Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Chương 87: Chương 87: Không cho phép dùng loại len có màu sắc này.




Editor: nhokcoicodon

Cả quãng đường Hân Nhi vẫn luôn nghĩ tới lời nói của Diệp Phi, bây giờ Lăng Phỉ Tuyết đã là một mũi gai trong lòng Hân Nhi rồi, thậm chí cô bắt đầu sợ người ta thân thiết gọi mình là Tuyết Nhi, loại cảm giác đó giống như người khác không phải gọi chính mình nữa, thật không dễ chịu.

Hân Nhi nằm ở trên ghế sa lon, lúc này đã hoàn toàn không còn vẻ vui mừng vì đan khăn quàng cổ cho Âu Dương Thần nữa.... Những công cụ đó giống như là vật phẩm hoàn toàn không được chủ nhân chú ý bị đặt để tùy ý, trong đầu Hân Nhi đều là những lời nói chất vấn kia của Diệp Phi.

"Nếu như mà anh nói không có yêu em, nếu như, , , , , , , " chuông điện thoại di động đột nhiên cắt đứt suy nghĩ lung tung của Hân Nhi.

Là dãy số xa lạ, , , ,

"A lô."

"Tuyết Nhi, là cậu sao" đầu điện thoại bên kia truyền đến một giọng nữ dễ nghe có vẻ rất vui mừng.

"Tôi là Tuyết Nhi, cô là, , , , , , "

"Mình là Cầm Vận nha, Tuyết Nhi, đã sớm muốn tìm cậu chơi, nhưng đoạn thời gian trước cậu ra nước ngoài, hôm nay cậu có rảnh không? Mình có thể đi tìm cậu chơi sao?" Giọng nói mừng rỡ của Cầm Vận truyền đến.

Là Cầm Vận, cô gái đó dường như luôn hạnh phúc không có phiền não. Hân Nhi thật thích Cầm Vận, thích sự thẳng thắn của cô ấy, cũng thích Cầm Vận có cá tính.

"Mình rảnh, bây giờ mình đang ở nhà, cậu sẽ tới đây sao?"

"Là nhà của anh Thần sao? Tốt lắm, mình lập tức qua đó." Cầm Vận vui mừng nói, lập tức cúp điện thoại, chỉ sợ Hân Nhi sẽ đổi ý.

"Oa, ngạc nhiên chưa? Cho cậu." Cầm Vận đang cầm một hộp chocolate to đưa cho Hân Nhi.

"A, cám ơn, mời vào thôi."

"Oa nơi này chính là nhà của anh Thần à, Tuyết Nhi, mình chính là nhờ hồng phúc của cậu mới có thể đến, trước kia anh ấy đều không cho mình đến, Vũ Hạ không dám đắc tội với anh ta, cũng không dẫn mình tới, ô ô." Cầm Vận giống như bị uất ức lớn nhất thời hai mắt đã ươn ướt, thật ra thì đúng như Cầm Vận nói, cái nhà này trừ cha mẹ của Âu Dương Thần, ngay cả Vũ Hạ, Lưu Phàm bọn họ đều đã tới một lần, bất kỳ người phụ nữ nào đều không được phép đi vào, Cầm Vận cũng không là ngoại lệ.

"Được rồi được rồi, cậu đừng khóc, về sau cậu muốn tới đều có thể tới, Thần sẽ không có ý kiến."

"Thật sao, Tuyết Nhi, cậu tốt nhất, yêu cậu nhất rồi." Cầm Vận lập tức cười rộ lên, Hân Nhi không khỏi có chút hoài nghi, tốc độ thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh thôi. Cầm Vận chính là như vậy, đối với người cô ấy thích, cô làm nũng y hệt cô gái nhỏ vậy, làm cho người ta không thể không thích cô ấy. Hân Nhi thật rất hâm mộ Cầm Vận như vậy, điều này cả đời mình cũng không có cách nào làm được rồii.

"Ah, Tuyết Nhi, đây là cái gì?" Cầm Vận thấy trên ghế sa lon rơi vãi len sợi tràn đầy tò mò.

"A, nhàn rỗi không chuyện gì, nghĩ tới học đan một cái khăn quàng cổ." Hân Nhi thấy cái len sợi đó mới nhớ tới tính toán hôm nay của mình, bởi vì chuyện Diệp Phi nên hoàn toàn quên chuyện này.

"Khăn quàng cổ, tự làm sao? Oa, thật là giỏi a, mình cũng muốn học." Cầm Vận vừa nghe đến chính mình có thể đan khăn quàng cổ, nhất thời hăng hái.

"Tuyết Nhi, cậu dạy cho mình được không?" Cầm Vận chớp mắt to van xin nói, giống như nếu Hân Nhi cự tuyệt, cô sẽ khóc lên.

"Mình, , , , , mình cũng không biết nhiều, nếu không, chúng ta cùng nhau học đi. Mình đi mua sách." Hân Nhi vội lấy sách ra cho Cầm Vận xem.

"Ừ, . Tốt, vậy bây giờ chúng ta học đi." Cầm Vận nói gió thì có mưa.

"A, nhưng cậu còn không có mua dụng cụ?" Hân Nhi hiện lên ba đường vạch đen, tiểu thư, cậu cũng quá nóng nảy rồi.

"Chuyện này dễ làm, mình sẽ đi mua ngay bây giờ, chúng ta thuận tiện ở bên ngoài ăn bữa cơm là được rồi." Cầm Vận nói giống như chuyện nhỏ, ở trong thế giới của Cầm Vận, chưa bao giờ biết rằng khó khăn là thứ gì, từ nhỏ lớn lên dưới sự che chở của cha mẹ, cái thiên kim tiểu thư này chính là thiên kim tiểu thư chân chính, sau lại cùng thanh mai trúc mã Vũ Hạ kết hôn, Vũ Hạ đối với Cầm Vận cưng chiều đến mức tận cùng, cô vợ nhỏ này muốn sao trên trời, Vũ Hạ cũng sẽ đi hái xuống.

