệ gì với việc tôi sờ cậu? Tôi là chú nhỏ của cậu mà.”
“…” Nếu không phải biết tình huống thân thể của người này, nhất định Lâm Vu Hồng sẽ nghĩ là do đối phương cố ý. Không thể giải thích, Lâm Vu Hồng chỉ nói: “Dục vọng của đàn ông là không thể nói lý.”
Lâm Vô Ý mất mát: “Tôi không có.”
Trong tim Lâm Vu Hồng đau đớn một trận, ôm người kia vào lòng: “Cậu có, chỉ là cậu vẫn chưa phát hiện.”
“Cậu đừng an ủi tôi, tôi không có.” Vùi mình vào ***g ngực đối phương, Lâm Vô Ý làm ra vẻ thoải mái. “Không có cũng tốt, sẽ không khổ sở giống Vu Hồng, cũng không để tôi sờ. Cậu sờ tôi tôi sẽ không thấy khổ sở, chỉ thấy rất thoải mái.”
Trong mắt Lâm Vu Hồng hiện lên ánh sáng: “Thoải mái?”
“Uhm. Thoải mái giống mèo ấy.”
“Mèo? Cậu không phải người?”
“Mèo thích được người khác sờ. A, Daphne đâu? Sao không thấy vậy?”
“Vu Huệ mang đi rồi, nói tôi và Vu Chi không chăm sóc tốt cho nó.”
“Vu Huệ ngoan quá. Tối nay Vu Huệ có đến ăn cơm không?”
“Có, nhưng phải tối nay mới đến.”
Không phải đang nói đến dục vọng của đàn ông sao? Lại một lần nữa Lâm Vu Hồng phải bội phục người nào đó có tư duy nhảy nhót. Bất quá như vậy cũng tốt, có thể rời lực chú ý của anh.
“Ra ngoài đi.” Lâm Vu Hồng cầm tay đối phương, muốn đi, nhưng anh bị kéo lại.
Chỉ chỉ vào bộ vị kia của cháu, Lâm Vô Ý tò mò: “Nơi đó có hết sưng không?”
Hết sưng? Lâm Vu Hồng tự nhận mình không phải thánh nhân, còn tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng có một ngày anh bị người này “bức điên” mất. Nào biết, Lâm Vô Ý lại hỏi tiếp: “Cậu muốn đi tìm tình nhân của cậu không?”
Trong mắt Lâm Vu Hồng lướt qua ánh sáng lạnh. Lâm Vô Ý ngẩng đầu, thấy đối phương dường như mất hứng, cậu không cười nữa: “Vu Hồng, cậu tức giận rồi.”
“Cậu biết từ đâu?” Lâm Vu Hồng lạnh giọng hỏi.
Lâm Vô Ý trầm mặc một hồi, hai tay ôm mặt đối phương, hôn lên khóe miệng đang mím chặt của đối phương: “Đừng tức giận, Vu Hồng. Cậu có tình nhân không phải rất bình thường sao? Cậu cũng không phải tôi, không có nhu cầu sinh lý.”
Trong nụ hôn của đối phương, vẻ đông lạnh của Lâm Vu Hồng nháy mắt đã lui đi một ít, anh kéo Lâm Vô Ý đến bên giường, đẩy người kia xuống, nằm đè lên.
Thân thể hai người dính sát vào nhau, Lâm Vô Ý có thể cảm nhận được rõ rệt nơi sưng lên của Vu Hồng. Đầu ngón tay của cậu lướt qua khuôn mặt lạnh như băng của đối phương, ôn nhu nói: “Vu Chi nói, cậu ấy có bao dưỡng tình nhân để giải quyết dục vọng của đàn ông, tôi đoán, cậu cũng có. Bởi vì Vu Hồng là đàn ông bình thường mà.”
Lâm Vu Hồng cầm tay đối phương, lý trí và dục vọng đang giằng xé nhau.
