Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Chương 11: Chương 11: Gặp nhau ở cây đàn cổ




"Tổng giám đốc, ba giờ chiều gặp mặt với chủ tịch ngân hàng Hành Trường, a..., còn nữa buổi tối tại khách sạn Peter có tiệc rượunhân ngày kỷ niệm kết hôn của Đổng Sự Trưởng Chu thị cùng phu nhân, quà tặng đã chuẩn bị tốt, tổng giám đốc có tự mình tham gia không?" Thư ký báo cáo hành trình xong, chỉ thấy người kia xem văn kiện thậm chí cũng không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói câu: "Tự mình đi" đỉnh đầu tiếp tục xem văn kiện, "Vâng, tôi đi ra ngoài trước." Thư ký dường như cũng đã quen với sự lạnh lùng của Âu Dương Thần, yên lặng đi ra khỏi văn phòng.

Chu thị, hạng mục lần trước cũng giúp chúng ta không ít, nhất định phải tự mình đi chúc mừng. Tuy nhiên Âu Dương Thần cực kỳ không thích những trường hợp này, chán ghét những gương mặt dối trá, nhưng đã là người làm ăn tất nhiên phải ứng phó những trường hợp này, mấy năm nay anh rất bận rộn, cơ bản không có thời gian rảnh, bận rộn dường như trở thành một thói quen của anh, từ khi Tuyết Nhi đi rồi, hình như chỉ đắm chìm hoàn toàn trong công việc, mới không nhớ đến cô, mới không đau...

Tiệc rượu Chu thị bởi vì Âu Dương Thần đến mà trở nên sôi nổi, ánh mắt mọi người đều nhìn người đàn ông cao quý tại lối vào kia - - Âu Dương Thần, nhữngngười phụ nữ ở đây lại càng hối hận không nhận được tin tứcÂu Dương Thần đến, âm thầm hối hận bản thânkhông ăn mặc xinh đẹp hơn, dù sao cơ hội có thể nhìn thấy Âu Dương Thần quá ít, nếu có thể được anh ưu ái thì... .

Nhưng lần này mục đích quan trọng Âu Dương Thần đến để gặp vợ chồng Chu thị, lập tức đi về phía Đổng Sự Trưởng Chu , đối với bọn họ bày tỏ cảm ơn, đối với những người khác, Âu Dương Thần anh không cần, lại càng không nhân nhượng vì lợi ích toàn cục màgiúp đỡ bọn họ, cùng Chu Đổng tán gẫu chốc lát, lợi dụng lý do có chuyện quan trọng cần xử lý nên phải đi trước, vợ chồng Chu Đổng cũng hiểu tính tình Âu Dương Thần, không thích những thứ xã giao này, hôm nay có thể đếnchúc mừngquả thật đã là ngoài ý muốn, tự nhiên cũng không cố giữ lại. Mà những cô gái khuê các lại thở dài, không có cơ hội nắm chắc.

Rời khỏi bữa tiệc, Âu Dương Thần lái ô-tô vào trong thành phố, vô tình, anh lại đến nơi này, nơi này là chỗ Tuyết Nhi thích, nhiều khi anh đến đây nhìn. Mà nhiều lúc anh lại không dám đến, bởi vì thật sự rất đau, những tốt đẹp đã qua, giống như vẫn ở ngay trước mắt.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Tuyết Nhi, lần đó bản thân bị thương nằm viện, không chịu nổi trong gian phòng nặng nề, ở bên ngoài bệnh viện đi dạo một chút, cứ như vậy gặp được Tuyết Nhi, mặc quần áo bệnh nhân, đội cái mũ lông bằng nhung đáng yêu, cô yên lặng nhìn trời như thế, dưới ánh mặt trời cô thật sự cực kỳ mê người, làm cho người ta không tự giác đến gần, nhưng Âu Dương Thần cho tới bây giờ không tới gần người khác, chỉ là ngồi xuống bên cạnh cô, không nghĩ tới cô chủ động chào hỏi với mình, "Anh bị thương a, nhất định rất đau?"

