CHƯƠNG 87
Trong một gian phòng khác trên lầu, Lâm Chiếu Vũ nói với anh trai: “Nhìn vào tình huống ở chung của mấy đứa hiện nay, có lẽ ba không cần lo lắng.”
Lâm Chiếu Đông thở dài: “Ai biết được, hiện tại cũng rất khó nói. Vạn nhất sau này Vu Chi, Vu Hồng gặp được phụ nữ muốn kết hôn, đợi khi Vu Chu và Tiếu Vi cũng kết hôn, chũng ta lại già rồi, , mấy đứa Ethan còn nhỏ, cậu ấy ở đây sẽ thấy cô đơn, có lẽ sẽ muốn về Pháp.”
Lâm Chiếu Vũ do dự nói: “Có lẽ Vô Ý sẽ gặp được người yêu thích ở Hongkong cũng không biết chừng.”
Lâm Chiếu Đông lắc đầu: “Không phải ba nói rồi sao, Vô Ý không thể kết hôn, ba cũng lo lắng nếu cậu ấy kết hôn.”
Lâm Chiếu Vũ thở hắt ra: “Trước kia em vẫn muốn Vu Hồng có thể tìm một người phụ nữ để kết hôn như bình thường, đừng để Ryan và Andrew phải sống trong gia đình đơn thân, hiện giờ thấy Vô Ý ở chung với mấy đứa tốt như thế, ngược lại em lại thấy Vu Hồng không muốn kết hôn thì thôi. Trông Ethan đâu có chút cô độc của gia đình đơn thân đâu.”
“Có lẽ ba đã nghĩ như thế nên mới có quyết định này.” Lâm Chiếu Đông thở dài thêm một tiếng, lại rất kính nể nói: “Ba không hổ là ba, chuyện gì cũng nghĩ cho chúng ta, nghĩ rất tốt.”
Từ sau khi ba qua đời, hai anh em đều cảm nhận được rõ những nỗ lực của ba đối với gia đình này, đối với những người con như họ. Lâm gia có một vị lão nhân như vậy, chính là phúc cho con cháu.
Bên này, Thẩm Tiếu Vi nhận được điện thoại của anh họ Vu Hồng xong liền gọi điện ngay cho em gái. Như Vi đang rúc trong phòng để đắm chìm trong những tác phẩm của cậu nhỏ, sau khi nhận được điện thoại của anh trai, cô liên tục đáp ứng. Cúp điện thoại, Như Vi buông sách ra khỏi phòng. Lâm Chiếu Trinh đang ở trong phòng hoa, chăm sóc cho đống hoa hoa cỏ cỏ của mình, có người vào nhà kính trồng hoa, bà nhìn sang.
“Mẹ, có cần con giúp gì không?” Thẩm Như Vi rất là nhu thuận đi tới.
Lâm Chiếu Trinh cười nói: “Không phải đang ở trong phòng đọc sách của cậu nhỏ con à?”
“Chính là vì đọc sách của cậu nhỏ nên con mới thấy nên đến giúp mẹ mà.” Như Vi đến cạnh mẹ, ôm cánh tay mẹ. “Mẹ, con cảm thấy con rất bất hiếu, sau này con sẽ học tập cậu nhỏ nhiều.”
“Ha ha, con đó, miệng càng ngày càng ngọt.” Lâm Chiếu Trinh được con gái dỗ dành đến nỗi nở ruột nở gan.
Như Vi kéo một chiếc ghế nhỏ ra ngồi xuống, thấy mẹ đang thay chậu hoa, cô lập tức tỏ vẻ muốn giúp. Lâm Chiếu Trinh rất cao hứng khi con gái đến với mình, cũng không bảo con gái về phòng đọc sách nữa, cùng sửa sang lại đống hoa cỏ với con gái. Như Vi là con gái nhỏ nhất trong nhà, ở phía nhà ngoại cũng là người ít tuổi nhất, tất nhiên cũng là người miệng lưỡi ngọt nhất. Lâm Chiếu Trinh được con gái dỗ dành làm cho cười ha ha không ngừng. Như Vi cũng không trực tiếp hỏi mẹ chuyện kia, mà là chậm rãi, từ từ nói sang chuyện khác.
“Mẹ, đọc sách của cậu nhỏ có cảm giác rất hay đó, dù là thơ ca hay văn xuôi, thật giống như mình đang ở trong cảnh đó vậy, cuối cùng con cũng biết tại sao cậu nhỏ lại nổi tiếng như thế.”
