Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Chương 77: Chương 77




"Thần, hôm nay chúng ta đi chơi thôi." Hân Nhi kể từ sau ngày đó bị kích thích, liền phát tài, Âu Dương Thần một bước cũng không rời canh giữ ở bên người hân Nhi, đối với Hân Nhi có thể nói là chăm sóc rất cẩn thận, hai ngày sau, Hân Nhi đã hoàn toàn bình phục, thế nhưng hai ngày đều cùng Âu Dương Thần sống ở khách sạn, Hân Nhi thường xuyên âm thầm đấm ngực, tại sao muốn ngã bệnh đây? Bạn đang đọc truyện tại Một cơ hội đi du lịch tốt như vậy mà lại làm hỏng, mấy lần nói với Âu Dương Thần muốn ra ngoài chơi, anh đều nói phải đợi Hân Nhi hết bệnh, nhưng Hân Nhi cảm thấy thật khổ.

"Bệnh của em?"

"Ai nha, bệnh của em đã sớm tốt lắm, anh xem hiện tại em hoạt động bình thường không phải sao, không có nghiêm trọng như vậy, Thần, chúng ta thật vất vả mới tới đây một lần, đi chơi một chút thôi." Hân Nhi van xin nói.

"Thật sự đều tốt sao?" Ánh mắt Âu Dương Thần có chút hài hước. Dĩ nhiên là Hân Nhi không có cảm nhận được.

"Thật thật thật, đều tốt. Anh xem, , , , , " Hân Nhi còn vòng vo hai vòng. Không để ý chút nào đến ánh mắt nóng bỏng của ai kia.

"Vậy anh rốt cuộc có thể, , , , , , " nói xong Âu Dương Thần chặn ngang ôm lấy Hân Nhi đi đến phòng ngủ, hai người lại một hồi ân ái.

"Thần, , , , , " sau mấy phen giày vò, Hân Nhi xụi lơ ở trong ngực Âu Dương Thần. Một tiếng Thần này, mầm nhũn như tiếng mèo kêu.

"Ừ."

"Chúng ta ở nước ngoài cử hành hôn lễ được không?"

"Tốt."

"Vậy thì chỉ có hai chúng ta được không? Cho tới nay nguyện vọng của em chính là cùng người yêu ở trong giáo đường nhỏ cử hành hôn lễ thuộc về hai người chúng ta, không cần có tân khách, không cần có Mục Sư, cũng chỉ có chúng ta, được không?" Bên cạnh cô nhi viện có một giáo đường rất nhỏ, khi đó Hân Nhi cũng rất hâm mộ những người có thể mặc áo cưới, khi đó liền muốn mình là Cô bé lọ lem có một ngày có thể cùng hoàng tử cùng nhaucử hành hôn lễ tại giáo đường, cũng chỉ có hai người, dĩ nhiên khi đó Hân Nhi cho là Thạch Phong là hoàng tử của mình, cho nên thường thường ảo tưởng có thể cùng Thạch Phong cùng nhau cử hành hôn lễ tại giáo đường, hiện tại chân chính gặp được hoàng tử của mình, dĩ nhiên càng hy vọng có thể cùng Âu Dương Thần.

Âu Dương Thần im lặng, trong khoảng thời gian này anh luôn nghĩ sẽ cho Tuyết Nhi hôn lễ long trọng xa hoa nhất, đều nói phụ nữ có chờ đợi rất lớn đối với hôn lễ, đều hy vọng có một hôn lễ đặc biệt long trọng, cho nên Âu Dương Thần cũng bắt đầu chuẩn bị rất nhiều chuyện, chỉ là bây giờ Tuyết Nhi đột nhiên nói ra yêu cầu này. Âu Dương Thần cảm thấy hôn lễ như vậy hình như có chút uất ức cho Tuyết Nhi, anh yêu Tuyết Nhi, rất thích rất thích, cho nên hi vọng những điều tốt nhất trên thế giới này có thể dành cho Tuyết Nhi.

"Thần, không tốt sao?" Nhìn Âu Dương Thần im lặng, Hân Nhi có chút sợ, chẳng lẽ là mình yêu cầu quá mức sao? Cũng có thể, những người giàu có giống như Âu Dương Thần, có thể cho phép cử hành hôn lễ qua loa như vậy sao? Là mình tùy hứng, Hân Nhi vừa định nói không thể cũng không sao, mình chỉ là tùy tiện nói một chút.

"Tốt." Âu Dương Thần chỉ là một tiếng, hôn một cái nên trán của Hân Nhi.

"Chỉ cần em thích là tốt rồi."

"Ừ." Trong lòng của Hân Nhi dĩ nhiên là ngọt ngào, đối với việc Âu Dương Thần thấu hiểu và cưng chiều mình như vậy, khiến Hân Nhi cảm thấy chính mình giống như là một công chúa, công chúa chân chính, hi vọng cuối cùng hoàng tử và công chúa thật có thể hạnh phúc sống chung một chỗ như truyện cổ tích, cho đến vĩnh viễn. Trong tiềm thức, Hân Nhi đối với đoạn tình yêu này vẫn ôm một tia sợ hãi, đối với cái chân tướng đó vẫn còn có chút sợ, chỉ là bây giờ Hân Nhi chỉ muốn bắt được hạnh phúc ở trước mắt.

