Edit : Sóc Là Ta
Phùng Lan nhìn Nhiếp Phong đứng ở trước mặt Bạch Tuyết, còn Bạch Tuyết đứng khép nép phía sau lưng trốn tránh thì trong ánh mắt cô nổi lên tia đố kỵ.
Đái Kiều Nhu đứng xem kịch vui, lúc này cô cảm thấy rất thú vị.
“Bảo bối, xem ra mọi người không hoan nghênh mẹ. Vì vậy mẹ không muốn đến gặp người đang bị bệnh kia.” Đái Kiều Nhu cúi xuống dùng hai tay ôm khuôn mặt Nhiếp Học Văn nói: “Mẹ còn có việc, ngày mai mẹ sẽ phải về nước Pháp. Chờ khi Học Văn lớn một chút thì con sẽ từ nước Anh đi máy bay đến thăm mẹ nhé.”
“Không được dạy dỗ nó như thế.” Bạch Tuyết tức giận kéo Nhiếp Học Văn ra phía sau mình trừng mắt nhìn Đái Kiều Nhu nói: “Chẳng may cậu bé thật sự đi tìm cô thì sao? Rồi trên đường đi nhỡ đâu xảy ra chuyện thì làm sao?”
Đái Kiều Nhu đứng dậy, kiêu ngạo nghênh ngang nhìn Bạch Tuyết nói: “Tương lai, nó sẽ kế thừa tập đoàn PLO, từ nhỏ đã được học nhiều thứ rồi thì tại sao không thể tự mình ngồi máy bay đến thăm tôi chứ?”
Thực sự cô không thể cùng người này nói lý lẽ được. Bọn họ cho rằng người có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm, đồng thời lại dạy dỗ cậu bé trưởng thành quá sớm.
“Được rồi, đừng làm ồn nữa, chúng ta vào đi thôi.” Nhiếp Phong đau đầu ngăn cản Bạch Tuyết và Đái Kiều Nhu đang chuẩn bị khai chiến.
Tuy Phùng Lan cũng không muốn nhưng cô cũng hết cách rồi. Cuối cùng, cô đành dẫn đám người này vào trong phòng bệnh của Tân Nhu.
Đây là lần thứ hai Đái Kiều Nhu gặp lại Tân Nhu, trước mặt cô là một người phụ nữ với khuôn mặt dại ra đang ngồi phía trước cửa sổ. Nhìn cảnh đó, cô không nhịn được kinh ngạc che miệng lại.
“Tân Nhu, anh đến thăm em đây, còn dẫn thêm một người bạn nữa đây.” Nhiếp Phong nhẹ giọng nói với Tân Nhu.
Từ bên cạnh cửa sổ, Tân Nhu chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt lo lắng nhìn những người đang có mặt trong phòng và cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Nhiếp Phong một hồi lâu.
Môi cô hết mở rồi khép, cứ vậy mấy lần, cuối cùng từ trong miệng phun ra một câu “Nhiếp... Nhiếp Phong.”
Trong lòng của mỗi người đều trầm xuống, cũng đang xuất hiện từng đợt sóng ngầm dữ dội. Trái tim họ tràn đầy những vết thương loang lổ, thầm hỏi không biết đến khi nào vết thương trong lòng mới lành lặn như xưa.
**
Phùng Lan nhìn biểu hiện kinh ngạc của người phụ nữ kia thì cảm thấy có chút mơ hồ.
Từ viện dưỡng lão đi ra, vẻ mặt Bạch Tuyết trước sau âm trầm đến mức suy sụp. Ngay cả Nhiếp Phong và Nhiếp Học Văn cũng đều cảm thấy mơ hồ không hiểu ra sao nhưng cũng không dám mở miệng.
Sau khi về đến nhà, Bạch Tuyết cứ thế một ,mạch lao về phòng ngủ, mạnh mẽ đóng cửa lại.
Nhiếp Học Văn liếc mắt nhìn về phía Nhiếp Phong, hỏi: “Ba à, có phải ba chọc dì giận rồi không?”
Trong lòng Nhiếp Phong cũng hiểu rõ Bạch Tuyết đang giận điều gì nhưng lúc này anh cũng không thể giải thích chuyện tình cảm nam nữ với con trai mình được nên anh chỉ nói qua loa: “Không có.” Anh kiên định phủ nhận là chính mình đã trêu chọc Bạch Tuyết.
Nhiếp Học Văn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: “Con cũng không trêu chọc dì đâu.”