Lâm Chiếu Trinh cũng đồng ý nói: “Cậu nhỏ con là một người tâm tư tinh tế. Cậu ấy trời sinh là làm việc đó. Đó cũng là nguyên nhân tại sao ông ngoại con không bắt cậu ấy học kinh doanh. Trước đây mẹ và các cậu của con không hiểu cậu ấy, đôi khi cũng có nghĩ cậu ấy phải sống như thế nào, hiện giờ hoàn toàn không cần lo lắng.” Nói tới đây, Lâm Chiếu Trinh lại đau lòng nói: “Vẫn phải lo lắng. Đừng thấy cậu nhỏ con hàng năm đều ở nước ngoài, kỳ thực trong một năm phải đến hơn một nửa thời gian cậu ấy đều ở Hongkong cạnh ông ngoại con, cậu ấy rất ỷ lại vào ông ngoại con. May mà các con ở chung với cậu ấy không tồi, thấy mỗi ngày cậu ấy đều vui vẻ như vậy, mẹ cũng yên tâm không ít, nếu không sau này mẹ thực sự không còn mặt mũi gặp ông ngoại con.”
Như Vi làm bộ tò mò hỏi: “Mẹ, trước lúc ông ngoại qua đời chắc là có giao phó cậu nhỏ cho mấy cậu nhỉ. Ông ngoại thương cậu nhỏ như thế, lại cho cậu nhỏ có một tý gia sản, chắc là có bồi thường bằng cái khác mới đúng chứ.” Động tác xúc đất của Lâm Chiếu Trinh dừng lại, Như Vi vẫn mang bộ dáng cô con gái ngoan ngoãn.
Một lát sau, Lâm Chiếu Trinh thở dài: “ Lúc ông ngoại con lâm chung, đã giữ hai cậu của con lại, nói cho hai cậu một số chuyện mà chúng ta không biết. Mẹ là con gái đã gả ra ngoài, là con dâu của Thẩm gia, chuyện nhà mẹ đẻ không tiện can thiệp vào, ông ngoại con là một người thận trọng, sẽ không để mấy cậu của con khó xử, cũng sẽ không để mẹ khó xử. Điểm ấy Vô Ý giống ông ngoại con nhất.” Đôi mắt Lâm Chiếu Trinh đỏ lên, Như Vi vội vàng ôm mẹ.
Thở hắt ra, Lâm Chiếu Trinh nói: “Mẹ rất tự trách. Lúc ông ngoại con và Giang Y Viện vẫn đang yêu đương, mẹ từng phản đối rất kịch liệt. Mẹ cảm thấy Giang Y Viện vì tiền của ông ngoại con nên mới ở cùng ông. Sau này Giang Y Viện sang Mỹ sinh con, mẹ còn ầm ĩ với ông ngoại con, nói ông có thể tái hôn, nhưng sản nghiệp của Lâm gia chỉ có thể để lại cho cậu cả và cậu hai con. Lúc ấy ông ngoại con không nói gì hết, chỉ trầm mặc. Cho đến lúc ông đi rồi mẹ mới biết tại sao ông lại trầm mặc.”
Lâm Chiếu Trinh ứa nước mắt. Như Vi hoảng sợ: “Mẹ, mẹ đừng khóc.”
Lâm Chiếu Trinh hít sâu, nghẹn ngào nói: “Thân thể cậu nhỏ con không tốt, căn bản không thể thừa kế gia nghiệp.”
“Mẹ? Thân thể cậu nhỏ bị làm sao?” Trong lòng Như Vi run lên.
Lâm Chiếu Trinh lắc đầu: “Ông ngoại con không nói. Chỉ nói là vấn đề bẩm sinh, lúc nhỏ cậu nhỏ con luôn phải trị liệu ở nước ngoài, đến hơn hai mươi tuổi mới cơ bản chữa khỏi. Cho nên ông ngoại con mới thương cậu ấy như vậy. Ông ngoại con nói lúc có cậu nhỏ, tuổi ông đã quá lớn, di truyền bệnh của người già cho cậu nhỏ con, cậu nhỏ con mới có thân thể không tốt, ông ngoại con rất tự trách.”