“Vu Hồng, đây là chuyện riêng của cậu, tôi sẽ không cảm thấy có gì không tốt. Nếu rất khó chịu, mà cậu lại có cách giải quyết, vậy cứ giải quyết. Tôi biết, kìm nén nhiều sẽ không tốt cho thân thể. Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi là người rất bảo thủ sao?” Lâm Vô Ý làm bộ bất mãn mà nhăn mặt nhăn mũi. “Tôi rất tiến bộ đó.”
“Nhưng tôi không muốn tìm người khác giải quyết.” Những lời như thế đã nói ra miệng. “Tôi thà kìm nén lại, cũng không muốn tìm đến đám phụ nữ tôi căn bản không nhớ rõ mặt mũi. Tôi càng muốn dùng thời gian đó để ở cùng cậu.”
Trái tim Lâm Vô Ý bị những lời này làm chấn động mãnh liệt. Cậu nắm chặt tay Vu Hồng, đôi mắt đỏ lên.
“Cậu làm tôi khóc rồi.”
“Vô Ý, đừng nói mấy câu như muốn tôi đi tìm người khác để giải quyết, tôi không muốn nghe.”
Đôi mắt Lâm Vô Ý lại đỏ thêm vài phần, dùng một tay không bị cầm sờ mặt đối phương: “Thế nhưng cậu sẽ khó chịu.”
“Tôi có thể dùng công việc để giải quyết, hoặc là, tự tôi giải quyết.”
“Như vậy không tốt cho thân thể.”
“Không có gì là không tốt cả.”
Hôn lên mắt Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng nói ra lời hứa của mình: “Tôi đã nói, sẽ luôn ở bên cậu, không chỉ về tinh thần, còn là cả thân thể. Tôi yêu cậu, Vô Ý.”
Bùm! Bùm! Bùm…!
Lâm Vô Ý rơi nước mắt, khóe miệng lại cong lên: “Vu Hồng, cậu làm tôi khóc rồi.”
“Cậu thì sao?” Lâm Vu Hồng lau nước mắt cho đối phương.
“Cậu biết mà.”
“Tôi muốn chính miệng cậu nói.”
“Vu Hồng xấu xa.” Lâm Vô Ý ôm cổ đối phương, nghẹn ngào bên tai đối phương. “Tôi yêu cậu, Vu Hồng, tôi yêu cậu.”
Lâm Vu Hồng hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, ôm chặt người dưới thân: “Vĩnh viễn ở lại Hongkong, không được rời đi.”
“Tôi muốn xuất ngoại đi chơi thì phải làm sao?”
“Trừ cái đó ra. Nói cậu sẽ nghe lời.”
Lâm Vô Ý nín khóc mà cười: “Tôi là trưởng bối.”
“Nói!”
“Ha ha… Được, tôi nghe lời, tôi nghe lời, ngoại trừ xuất ngoại đi chơi ra, tôi đều ở Hongkong, ở bên cạnh các cậu, giúp các cậu chăm sóc trẻ con, làm tiện lợi thơm ngon cho các cậu, được không?”
Lâm Vu Hồng vừa lòng: “Rất ngoan.”
“Tôi là trưởng bối.”
Lâm Vu Hồng đứng dậy khỏi người Lâm Vô Ý, kéo hai tay đối phương: “Đi xuống?”
“Cậu khó chịu, phải làm sao?”
“Tốt ngay thôi.”
“Tôi giúp cậu được không?”
Đầu Lâm Vu Hồng ầm một tiếng, sửng sốt. Người nào đó đắc ý nói: “Tôi cũng không phải cái gì cũng không biết.”
Ánh mắt Lâm Vu Hồng nguy hiểm: “Cậu muốn giúp tôi thế nào?”
Lâm Vô Ý lắc lắc năm ngón tay phải của mình: “Dùng cái này.”
Đến cả hơi thở của Lâm Vu Hồng cũng nguy hiểm: “Làm sao cậu biết?”
