Tư Mã Ngọc Như sau khi bị bà Đỗ bắt nạt, tự nhốt mình trong phòng, khóc đến đau lòng.
Đương nhiên Lục Vinh Hàn vừa áy náy vừa xót xa đã dùng mọi cách an ủi còn đặc biệt sai người chế tạo một chiếc nhẫn kim cương đắt giá tặng cho cô ta, xoa dịu trái tim bị tổn thương của cô ta.
Tư Mã Ngọc Như cố ý đeo vào tay đi ăn điểm tâm để kích động bà Lục.
Trái tim của Lục Vinh Hàn vĩnh viễn nằm ở chỗ cô ta rồi.
Cho dù Y Hạo Phong tôn quý biết bao thì cũng chỉ là một món hàng trưng bày mà thôi.
Trái tim của bà Lục đã sớm đau đến chết đi rồi, cũng chẳng còn chút cảm giác gì nữa. Bà chỉ cảm thấy ánh sáng mà cái nhẫn kia tỏa ra nhức mắt quá thôi.
Khi Lục Vinh Hàn đi đến, bà đứng dậy: “Mẹ ăn no rồi, lên tầng trông đứa nhỏ đây.”
Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương cũng đứng dậy, cùng đi với bà ra ngoài.
Khóe miệng Lục Vinh Hàn co rút kịch liệt, rõ ràng là cố tình phớt lờ ông ấy đây mà.
Lục Sênh Hạ uống một ngụm sữa bò, thở dài nói: “Bà nội Đỗ nói đâu có sai, người làm chủ mà lại không hiểu chuyện, dung túng vợ bé tùy ý làm bậy thì gia đình chắc chắn sẽ đại loạn, chia năm xẻ bảy ngay.” Nói rồi, cô bé chẳng chào hỏi Lục Vinh Hàn đã quay đầu bỏ đi.
Tư Mã Ngọc Như bị chọc giận, đập mạnh xuống bàn: “Con đứng lại cho mẹ, rốt cuộc ai mới là mẹ ruột của con hả?”
Lục Sênh Hạ cất tiếng cười nhạo: “Nếu như mẹ là mẹ ruột của con thì đã chẳng vì dục vọng cá nhân mà hi sinh hạnh phúc của con rồi.”
Lục Vinh Hàn xoa đầu cô bé: “Sênh Hạ, con hiểu lầm mẹ con rồi, cô ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi. Trên đời này làm gì có cha mẹ nào không xót con gái mình chứ.”
“Bà ấy vì ai thì trong lòng bà ấy rõ hơn bất cứ ai. Đối với bố, bố à, con vốn tưởng bố là người bố tốt nhất trên thế giới này, bây giờ nhìn lại, con thấy bố đúng là một người không hiểu chuyện đấy.” Lục Sênh Hạ để lại một câu rồi chạy ra ngoài.
Tư Mã Ngọc Như giận đến toàn thân run rẩy, vừa chớp mắt đã lại khóc: “Anh xem người nhà bà cả giỏi quá cơ, tẩy não cả Sênh Hạ luôn rồi, để giờ con bé đối xử với mẹ ruột nó như thù địch vậy. Dù gì con bé cũng là do em mang thai chín tháng mười người, khổ cực sinh ra, vậy mà nó lại muốn mạng của em luôn vậy đó.”
Lục Vinh Hàn bất lực lắc đầu: “Em đừng cứ đổ hết tội lỗi lên đầu người khác như vậy. Con bé là một đứa trẻ có chính kiến, không ai tẩy não nổi nó đâu. Đây đều là hậu quả do lần trước em làm loạn đấy, em hãm hại Đỗ Chấn Diệp như vậy, con bé không giận mới là lạ.”
Tư Mã Ngọc Như nức nở đáp: “Bọn họ thông đồng với mẹ định hôn mà không thèm thông qua ý kiến của em, không quan tâm đến cảm nhận của em. Bọn họ vốn đâu có coi em là người nhà đâu.”