Như Vi cực kỳ khổ sở, nghĩ đến cậu nhỏ tốt đẹp như thế mà thân thể không tốt, cô cũng muốn khóc.
Lâm Chiếu Trinh hối hận nói: “Trước kia mẹ rất tùy hứng, không hiểu chuyện. Cũng không nên trách cậu nhỏ con xa lạ với chúng ta, lúc trước mẹ gặp cậu ấy cũng rất lãnh đạm, căn bản không hề giống chị ruột. Hiện tại cậu nhỏ con thân thiết, quan tâm tới người trong nhà như thế, mẹ vô cùng thấy áy náy, có lỗi với cậu ấy.”
“Mẹ, cậu nhỏ sẽ không để ý đâu.” Thẩm Như Vi cũng chỉ biết an ủi mẹ như vậy. “Trước kia con cũng không hiểu chuyện, mỗi lần thấy cậu nhỏ cũng không gọi cậu, cũng không chủ động nói chuyện với cậu nhỏ.” Cô cũng rất hối hận.
“Aizzz…” Lâm Chiếu Trinh khó khăn thở dài một tiếng, lại không nói gì. Như Vi mím môi, hỏi nhỏ: “Mẹ, chuyện gì thế?”
Lâm Chiếu Trinh nhìn con gái, muốn nói lại thôi. Nghĩ đến nhiệm vụ mà anh trai giao cho, Như Vi ngẫm nghĩ, hỏi: “Mẹ, tại sao ông ngoại lại chỉ cho cậu nhỏ ít gia sản như thế? Không phải ông ngoại thương cậu nhỏ nhất sao?”
Lâm Chiếu Trinh nói: “Chính vì thương cậu ấy mới không để lại quá nhiều gia sản cho cậu ấy. Ông ngoại con hy vọng cậu nhỏ con có thể ở lại Hongkong, có người nhà ở cạnh cậu ấy, ông ngoại con mới có thể yên tâm. Chỉ là, ông ngoại con cũng không thể khẳng định cậu nhỏ con có sống chung được với người nhà không. Nếu để lại cho cậu nhỏ con nhiều gia sản quá, ông ngoại con lo lắng cậu con và mẹ sẽ không vui.” Lâm Chiếu Trinh hổ thẹn. “Đều do mẹ, luôn ầm ĩ với ông ngoại con vì chuyện này.”
“Mẹ, đều qua rồi, không phải ông ngoại cũng giao cậu nhỏ cho cậu cả và cậu hai rồi sao?”
Lâm Chiếu Trinh khổ sở nói: “Có tác dụng gì đây. Mẹ lớn hơn cậu nhỏ con những hai lăm tuổi, huống chi là cậu cả và cậu hai con. Chờ lúc chúng ta chết rồi, cậu nhỏ con cùng lắm cũng chỉ mới sáu mươi, ai có thể chăm sóc cho cậu ấy?”
Đã chuyển đến đề tài này, Như Vi hỏi thật cẩn thận: “Khi cậu nhỏ kết hôn không phải sẽ có người chăm sóc sao? Mợ này, con của cậu nhỏ nữa.”
Lâm Chiếu Trinh lại có vẻ muốn nói nhưng thôi như vừa nãy.
“Mẹ?” Đột nhiên Như Vi có chút khẩn trương.
Trầm mặc một lúc lâu, Lâm Chiếu Trinh chỉ nói: “Ông ngoại con, lo lắng chuyện cậu nhỏ con kết hôn, sợ cậu ấy phải chịu ủy khuất. Hôn nhân là một chuyện rất phức tạp, phải xử lý rất nhiều mối quan hệ. Cậu nhỏ con là một người đơn giản, chỉ thích hợp với cuộc sống đơn giản, ông ngoại con thương cậu ấy như vậy, sao có thể để hôn nhân làm cậu ấy mệt mỏi. Cậu nhỏ con nghe lời ông ngoại con nhất, ông ngoại con lo lắng chuyện cậu ấy kết hôn, rất có thể cậu ấy sẽ không kết hôn.”
Như Vi đồng ý gật đầu: “Con và chị họ cũng không cho là có cô gái nào xứng đôi với cậu nhỏ, đàn ông lại càng không có.”
Lâm Chiếu Trinh lập tức nói: “Chuyện kia của cậu nhỏ con chỉ là giả thôi, cậu nhỏ con không phải đồng tính luyến ái.”