Lẽ nào vì hôm nay mẹ cậu đến, mẹ đã nói gì khiến dì không vui sao?
Nhiếp Phong biết Bạch Tuyết giận dỗi là bởi vì mới chỉ trong một thời gian ngắn mà tại sao Phùng Lan có cử chỉ quá thân mật với anh. Đã vậy, dù anh có giải thích nhiều hơn nữa thì với tính cách của Bạch Tuyết, cô cũng sẽ khăng khăng cho rằng anh với Phùng Lan đang “lâu ngày sinh tình“. Anh tốt nhất là không nên mở miệng nói gì.
Nhiếp Phong đi vào thư phòng muốn giải quyết một chút việc, Nhiếp Học Văn rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng Bạch Tuyết, gõ nhẹ hai lần vào cửa.
Bên trong không có động tĩnh gì, Nhiếp Học Văn đẩy cửa bước vào xem.
Bạch Tuyết đang ngồi ở trên giường, quay lưng lại với cửa phòng giống như đang làm gì đó hết sức chăm chú đến nỗi không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nhiếp Học Văn hiếu kỳ mở cửa to ra, lặng lẽ đi tới phía sau Bạch Tuyết rướn cổ lên nhìn cô đang làm cái gì.
“Đồ phụ nữ chết tiệt, cô cho rằng anh ấy sẽ thích một hung thủ đã từng hại chết con của chúng ta sao? Nằm mộng giữa ban ngày sao? Phập phập! Đâm chết cô.” Bạch Tuyết lầm bầm dùng bút đâm xuống tờ giấy vài đường rách nát.
Trên tờ giấy là hình ảnh phác hoạ của một người phụ nữ nào đó, còn có tên của cô ấy, hai chữ “Phùng Lan” to đậm rõ nét...
Chỉ vì không muốn thể hiện sự ghen tuông trong lòng mình ở trước mặt Nhiếp Phong nên Bạch Tuyết chỉ có thể trở lại phòng, âm thầm làm hành động hẹp hòi như thế này.
Tuy rằng hơi ấu trĩ một chút nhưng làm vậy nội tâm cô cảm thấy thoải mái không ít.
“Dì à, dì đang làm gì vậy?” Nhiếp Học Văn đứng phía sau Bạch Tuyết lành lạnh hỏi.
“Ạch!” Bạch Tuyết sợ đến nỗi trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đột nhiên cô nhào lên trên giường chặn tờ giấy kia, dép cũng bay theo ra ngoài.
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Nhiếp Học Văn đứng ở phía sau. Cậu bé vào phòng khi nào mà sao cô không hề hay biết?
Nhiếp Học Văn ngồi ở mép giường với vẻ mặt “con đã biết tất cả rồi”, gian tà nói: “Dì à, có phải dì đang nguyền rủa người khác?”
“Coong... Đương nhiên là không rồi. Dì chỉ là đang luyện tập vẽ vời.” Bạch Tuyết khẽ biến sắc, đem tờ giấy có viết tên Phùng Lan vò thành một cục, nắm chặt trong tay nói: “Sao con lại tùy tiện vào phòng khác như vậy? Thật không lễ phép.”
Nhiếp Học Văn bĩu môi không tin nhìn Bạch Tuyết.
“Con có gõ cửa nhưng do dì quá tập trung vào việc nguyền rủa người khác nên không nghe mà thôi.” Nhiếp Học Văn nhún vai nói.
Thật đáng ghét! Ai bảo tên tiểu tử này là một thiên tài, lại mê kịch truyền hình. Chỉ cần cậu xem một lần là có thể nhớ kỹ đến từng chi tiết. Trong việc học thì càng không nói, cậu còn có thể học một biết mười.
Nếu mình bị vạch trần, Bạch Tuyết cũng không che giấu.
Từ trên giường ngồi dậy, Bạch Tuyết dùng sức ném tờ giấy vào thùng rác, Bạch Tuyết hừ một tiếng nói: “Đồ hồ ly tinh!”
Bây giờ đến phiên nàng cô mắng người khác là hồ ly tinh rồi.
“Dì đang nói mẹ con sao?” Nhiếp Học Văn nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên không phải!” Bạch Tuyết vội vã giải thích “Dì đang nói một người khác cố tình tiếp cận bên cạnh ba con. Là người có tên Phùng Lan kia.”
“Ồ.” Nhiếp Học Văn suy nghĩ một chút về mấy người phụ nữ ngày hôm nay mình đã gặp nói: “Chính là dì có em gái ngốc nghếch kia sao?”