Đau, trong mắt Âu Dương Thần cái này không tính là đau, từ lúc ba tuổi đã bắt đầu học võ, tuy là đại thiếu gia, nhưng ba mẹ để cho mình từ nhỏ luyện tập năng lực bảo vệ bản thân, vết thương lớn nhỏ trong huấn luyện không ngừng, bây giờ làm sao đau đây.

"Nếu đauthì nói với Bạch Vân (ý nói mây trên trời), sẽ giảm bớt đau đớn của anh, mỗi lần tôi đều như vậy a..." Tuyết Nhi ngọt ngào nói xong, đối với đám mây trên bầu trời hình như còn nói gì đó. Giờ khắc này trong lòng Âu Dương Thần bình tĩnh dường như có chút gợn sóng, vì người thiếu nữ mười tám tuổi này.

Về sau thông qua y tamới biết đến Lăng Phỉ Tuyết bị mắc bệnh máu trắng, thường xuyên phảiđiều trị bằng hoá chất, trị liệu, những thứ trị liệu này thật sự rất đau, không phải người thường có thể chịu đượng, nhưng cô gái nhỏ này thật sự cực kỳ dũng cảm, cũng cực kỳ kiên cường. Chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt.

Về sau, trong thế giới Âu Dương Thần có thêm một cô gái nhỏ đáng yêu lại kiên cường làm người ta đau lòng này, đó chính là Tuyết Nhi.

Những cái này đã qua...

Giống như nghe được tiếng đàn của Tuyết Nhi, hôn lễ trong mơ kia, giai điệu quen thuộc, cảm giác quen thuộcnhư thế, anh cho rằng này chỉ là ảo tưởng, người nào có thể biết được anh rất nhiều đêm vô số lần đãảo tưởng Tuyết Nhi không chết, còn đang ở trong lòng anh, ngọt ngào gọi anh Thần, còn có thể nói bản thân không đau, nói chuyện với Bạch Vân sẽ giảm bớt đau đớn, còn đang đánh đàn, và cố ý chọc ghẹo anh, chậm rãi mở mắt to, đập vào mặt là bóng dáng quen thuộc, ngày nhớ đêm mong ròng rã ba năm, Tuyết Nhi.

Anh nhanh chóng mở cửa xe, tiến lên ôm lấy cô, gắt gao, dường như muốn nhào nặn vào tận xương tủy . . .'Tuyết Nhi, em rốt cục đã trở lại, anh rất nhớ em."Mà vẻ mặt côở trong lòng hoảng sợ, mờ mịt.

"Buông ra, buông ra. . . Đau quá "Hân Nhi cảm thấy người đàn ông kỳ lạ này sao biến thái như vậy, rõ ràng mình không biết hắn, tâm tình hôm nay của mình vốn không tốt, Phi ca ca đi công tác, mà trong nhà đột nhiên có thiên kim của Lâm thị Lâm Hiểu đến đây, không chỉ coi mình như nữ giúp việc, vung tay múa chân, lại vào trong phòng của mình lục lọi, ném bản thiết kế của mình đầy trên đất, thật sự cực kỳ tức giận, người trong nhà không ai dám phản kháng, người phụ nữ kia càng hung hăng nói bản thân là vị hôn thê của anh Phi, cô ta còn nói nhận mệnh lệnh của Lão Thái Gia tới đây.

Bản thân thật sự không muốn bị người phụ nữa xấu xa kia ức hiếp, nhưng nhớ đến bệnh của Lão Thái Gia, bản thân nhất định phải thay anh Phi chăm sóc ông, không thể chọc ông tức giận. Đè nén tức giận xuống, bỏ chạy ra khỏi biệt thự, vô tình, đi đến chiếc đàn cổ kỳ lạ này, cảm thấy không khí này cực kỳ thích hợp để đánh đàn, liền thử đánh đàn, không nghĩ tới cái người đàn ông này biến thái như vậy.

Ra sức giãy thoát, Hân Nhi đẩy thật mạnh Âu Dương Thần ra. Bốp, một cái tát cứ như vậy rơi vào trên mặt Âu Dương Thần, giờ phút này, ngay cả không khí dường như ngừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.