Như Vi lại không hề ngần ngại nói: “Cậu nhỏ là đồng tính luyến ái cũng chả sao cả. Cậu nhỏ rất có mị lực, nếu có đàn ông thích cậu ấy cũng là rất bình thường thôi. Hay mẹ để ý cậu nhỏ là đồng tính luyến ái?”
Lâm Chiếu Trinh thở dài: “Mẹ chỉ cần cậu nhỏ con hạnh phúc, nếu thực sự cậu ấy thích đàn ông, mẹ còn có thể làm sao? Phản đối à? Nhất định ông ngoại con sẽ không phản đối, mẹ cũng không muốn chọc giận để ông ngoại con phiền lòng.”
“Mẹ, mẹ thật tiến bộ nha.” Như Vi lập tức vỗ mông ngựa với mẹ.
Lâm Chiếu Trinh được con gái chọc cho vui vẻ, nói: “Trước kia mẹ quá thích so đo. Vừa không có lòng hiếu thảo mà con gái nên có, cũng không có sự quan tâm mà chị gái nên có. Ông ngoại con đã mất, lúc này mẹ phải thực sự làm chị. Chỉ cần cậu nhỏ con thích, mẹ đều ủng hộ.”
“Mẹ, mẹ thật vĩ đại, cậu nhỏ mà biết nhất định sẽ vui vẻ chết mất, nhất định sẽ hôn mẹ hai cái.”
“Ha ha, các con đều bị cậu nhỏ làm hư rồi.”
“Ha ha, đúng đó, con rất thích được cậu nhỏ hôn.”
Con gái thân thiết như vậy làm Lâm Chiếu Trinh không còn quá khổ sở nữa. Như Vi thấy thế lập tức nói: “Dù là đàn ông hay phụ nữ, con đều không thấy có ai xứng đôi với cậu nhỏ. Con thấy cậu nhỏ ở nhà vui vẻ như thế, hiện tại Ethan cũng dính chặt lấy cậu nhỏ, anh họ cả và anh họ Vu Hồng cũng dọn về nhà cũ ở cùng cậu nhỏ nữa. Có anh họ Vu Chi và anh họ Vu Hồng chăm sóc cậu nhỏ, mẹ có thể yên tâm nha.”
Lâm Chiếu Trinh thở dài, Như Vi hỏi: “Mẹ, chuyện gì thế? Mẹ không muốn anh họ cả và anh họ Vu Hồng dọn về ở cùng cậu nhỏ à?”
Lâm Chiếu Trinh nói một câu sâu xa: “Chúng nó có thể ở cùng cậu nhỏ con được bao lâu?”
Ở rất lâu. Như Vi theo bản năng định nói vậy, nhưng lời vừa đến miệng, cô kịp phản ứng lại. Đúng vậy. Anh họ cả và anh họ Vu Hồng có thể ở cùng cậu nhỏ được bao lâu? Đột nhiên Như Vi giật mình một cái, kinh ngạc nhìn mẹ.
Lâm Chiếu Trinh nhìn ra con gái cũng hiểu được, nói: “Anh con cũng từng nói với mẹ, nếu sau này nó không gặp được cô gái nào ngưỡng mộ trong lòng, nó sẽ học theo anh họ Vu Hồng của con, chỉ cần có con, không muốn kết hôn. Nhưng chuyện tình cảm không có tuyệt đối. Hiện tại không gặp được cũng không thể nói sau này không gặp được, đợi đến khi các con đều kết hôn cả, đều có gia đình riêng của mình, có thể chăm sóc cho cậu nhỏ con được bao nhiêu? Không thể tận tâm tận lực giống ông ngoại con được.”
“Mẹ…” Nghĩ đến sau này cậu nhỏ chỉ có một mình, Như Vi rất khó chịu.
“Xem, con cũng khó chịu, sao mẹ lại không khó chịu. Chung quy mẹ và cậu cả cậu hai con sẽ đi trước cậu nhỏ con.” Nghĩ đến cuộc sống về già sau này của em trai, Lâm Chiếu Trinh liền lo lắng không thôi. “Ông ngoại con nói, nếu tình huống sau này là vậy, sẽ để cho cậu nhỏ con về Pháp. Ông ngoại có sắp xếp người chăm lo nửa đời sau cho cậu nhỏ con ở Pháp.”
“A! Là ai vậy?”
