Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 830: Chương 830: Âm thầm hãm hại




Gần đây đường làm quan của Đỗ Di Nhiên rộng mở, gần như coi mình là bà chủ tương lai của nhà họ Lục.

Cô ta tin tưởng, chỉ cần giết chết Hoa Hiền Phương, cô ta có thể thuận lợi ngồi lên vị trí bà chủ.

Có tiền có thể sai bảo được ma quỷ, đối với cô ta mà nói, muốn thuê một sát thủ cũng không phải việc khó gì.

Nhưng mà bên cạnh Hoa Hiền Phương có rất nhiều vệ sĩ, muốn ám sát cô cũng không phải chuyện dễ dàng, nhất định phải vạch kế hoạch cẩn thận mới được.

Tối thứ sáu, nhân vật nổi tiếng trong giới có một buổi tụ tập.

Đỗ Di Nhiên trang điểm ăn mặc tỉ mỉ, muốn cướp đoạt sự nổi bật của Hoa Hiền Phương không còn một mảnh. Bụng của Hoa Hiền Phương càng ngày càng to, cho nên cơ thể cũng càng ngày càng nặng.

Lục Kiến Nghị vẫn luôn ôm cô, thật cẩn thận giống như hộ hoa sứ giả.

Đỗ Dị Nhiên ở phía xa nhìn, trong lòng ghen ghét dữ dội.

Cô ta hi vọng người dựa vào trong lòng Lục Kiến Nghi là mình, vòng tay ôm ấp này vốn nên thược về cô ta, vậy mà người phụ nữ Hoa Hiền Phương này còn không chịu đi, đúng là không biết xấu hổ.

Hoa Hiền Phương cũng thấy được cô ta, nhưng cô không thèm để ý tới.

“Ma vương Tu La, bây giờ Đỗ Di Nhiên nghĩ anh đối xử với cô ta tốt hơn, chắc chắn sẽ tới quấn lấy anh, anh cần cẩn thận một chút”

Lục Kiển Nghi hơi nhếch miệng nở nụ cười giễu cợt: “Nếu cô ta không sợ chết, cứ việc tới đây.”

Hoa Hiền Phương ngồi một lát, thì đi toilet.

Lúc trở về, Đỗ Dị Nhiên theo tới, “Cô nói xem một người đàn ông cả ngày ở bên người phụ nữ mà mình không thích, thì sẽ có tư vị gì?”

Hoa Hiền Phương khịt mũi, cười: “Cô Đỗ, tôi khuyên cô nên lương thiện một chút, làm kẻ thứ ba đều không có kết cục tốt”

“Tình trường như chiến trường, chỉ có cá lớn nuốt cá bé, không có thứ tự đến trước và sau” Đỗ Di Nhiên ngẩng cao cổ, bày ra tư thế đắc ý, giống như mình là người thắng.

“Tôi thực sự cảm thấy bị ai thay cô” Hoa Hiền Phương chẳng muốn nhiều lời với cô ta, không thèm nói thêm nửa cầu.

Đỗ Di Nhiên ra hiệu bằng mắt với một thuộc hạ cách đó không xa, thuộc hạ lấy một nắm đậu tương trong túi áo ra, vung về phía thảm trải sàn.

Ánh sáng ở bốn phía mờ tối, tất nhiên là Hoà Hiền Phương không chú ý tới, chân giẫm lên trên đậu tương, lòng bàn chân trượt mạnh một cái, cơ thể cô không ổn định, lảo đảo ngã về sau.

Gương mặt cô trắng bệch, kêu lên sợ hãi vung hai tay, muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng không nắm được thứ gì, ngã về phía sau.

Lục Kiển Nghi giống như gió lốc điên cuồng xông tới, gần như là cùng một thời gian với Khải Liên, ôm lấy cô.

Cô che bụng thật cẩn thận, cơ thể vì kinh hãi quá độ mà run lẩy bẩy, sợ hãi đứa bé xảy ra chuyện.

Thần kinh toàn thân của Lục Kiến Nghi đều đã căng thẳng, gương mặt cũng trắng bệch. “Hiền Phương, có bị trẹo chỗ nào hay không, có đập trúng bụng hay không?” Tuy bọn họ đúng lúc bảo vệ cô, nhưng lúc ngã xuống vẫn sinh ra lực va chạm rất mạnh.

Hoa Hiền Phương chậm rãi mở mắt ra, vuốt bụng một lát: “Hắn là không sao?

Đỗ Di Nhiên thất vọng muốn chết, sao không ngã sấp xuống đi? Con tiện nhân này đúng là may mắn quá.

Cô nên ngã mạnh xuống đất, chảy thật nhiều máu, một thị hai mạng.

Lửa giận của Lục Kiển Nghi bùng cháy, tay người khác không nhìn thấy hành động mờ ám của người đàn ông, nhưng anh lại thấy rất rõ ràng, cho nên mới có thể đúng lúc xông tới bảo vệ Hoa Hiền Phương.

“Bảo vệ mợ chủ thật tốt” Anh dặn dò một câu, Khải Liên và đám vệ sĩ lập tức che chở Hoa Hiền Phương ngồi xuống vị trí bên cạnh.

Người đàn ông đi theo Đỗ Di Nhiên biết được mọi chuyện đã bị lộ, muốn chạy trốn nhưng bị Lục Kiển Nghi túm chặt. Tuy anh ta có đai đen Judo, quán quân boxing, nhưng ở trước mặt Lục Kiến Nghi không đỡ nổi một kích, hai ba cú đánh đã bị đánh ngã xuống đất.