“Tôi thấy có người giúp như thế trong phòng rửa tay.”
“Nói rõ!”
Lúc này Lâm Vô Ý mới ý thức được nguy hiểm, cậu co rụt tay lại, hai mắt nhìn trái ngắm phải: “À, à… Cái đó, quên đi, chúng ta xuống đi.”
“Vô Ý!”
“À, à… Chỉ là, không cẩn thận, nhìn thấy.”
Dưới ánh mắt như dao phóng vèo vèo của đối phương, Lâm Vô Ý cụp mắt tránh đi, chột dạ nói: “Có một lần, Zoe có buổi biểu diễn thời trang, tôi đi giúp. Uhm… Trong phòng rửa tay, tôi không cẩn thận, uhm, nhìn thấy, hai người mẫu, ờ, chính là, giúp, thế đó.” Càng nói về sau, giọng Lâm Vô Ý càng nhỏ dần, sau cùng gần như là tiếng muỗi kêu.
“Cậu thấy mấy lần?”
“Chỉ một lần!” Trả lời nhanh chóng.
“Cậu đã giúp ai?”
“Không có không có. Chỉ là vừa rồi đột nhiên tôi nhớ ra.” Lắc đầu lắc đầu, nhanh chóng lắc đầu.
Lâm Vu Hồng thu hồi khí lạnh lại, Lâm Vô Ý vội vàng nói rõ: “Tôi không muốn cậu kìm nén để thân thể không tốt. Người khác, tôi không dám quản, ông nội cậu cũng không cho phép mấy người Joseph ngủ ở chỗ tôi, chứ nói gì đến, cái này…”
Nhìn người dưới thân, tâm tư Lâm Vu Hồng bách chuyển. Trầm mặc một hồi, anh hỏi: “Có phải cậu rất tò mò, về nơi này của đàn ông?”
Thấy Vu Hồng hình như không tức giận, bảo bối ngoan ngoãn Lâm Vô Ý ngẫm nghĩ, vẫn thành thực gật đầu: “Thế nhưng, tôi không dám hỏi, cũng không dám để người ta biết, bí mật của tôi.”
Lâm Vu Hồng áp chế: “Cậu rất tò mò về mấy người Joseph?”
Lâm Vô Ý nuốt nước miếng, nếu cậu nói có, nhất định Vu Hồng sẽ cấm túc cậu!
“’Nói thật.”
Lại nuốt nước miếng, giọng nói Lâm Vô Ý như tiếng muỗi kêu: “Ờm… Trước đây, có… Sau đó, bị mấy người Oliver bày tỏ… thì, không dám có. Vạn nhất bị hiểu lầm, phải làm sao? Tôi không thể yêu mấy cậu ấy, sẽ không cho mấy cậu ấy hy vọng, như vậy rất vô đạo đức đó.”
“Chúng tôi thì sao? Cậu dám không?”
Lâm Vô Ý chớp chớp mắt: “Uhm… Các cậu, cho à?”
Nháy mắt, giọng của Lâm Vu Hồng khàn xuống hai bậc: “Nếu tôi cho, cậu dám không?”
Trong mắt Lâm Vô Ý hiện lên ánh sáng nào đó, ra sức gật đầu, thoạt nhìn trông như nóng lòng muốn thử.
“Tại sao dám?” Ngón tay Lâm Vu Hồng cọ vào đôi môi mềm mại của đối phương.
“Bởi vì các cậu là người nhà quan trọng nhất của tôi mà. Dù tôi làm gì, các cậu cũng không coi tôi là biến thái.”
Lâm Vu Hồng hôn vào khóe miệng Lâm Vô Ý, rồi mới trượt xuống, hôn lên phần cổ không lộ rõ hầu kết của Lâm Vô Ý: “Tôi hôn cậu như vậy, cậu để ý không?”
Đầu hơi váng vất, Lâm Vô Ý lắc lắc: “Tôi là, mèo rồi.”