“Không biết, ông ngoại con chỉ nói nếu cậu nhỏ con về Pháp sẽ có người chăm sóc cậu ấy. Đương nhiên, ông ngoại con vẫn luôn muốn cậu nhỏ con có thể ở lại Hongkong, nếu Vu Chi và Vu Hồng vẫn không kết hôn, kỳ thực ông ngoại con muốn hai đứa nó chăm sóc cậu nhỏ con. Con cháu trong nhà, ông ngoại con yên tâm nhất là Vu Chi và Vu Hồng. Nhưng hiện tại ai cũng không thể nói trước sau này Vu Chi và Vu Hồng có kết hôn không. Lúc ông ngoại con lâm chung đã nói chuyện này với cậu cả và cậu hai con, bất quá vẫn phải xem ý tứ Vu Chi và Vu Hồng thế nào. Chuyện này con đừng nói với ai, ông ngoại con không muốn tạo áp lực cho Vu Chi và Vu Hồng, cũng không muốn cậu nhỏ con trở thành gánh nặng cho hai đứa, chung quy ông ngoại con vẫn hy vọng các con cháu có thể có gia đình bình thường.”
Như Vi chấn động trong lòng, ông ngoại đã giao cậu nhỏ cho anh họ cả và anh họ Vu Hồng!
Lâm Chiếu Trinh nghiêm túc nói: “Chuyện này con không được nói với ai, kể cả anh con.”
Như Vi gật mạnh đầu.
Lâm Chiếu Trinh lại dặn dò: “Ai cũng không muốn trở thành gánh nặng của người khác. Cho cậu nhỏ con biết, không biết chừng cậu ấy về Pháp luôn.”
“Con không nói, con tuyệt đối không nói, con thề!” Như Vi giơ một tay lên thề, tay kia thì làm thành một cái kéo sau lưng, nói xin lỗi trong lòng với mẹ, chuyện này vốn do anh trai bảo cô đi thăm dò từ mẹ mà. Hơn nữa cô cũng không thấy anh họ cả và anh họ Vu Hồng sẽ coi cậu nhỏ là gánh nặng.
Lâm Chiếu Trinh lại thở dài một tiếng: “Chúng ta làm trưởng bối cũng rất mâu thuẫn. Hy vọng Vu Chi và Vu Hồng có thể kết hôn như bình thường, lại cảm thấy chúng nó không kết hôn như thế này cũng rất tốt. Ý của ông ngoại con là đợi đến khi chúng ta chết mà Vu Chi và Vu Hồng vẫn độc thân, sẽ nói chuyện này cho chúng biết. Nếu Vu Chi và Vu Hồng kết hôn, chuyện này vẫn giấu kỹ trong lòng chúng ta, ai cũng không nói.” Lâm Chiếu Trinh bóp nhẹ mũi con gái. “Nhất định không được nói ra ngoài, biết chưa?”
“Vâng vâng! Con tuyệt đối không nói!”
Trong nhà cũ, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng vẫn đang sốt ruột đợi điện thoại của Tiếu Vi, còn Thẩm Tiếu Vi đang uống trà cùng bạn bè lại nhìn di động không ngừng, trong lòng thầm nghĩ sao Như Vi vẫn chưa gọi điện đến. Lâm Chiếu Trinh vẫn không biết con gái làm “phản đồ”, đang tâm sự tri kỷ giữa hai mẹ con cùng con gái. Rất nhiều chuyện, bà chỉ có thể nói với con gái.
Lâm Vô Ý không hề biết tất cả những chuyện này, giờ phút này đang đứng trước cửa của “Tập đoàn truyền thông Diều”, để Vu Chu chụp ảnh cho cậu, cậu muốn đăng lên facebook của mình trong vòng tròn bạn bè. Nhìn thấy công ty của Vu Chu, thật giống như được thấy công ty của mình, Lâm Vô Ý hưng trí không thôi. Lâm Vu Chu rất hài lòng về biểu hiện của cậu, anh đã lâu không cầm cameras, lúc này đang nâng cameras chụp ảnh.
Đợi khi đã chụp xong cho Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chu mới đưa người vào công ty của anh. Truyền thông “Diều” đã sửa từ “Công ty cổ phần hữu hạn” lúc trước thành “Tập đoàn truyền thông”, chính thức sát nhập vào tập đoàn Chính Đầu của Lâm Thị. Bất quá công ty “Diều” có được quyền kinh doanh độc lập, công ty mẹ không chỉ không can thiệp vào hoạt động kinh doanh của “Diều”, mà còn cung cấp càng nhiều thuận tiện hơn để “Diều” phát triển lên cao.