Thành phố A.

"Ông nội." Diệp Phi lễ phép chào hỏi ông cụ, đối với Lâm Hiểu bên cạnh ông cụ Diệp cũng không nhìn lấy một cái, rất sợ dơ bẩn mắt của mình.

"Ừ."

"Không phải là cháu và Hiểu Hiểu đã đính hôn một thời gian rồi sao." Ông cụ Diệp bắt đầu thẳng vào chủ đề.

"Vâng" Diệp Phi lạnh lùng đáp lời, nhìn Lâm Hiểu bên cạnh vẻ mặt thẹn thùng rất là chán ghét, tình nguyện là mình mắt mù, cũng không muốn nhìn cô ta, phụ nữ độc ác như vậy, một người phụ nữ mà có thể làm ra chuyện độc ác với Tuyết Nhi như vậy.

"Ta và cha mẹ Hiểu Hiểu đã thương lượng, muốn cho các cháu sớm kết hôn, đã định tháng sau rồi."

Cái gì? Đã sớm nghĩ tới ông nội nhất định sẽ thúc giục của mình, nhưng chưa từng nghĩ nhanh như vậy.

"Đây là đang cho cháu biết sao?" Giọng nói Diệp Phi càng ngày càng lạnh, hình như có một cỗ tức giận khổng lồ, trong nháy mắt sẽ phải bộc phát ra.

"Thế nào, không được sao? Cháu bận việc của công ty, không có thời gian chuẩn bị hôn lễ, ta sẽ tìm người xử lý, cháu chỉ cần chăm sóc tốt công ty, chờ làm chú rễ là tốt rồi." Ông cụ cũng lạnh giọng nói.

Chỉ phải chờ đợi chú rể, buồn cười dường nào nha, đây chính là hôn nhân của mình, đây chính là hôn lễ mình muốn sao? Làm vai chính mà mình có thể hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn, Diệp Phi thật rất muốn nói ra, vậy các người cũng thay thế tôi đi làm chú rể càng tốt, nhưng nghĩ đến bệnh tình của ông nội vẫn lựa chọn từ từ bình tĩnh lại.

"Ông nội, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút sao?" Diệp Phi không vui liếc mắt nhìn Lâm Hiểu. Trong mắt kia lệnh đuổi khách rất là rõ ràng.

"A, ông nội, thời gian cũng không sớm, cháu về phòng nghỉ ngơi trước, ông cũng đi ngủ sớm một chút?"

"Ừ, đi đi."

Nhìn Lâm Hiểu đi lên lầu, ông cụ mở miệng nói "Nói đi."

"Ông nội, ông vào thư phòng đi"

"Ông nội, ông là bởi vì Lâm thị cùng hợp tác với Euclid, cho nên mới muốn cháu kết hôn sớm một chút sao?"

"Không phải là các cháu cũng đính hôn một thời gian rồi sao, đứa bé Hiểu Hiểu kia ta nhìn rất khéo léo, đối với cháu càng thêm toàn tâm toàn ý, cũng chờ cháu nhiều năm, hơn nữa, Lâm thị đang có thể cùng hợp tác với Euclid, lui về sau Lâm thị cũng không phải là Lâm thị bây giờ rồi, cùng Lâm thị kết thân, đối với Diệp Thị chúng ta mà nói có lợi như thế nào, cháu nên hiểu. Huống chi cháu chính là tổng giám đốc của Diệp Thị, nên vì Diệp Thị mà suy nghĩ." Ông cụ ý vị sâu xa nói.

Cho nên hy sinh chính là hạnh phúc của cháu sao? Ha ha, ông nội, đáng tiếc ông tính toán lầm rồi, Lâm thị không lâu nữa tuyệt đối không phải là lâm thị hôm nay, mà là một miếng thịt trong miệng Euclid. Chỉ sợ là đến lúc đó Lâm thị là người người truy đuổi như chó, như vậy, ông nội kính yêu mình, đến lúc đó có còn muốn mình cưới Lâm Hiểu gấp như vậy hay không, Diệp Phi rất là khổ sở.

"Hôn sự của cháu qua một thời gian ngắn rồi hãy nói." Diệp Phi nói.

"Được rồi, qua một thời gian ngắn liền cử hành hôn lễ, cũng không cần kéo dài rồi."

"Tốt." Diệp Phi có chút vui vẻ lên tiếng, qua một thời gian ngắn, , , , ,

Qua một thời gian ngắn nữa Lâm thị, chỉ sợ là, , , , , , dựa vào thủ đoạn của Âu Dương Thần đoán chừng Lâm thị đã bị ăn đến cặn bã đều không còn, trước kia bởi vì Tuyết Nhi, Diệp Phi đối với Âu Dương Thần không phải rất ưa thích, đây là lần đầu tiên cũng là bởi vì Tuyết Nhi Diệp Phi cảm thấy thủ đoạn của Âu Dương Thần rất tốt, lần đầu tiên cảm thấy không chán ghét Âu Dương Thần, dĩ nhiên đây là đang không biết Hân Nhi đã kết hôn với Âu Dương Thần, , , , , ,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.