Trong lòng Bạch Tuyết hơi hồi hộp một chút, nghe được Nhiếp Học Văn nói về mẹ ruột mình là “dì ngốc” thì trong lòng cô cũng cảm thấy đau âm ỉ.
Đưa tay sờ soạng tóc của Nhiếp Học Văn, Bạch Tuyết ôn nhu nói: “Học Văn, tuy rằng con đã lớn rồi, cũng hiểu chuyện, thậm chí rất thông minh, nhưng con không thể tùy tiện đặt cho người khác biệt danh như vậy. Dì đó ra nông nỗi như vậy chính vì người mình yêu, còn đứa con... dì ấy cũng đau đớn khi bỏ đứa con mình nên mới không muốn nhớ tới quá khứ đau thương đó. Vì vậy, dì ấy trở nên không thích nói chuyện, không thích gặp người lạ.”
Có thể cô không giúp được Tân Nhu điều gì bởi vì dù gì cô cũng là người đến sau. Mà tận sâu trong ký ức của Tân Nhu, cô ấy cũng sẽ không hề biết có sự tồn tại của Bạch Tuyết. Dù vậy Bạch Tuyết cũng không hy vọng Nhiếp Học Văn cư nhiên dùng cách gọi này để nói ,về mẹ ruột mình.
Nhiếp Học Văn gật gù nói “Dạ, xin lỗi dì... Nhưng con vẫn chỉ gọi dì là dì ngốc.”
Trán Bạch Tuyết nổi gân xanh, cái từ “ngốc” này cũng không biết ai nói cho cậu biết. Cô thấy Nhiếp Phong là người đáng nghi nhất.
“Cái tên dì ngốc quả thực là một danh xưng rất đáng yêu đúng không?” Bạch Tuyết cố gắng giải thích cách xưng hô này nói tiếp: “Ngốc nghếch cũng có ý là yêu thương mà.”
Nhiếp Học Văn chớp mắt mấy cái, tự hỏi là ý này sao? Ba chưa từng giải thích với cậu.
“Dì đáng ghét lúc nãy có tên là Phùng Lan sao?” Nhiếp Học Văn nhìn Bạch Tuyết nói: “Ba sẽ không yêu dì ấy đâu, dì cứ yên tâm đi.”
Đúng là tuổi nhỏ mà ma mãnh! Bạch Tuyết khịt khịt mũi với Nhiếp Học Văn: “Làm sao con biết?”
Nhiếp Học Văn nhếch miệng cười nói: “Bởi vì con ghét dì ấy, ba giống như cũng muốn tránh xa dì ấy. Vì thế, con mới nói là ba sẽ không thích.”
Bé ngoan, con nên chán ghét cô ấy đi. Bạch Tuyết hài lòng lại sờ đầu Nhiếp Học Văn.
“Thế nhưng, nếu như dì ấy vẫn quấn quít làm phiền ba con thì sao?” Nhiếp Học Văn lại nói: “Dì ấy vẫn cứ quấn quýt trêu ghẹo …. Mà ba con lại là đàn ông chân chính, chắc dì ấy sẽ không tỏ ra hung hăng chứ?”
“Dì sợ cô ta sao? Thích thì đến đây thử xem!” Xem cô có muốn dạy dỗ người phụ nữ Phùng Lan không biết liêm sỉ muốn làm tiểu tam kia không?
“Ôi, nhìn dì lúc này giống như những người diễn viên đóng vai phụ có tố chất bại hoại, vĩnh viễn cũng không được làm nữ chính bên cạnh ba con đâu.” Lời nói của cậu bé thiên tài như lạnh lùng giội nước lã vào mặt cô: “Trong kịch truyền hình, bất luận gặp phải tình huống thế nào thì diễn viên nam chính đều yêu thương vai nữ chính đến cùng, còn dì cũng đừng làm gì cả, chỉ để ba bảo vệ dì là tốt rồi.”
Bạch Tuyết sững sờ, nhìn Nhiếp Học Văn mới bảy tuổi mà nói chuyện còn hơn người lớn.
Cô... là vai nữ chính đứng bên cạnh Nhiếp Phong sao?
Nhưng lời nói của cậu bé cũng không sai, nếu như không phải vai nữ chính thì cũng sẽ không chiếm được tình yêu của nam chính. Vậy nếu cô không phải tình yêu của Nhiếp Phong thì cô không phải nên ảo não rời đi sao? Còn nếu như cô chính là vai nữ chính thì cô không cần làm gì mà Nhiếp Phong vẫn luôn đứng bên cạnh cô.