Quy mô của “Truyền thông Diều” tất nhiên không thể so sánh với “Chính Đầu”, “Huy Lai”, nhưng trong mắt Lâm Vô Ý là tốt cả mười phần. Ý nghĩa của “Diều” đối với cậu mà nói là độc nhất vô nhị.
Lâm Vu Chu dẫn một người xa lạ vào công ty, hơn nữa nhìn qua trông có quan hệ cực kỳ thân thiết với đối phương, đương nhiên nhân viên trong công ty cực kỳ hiếu kỳ. Bất quá rất nhanh, đã có người phát hiện ra người xa lạ này chính là vị tiểu thiếu gia rất bận rộn của Lâm gia, ngược lại mọi người càng thêm hiếu kỳ về người này.
Đưa Lâm Vô Ý vào phòng làm việc của mình, Lâm Vu Chu kéo cửa chớp xuống, ngăn cách những ánh mắt tò mò bên ngoài. Lâm Vô Ý lấy điện thoại di động ra, vỗ vào bàn làm việc, Lâm Vu Chu đi ra sau bàn làm việc ngồi xuống.
“Vu Chu, cậu cũng là ông chủ nha.” Lâm Vô Ý bấm máy, vẻ mặt đầy tự hào và kiêu ngạo.
Lâm Vu Chu lộ ra nụ cười thản nhiên, mở hai tay ra. Lâm Vô Ý đi qua, được đối phương ôm vào lòng. Ngồi trên đùi Vu Chu, Lâm Vô Ý hôn lên mặt đối phương một cái, ôn nhu xoa bóp thái dương đối phương: “Vất vả quá.”
“Không vất vả.” Có nụ hôn và sự ỷ lại của cậu, tôi không hề thấy vất vả. Lâm Vu Chu ôm chặt đối phương vào lòng, an tâm thở hắt ra, nói: “Tôi muốn cả ngày hôm nay cậu ở cùng tôi.”
“Được nha.” Lâm Vô Ý hào phóng nói. “Ngày hôm nay của tôi đều là của Vu Chu.” Rồi cậu lắc đầu. “Tóc tôi dài quá.”
Lâm Vu Chu hiểu rõ, nói: “Ăn trưa xong tôi đưa cậu đi cắt tóc.”
“Vẫn muốn tìm Pitt, cậu ta cắt rất đẹp.”
“… Được rồi.” Lâm Vu Chu không muốn tỏ vẻ hẹp hòi.
Có người gõ cửa, Lâm Vô Ý xuống khỏi người Lâm Vu Chu. Lâm Vu Chu đứng dậy mở cửa, Lâm Vô Ý không hiếu kỳ là ai đến, cậu có chút tò mò về những đồ vật trên bàn làm việc của Vu Chu.
Người vào cười với Lâm Vu Chu, tiếp đó lại nhìn sang một người khác trong văn phòng, sau đó cô nói với Lâm Vu Chu: “Lâm đổng, tôi nghe mọi người nói ngài đến công ty, đúng lúc có một văn kiện muốn ngài xem qua.”
Lâm Vu Chu cầm văn kiện, tuy rằng không thích đối phương đến quấy rầy “buổi hẹn hò” của anh và Vô Ý, bất quá anh vẫn mời đối phương vào, làm việc trước.
“Vô Ý, cậu chờ một chút, tôi làm chút chuyện.”
Lâm Vô Ý ngẩng đầu, cười thân thiện với cô gái vừa vào, nói: “Không vội không vội, công việc quan trọng.” Nói xong, cậu cầm một cuốn tạp chí. “Tôi xem tạp chí.” Rồi cậu lại thân thiện vươn tay: “Xin chào, tôi làm Lâm Vô Ý.”
“Xin chào, ngưỡng mộ đã lâu.” Lê Yến vươn tay.
“Mọi người cứ làm việc.”
Buông tay ra, Lâm Vô Ý cầm tạp chí ra chỗ sofa, thư ký vào, đưa cho cậu một ly nước trái cây. Lâm Vô Ý im lặng ngồi trên sofa đọc tạp chí, Lâm Vu Chu thấy cậu không nhàm chán, lúc này mới nhìn văn kiện trong tay. Lê Yến bất động thanh sắc quan sát Lâm Vô Ý, trong mắt là sự tò mò, là nghiên cứu, là một chút tình tự phức tạp.