Bàn tay tiến vào bên trong T – shirt của đối phương, vuốt ve: “Thế này thì sao?”
“Meo meo ~~”
Dục thú trong lòng sắp thoát khỏi nhà giam, Lâm Vu Hồng trực tiếp vươn tay thăm dò vào trong quần Lâm Vô Ý, sờ bộ vị yếu ớt của cậu.
“Nơi này thì sao?”
“Hôm nay tôi, vẫn chưa tắm…” Cảm giác thật kỳ lạ, thật, thoải mái.
Hơi thở của Lâm Vu Hồng trở nên dồn dập, anh nghe thấy một người yếu ớt nói: “Vu Hồng… Tôi biến thành, Daphne rồi…”
“Chuyện gì?”
“Tôi váng đầu, lúc Daphne được sờ, nhất định cũng choáng váng đầu óc giống tôi, nếu không nó cũng sẽ không nhắm mắt lại vì thoải mái.”
“Rất thoải mái?”
“Uhm. Vu Hồng… Sờ ở đó.”
“Ở đâu?”
“Chỗ tôi bị làm phẫu thuật, vẫn hơi đau.”
“… Ở đây sao?”
“Uhm…”
Nhiệt độ trong phòng cao dần, dục vọng của Lâm Vu Hồng cũng trướng đến phát đau.
‘Cốc cốc cốc!’
“Anh, anh và Vô Ý ở bên trong à?”
Động tác của Lâm Vu Hồng dừng lại, cửa mở. Người ngoài cửa nháy mắt sắc mặt liền âm trầm, đi vào hai bước rồi quay lại đóng cửa. Hai mắt Lâm Vu Chu như bốc ra lửa. Lâm Vu Hồng thản nhiên rút tay ra, hôn lên mặt người vẫn đang vựng đầu một cái, xuống giường.
“Vu Chu…” Tiếng gọi yếu ớt, Lâm Vô Ý cười ngọt ngào. “Vừa rồi, tôi biến thành Daphne.”
Lâm Vu Chu trừng mắt với ông anh mình một cái, đi đến bên giường, nắm chặt tay người nào đó đang vươn ra, kéo cậu lên: “Sao nói mình biến thành Daphne?”
Đặt đầu lên bụng Vu Chu, Lâm Vô Ý ôm lấy: “Chính là được sờ rất thoải mái đó. Daphne thích tôi sờ nó, lúc tôi sờ, nhất định nó cũng thoải mái như thế. Cho nên tôi mới nói tôi biến thành Daphne.”
Lâm Vu Chu rất mất hứng, nhưng nhìn người đang ôm anh với vẻ mặt thỏa mãn, hơn nữa còn không hề có chút chột dạ, anh lại không biết phải hỏi sao. Anh thừa nhận, anh ghen tỵ.
“Vu Chu, sờ tôi…”
Lâm Vu Chu sững người, Lâm Vu Hồng sửng sốt một giây liền nhanh chóng kéo người nào đó lại, đẩy em trai ra: “Vô Ý, nên xuống ăn cơm.”
Lâm Vô Ý tỉnh lại vài phần từ trong cơn mê say: “À, đúng rồi, nên ăn cơm.” Cậu nhanh chóng xuống giường. Thấy Vu Chu bất động, cậu cầm tay Vu Chu: “Vu Chu, đi thôi, xuống ăn cơm.”
Lâm Vu Chu nhìn anh trai, mang chút giận dữ, tại sao lại đẩy mình ra?
Lâm Vu Hồng lạnh giọng: “Lát nói tiếp, đi ăn cơm.”
Lâm Vô Ý vẫn đang chìm trong dư vị không phát hiện có người ghen tỵ, cậu chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng lâng lâng, giống như sắp bay lên. Cho tới bây giờ, chưa từng có cảm giác thoải mái như thế, Lâm Vô Ý rất muốn được biến thành Daphne một lần nữa.
__Hết chương 82__