"Được rồi." Vì vậy Hân Nhi cùng với Cầm Vận cửa hàng trước đó, cô nhân viên bán hàng nhiệt tình còn cho là Hân Nhi có vấn đề gì, ngay sau đó hỏi.

"Vị tiểu thư này, cô đã tới. Là có vấn đề gì sao?"

"A, không phải vậy, là người bạn này của tôi cũng muốn đàn khăn, cho nên có thể xin cô giúp một chút không?" Hân Nhi ngượng ngùng nói.

"A, như vậy sao, tốt. Vị tiểu thư này là muốn tặng cho bạn trai sao?"

"Không phải, là chồng tôi, nhanh lên một chút cho tôi nhìn một chút."

Lại chồng, cô nhân viên bán hàng có chút thất vọng, con mắt của mình, thế nhưng hôm nay đã đoán sai hai lần, đầu năm nay tình huống kết hôn sớm vẫn thật nhiều nha."A, được, tiểu thư, có thể nhìn những màu sắc này đều rất tốt." Cô nhân viên bán hàng vẫn nhiệt tình như trước đề nghị.

"Tuyết Nhi, cậu cảm thấy màu này tốt sao?"

"Ừ. Mình cảm thấy hai màu sắc này cũng không tệ." Hân Nhi chọn hai màu sắc cảm giác thích hợp với Vũ Hạ. Nhìn qua Vũ Hạ và Âu Dương Thần là hai loại tính tình hoàn toàn bất đồng, Vũ Hạ làm cho người ta cảm giác chính là rất dịu dàng rất ôn hòa, cho nên Hân Nhi so sánh lựa chọn hai loại màu sắc sáng một chút, làm chuyên gia thiết kế thời trang Hân Nhi đối với chuyện phối hợp đồng phục tự nhiên có độc đáo giải thích.

"Ừ ừ, nhìn qua rất đẹp mắt nha, Tuyết Nhi, cậu rất lợi hại nha, mình cảm thấy được rất thích hợpvới chồng mình. Chồng mình nhất định sẽ thích nha" Cầm Vận nhìn màu sắc Hân Nhi chọn, thở dài nói. Hình như là có thể thấy dáng vẻ cảm động của Vũ Hạ, trước tới nay luôn là Vũ Hạ làm Cầm Vận cảm động, Cầm Vận vẫn luôn là người tiếp nhận, trên thực tế, Cầm Vận cũng không phải là không muốn bỏ ra, chẳng qua là cảm thấy không biết nên làm gì cho Vũ Hạ? Hiện tại thì tốt rồi không dễ dàng có một cơ hội làm chút chuyện cho Vũ Hạ, dĩ nhiên Cầm Vận rất vui mừng.

"Cậu làm, đương nhiên anh ấy sẽ thích rồi." Hân Nhi cười nói, thật là hâm mộ Vũ Hạ và Cầm Vận nha.

"Vậy mình đều mua, hai màu sắc này. Vậy các người gói hết loại màu sắc này vào cho tôi".

"Vận Nhi, không cần nhiều như vậy, làm một cái chỉ cần ba là đủ rồi." Hân Nhi ở một bên nhắc nhở.

"Vậy không được, ngộ nhỡ ngày mai có người đan màu sắc giống như mình thì làm sao đây? Ngộ nhỡ lại giỏi hơn mình thì thế nào? Vậy không phải mình rất mất mặt." Cầm Vận nói như chuyện đương nhiên.

A, Hân Nhi hết ý kiến, bây giờ cậu mua, người ta vẫn sẽ nhập về nha.

"Đúng rồi, gọi quản lý của các ngươi ra đây, nói cho hắn biết, từ nay về sau không được phép nhập loại len có màu này, nếu không, , , , , , ," Cầm Vận vẻ mặt uy hiếp.

"A, tiểu thư, này, , , , , , , "

"Này cái gì mà này, nhanh đi" Cầm Vận nói, dáng vẻ của một đại tiểu thư..

"Tiểu thư, cô khỏe chứ, tôi là quản lý siêu thị này, xin hỏi cô có vấn đề gì không?"

"Tôi muốn các người từ nay về diendan##[email protected] sau không được nhập loại len có màu này." Cầm Vận bá đạo nói, ngay sau đó nghĩ tới điều gì? "Còn có cái này nữa." Cầm Vận lại chỉ vào len Hân Nhi mua.

"Tiểu thư, này, , , , , , "

"Này cái gì mà này, siêu thị của các người thuộc tập đoàn nào."

"A, tiểu thư, chúng ta là Mục thị." Quản lý nhìn một cái cũng biết Cầm Vận trước mắt là tiểu thư nhà quyền quý, tự nhiên không dám đắc tội.

"Mục Dật Phong là tổng giám đốc của các người?"

"Đúng, tiểu thư." Quả nhiên không sai, hơn nữa tiểu thư trước mắt này lại biết tổng giám đốc nhà mình.

Cầm Vận không nói hai lời lấy điện thoại di động ra gọi, lên tiếng chào Mục Dật Phong, thật chỉ là chào hỏi, để cho Mục Dật Phong nói với người quản lý này, quản lý cho là Cầm Vận có quan hệ tốt với tổng giám đốc, thật ra thì, Cầm Vận chỉ uy hiếp Mục Dật Phong một chút, sau đó Dật Phong không thể không làm theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.