Phần văn kiện này nói vội cũng không vội, nhưng cũng không thể kéo dài. Lâm Vu Chu lập tức thảo luận cùng Lê Yến. Tầm mắt của Lâm Vô Ý dần dần rời khỏi tạp chí. Nhìn Vu Chu thảo luận công việc cùng đồng nghiệp rất chuyên nghiệp, nụ cười trên mặt Lâm Vô Ý cực kỳ ôn nhu, cũng cực kỳ kiêu ngạo. Vu Chu trong công việc, thật đẹp trai. Vô số con chữ hiện ra trong đầu cậu, Lâm Vô Ý cứ nhìn cháu mình chằm chằm như vậy, giữa cậu và Vu Chu, dường như xuất hiện một tờ giấy trong suốt, con chữ trên giấy biến hóa, biến thành từng câu từng câu một.
Bề ngoài Lâm Vu Chu vẫn nghiêm túc thảo luận cùng Lê Yến, nhưng trong tim lại rung động đến kinh hoàng. Anh biết Lâm Vô Ý vẫn đang nhìn anh, biết Lâm Vô Ý đang chăm chú nhìn anh, biết ánh mắt đối phương tràn đầy kiêu ngạo về anh, điều này làm cho tự tôn đàn ông trong anh chưa bao giờ dâng cao như lúc này. Vô Ý của anh, đang kiêu ngạo vì anh. Dưới tình tự dao động thế này, biểu hiện của Lâm Vu Chu càng thêm nghiêm túc và cố gắng. Lê Yến vốn muốn dựa vào một phần văn kiện này để đến gặp một người, không ngờ thái độ của Lâm Vu Chu lại nghiêm cẩn đến thế, cô không khỏi biết đến một mặt khác của Lâm Vu Chu.
Thảo luận hơn một giờ, hai người mới cho ra được kết quả vừa lòng nhau. Lê Yến cầm văn kiện đứng dậy rời đi, trước khi đi, Lâm Vô Ý mỉm cười nói tạm biệt với cô.
“Tạm biệt, hy vọng sau này ngài có thể thường xuyên đến công ty.
Nhìn kỹ Lâm Vô Ý một lát, Lê Yến rời đi, đóng cửa lại giúp Lâm Vu Chu. Cửa vừa đóng xong, cô nghe thấy tiếng tán thưởng của một người ở trong phòng: “Vu Chu, vừa rồi cậu đẹp trai lắm.”
Đây là bảo bối trong lòng lão tiên sinh đó… Lê Yến không thể nói rõ trong lòng có tư vị gì, xoay người rời đi.
Trong phòng làm việc, Lâm Vu Chu ôm chặt Lâm Vô Ý vào lòng, hỏi cậu: “Thật sự rất đẹp trai?”
“Rất đẹp trai rất đẹp trai. Vu Chu lúc làm việc là đẹp trai nhất.” Ôm mặt Vu Chu, Lâm Vô Ý hôn vào khóe miệng anh. “Tôi nói rồi, Vu Chu rất lợi hại mà.”
“Tôi muốn nghe cậu nói yêu tôi hơn.” Giọng nói Lâm Vu Chu khàn khàn.
Vẻ ôn nhu trong mắt Lâm Vô Ý khiến tim Lâm Vu Chu đập thật nhanh.
“Tôi yêu cậu, Vu Chu.”
Một tay siết chặt người nào đó vào lòng, trái tim Lâm Vu Chu mãi vẫn không bình ổn lại được. Lẳng lặng rúc trong ngực Vu Chu, Lâm Vô Ý để cho mười ngón tay của đối phương và cậu giao hòa cùng nhau. Cậu biết, mình rất hạnh phúc, rất may mắn. Nếu Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi muốn cậu phải chọn một người để yêu trong số họ, cậu sẽ rất khó xử, rất khó xử. Nhưng không, ngay cả Vu Hồng là người kiêu ngạo nhất cũng không hề.
“Vu Chu, tôi yêu cậu, tôi yêu các cậu.”
“Tôi muốn cậu, hôm nay, giống như anh tôi làm với cậu vậy.”
“… Được.”
__Hết chương 87__