Năm ngón tay của Lục Kiến Nghi như kìm, nắm lấy cánh tay của anh ta, dùng lực vặn, “rắc” một tiếng giòn vang, cánh tay của anh ta bị kéo mạnh ra.

Trong đại sảnh bữa tiệc truyền ra tiếng tru giống như heo bị chọc tiết, kinh thiên động địa.

Đỗ Di Nhiên sợ hãi, co cẳng chạy theo bản năng, nhưng không may giẫm lên hạt đậu tương, lảo đảo ngã về trước, ngã chồng vo.

Quặn đau truyền từ bụng cô ta tới, cô ta hoảng sợ là khóc: “Kiến Nghi, em ngã sấp xuống, bụng em đau quá, cứu em với…”

“Tốt nhất là tối nay cô xuống địa ngục đi, nếu không tôi tiễn cô xuống” Lục Kiến Nghi nâng chân lên muốn giẫm lên bụng cô ta, nhưng bị Hoa Hiền Phương ngăn cản: “Cô ta đã bị ngã không nhẹ, xem như là báo ứng của cô ta, mặc kệ cô ta, chúng ta trở về đi. Em bảo bà nội bắt mạch giúp em, xác định đứa bé không sao mới có thể yên tâm”

Lục Kiển Nghi cố kìm nén tức giận trong lòng, bế cô lên đi ra bên ngoài.

Đỗ Di Nhiên ôm bụng, gào khóc.

Hai ngày trước anh còn thề son sắt, sẽ yêu thương cô ta, chỉ trong nháy mắt đã trở mặt vô tình, chẳng lẽ anh có chứng mất trí nhó?

Cô ta dẫn theo hai thuộc hạ, một người khác nhìn thấy tư thế của Lục Kiến Nghi, sợ hãi, sợ tới mức ở bên cạnh không dám có một cử động nhỏ, thấy Lục Kiển Nghi đi qua mới đi tới đỡ cô ta, đưa cô ta đến bệnh viện.

Từ trong xe ra, Lục Kiến Nghi vẫn luôn ôm vợ, trái tim đau gần chết, bây giờ cô là đối tượng trọng điểm bảo vệ, cho dù bị đụng một cái, anh đều vô cùng khẩn trương.

Hoa Hiền Phương đã nhìn ra được, vội vàng an ủi anh: “Bụng không đau, hẳn là không có chuyện gì?

Lục Kiến Nghi cẩn thận đặt cô lên trên ghế sô pha, chạy đi lên lầu tìm bà cụ.

Lúc này bà cụ và Y Hạo Phong đều đang ở trong phòng đứa bé.

Nghe nói thiếu chút nữa là Hoa Hiền Phương ngã sấp xuống, bà cụ vội vàng xuống lầu bắt mạch cho cô: “Sao không cẩn thận như vậy?”

“Là người của kẻ tiện nhân Đỗ Di Nhiên kia ném đậu tương lên trên đất” Lục Kiển Nghi nghĩ tới là muốn giết người.

“Đúng là tai họa” Bà cụ nhíu mày, đặt ngón tay lên trên mạch đập của Hoa Hiền Phương.

Mạch đập của cô đều bình thường, như vậy nói lên đứa bé không sao.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Y Hạo Phong bĩu môi: “Nếu không phải nể mặt Sênh Hạ, mẹ đã sớm trở mặt với nhà họ Đỗ, Đỗ Di Nhiên vừa nhìn là biết không phải loại người tốt đẹp gì, trong đầu đầy ý xấu. Bây giờ mẹ phải nói chuyện với bà cụ kia, tuyệt đối không thể tha cho cô ta”

Hoa Hiền Phương lộ ra chút giễu cợt: “Cô ta đã nhận được báo ứng, tự cô ta giẫm lên chỗ hạt đậu tương đó, ngã mạnh một cái, không biết bây giờ như thế nào?

“Đáng đời, không ngờ báo ứng tới nhanh như vậy. Tốt nhất là đứa con hoang trong bụng cô ta sinh non, đỡ phải cả ngày vu oan hãm hại cho Kiến Nghi nhà chúng ta” Y Hạo Phong nói.

Đôi mắt của bà cụ Lục chậm rãi trở nên sắc bén hơn: “Bà cụ Đỗ này vẫn còn đang ở thành phố Long Minh không đi, có lẽ chúng ta không đi tìm bà ta, bà ta cũng sẽ tự mình tìm tới cửa”.

Hoa Hiền Phương vuốt ve cái bụng to: “Cái tên giả mạo Kiến Nghị kia lại ra ngoài làm loạn, đã lén gặp Đỗ Di Nhiên nhiều lần, mục đích của người này là muốn châm ngòi quan hệ giữa chúng ta và nhà họ Đỗ, chúng ta không thể mắc mưu”

“Chuyện này nên nói cho bà cụ Đỗ, để bà ta thấy rõ chân tướng” Y Hạo Phong nói.

Hoa Hiền Phương nhún vai: “Dù sao đây chỉ là suy đoán của chúng ta, còn chưa có chứng cứ xác thực, bà cụ chưa chắc sẽ tin tưởng”

“Tin hay không là chuyện của bà ta, nhưng Kiển Nghi nhà chúng ta tuyệt đối sẽ không chịu tiếng xấu thay cho người khác” Y Hạo Phong nói.

Bà cụ Lục gật đầu: “Nhất định phải tìm được người đứng phía sau làm chuyện này, dám đối nghịch với nhà họ Lục, nhất định phải khiến tên đó chín đời gian nan.”

Người nhà họ Lục đều sát phạt quyết đoán, đối đãi với kẻ địch cũng tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.