Lục Vinh Hàn thở dài: “Em phải hiểu là Sênh Hạ thích đứa nhóc nhà họ Đỗ, muốn gả đến đó. Anh chỉ từ chối có một câu thôi mà ngay cả anh nó cũng oán trách rồi đó. Con lớn không nghe mẹ, chuyện này cả hai chúng ta đều ngăn không nổi, hay là cứ thuận theo tự nhiên vậy đi.”
Tư Mã Ngọc Như cắn răng đáp: “Em tuyệt đối sẽ không để Sênh Hạ gả qua đó đâu, trừ khi em chết. Con bé vẫn còn nhỏ, vốn chẳng hiểu tình yêu là gì đâu, nó chẳng qua chỉ thấy có chút hảo cảm với Đỗ Chấn Diệp mà thôi. Chỉ cần em giới thiệu thêm nhiều đứa con trai cho con bé là con bé sẽ quên Đỗ Chấn Diệp ngay thôi.”
Lục Vinh Hàn xua tay: “Em đừng phí sức nữa, mẹ đồng ý không chỉ vì mình Sênh Hạ đâu mà còn vì cân nhắc đến lợi ích của gia tộc nữa. Tứ đại hào môn đông phương, trừ nhà họ Lục chúng ta thì có nhà họ Tần, nhà họ Hứa và nhà họ Đỗ ở thành phố Tinh Không nữa, em có thể tìm đâu ra một đứa tốt hơn Đỗ Chấn Diệp chứ?”
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi đáp: “Em đã bảo Minh Thịnh đi xem xét một đứa khá hơn rồi, con trai nhỏ nhà họ Tiền ở Thành phố Hoàng Dương năm nay 20 tuổi, anh tuấn sáng sủa, tài hoa hơn người, chẳng chút kém cạnh Đỗ Chấn Diệp. Mặc dù nhà họ Tiền không bằng nhà họ Đỗ nhưng dù gì cũng là xí nghiệp Long Đầu ở Thành phố Hoàng Dương. Quan trọng nhất chính là quan hệ của tổng giám đốc Tiền với Minh Thịnh rất tốt, sẽ không bạc đãi Sênh Hạ đâu.”
Lục Vinh Hàn cau mày: “Trừ phi em có thể tìm được một người tốt hơn nhà họ Đỗ, tốt hơn Đỗ Chấn Diệp, nếu không cả nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giống như bị ong vò vẽ đốt trúng, méo xẹo đến tận mang tai.
“Dù Sênh Hạ gả cho ai thì cũng không thể gả cho người có quan hệ với nhà bà cả được, nếu không ngày tân hôn của nó chính là ngày giỗ của em.”
Cô ta chẳng hề hay biết, khi bản thân nói chuyện Lục Sênh Hạ vẫn chưa đi xa, cô bé thông minh như vậy, sớm đã trốn vào góc phòng nghe trộm rồi. Cô bé muốn xem thử xem hai người bọn họ sẽ lén lút bàn luận cái gì?”
Chẳng ngờ bà mẹ ruột ác hơn cả mẹ ghẻ này lại bắt đầu đưa ra chủ ý bán con gái rồi.
Cô bé thật sự muốn nói ra chuyện của Tư Mã Ngọc Thanh để phơi bày âm mưu của cô ta quá.
Nhưng cô bé biết mình không thể nói được, không phải vì Tư Mã Ngọc Như mà là vì cái nhà này.
Nếu như nói ra rồi, Tư Mã Ngọc Thanh sẽ nhận tổ quy tông, chính thức trở thành con cái nhà họ Lục.
Mà cái nhà này cũng sẽ loạn đến long trời lở đất.
Tư Mã Ngọc Thanh sau khi biết bản thân là con cái nhà họ Lục nếu không chuẩn sẽ biến thành dã tâm ghê người, khao khát tranh đoạt gia sản, sẽ không còn ngây ngốc chỉ muốn làm một đầu bếp như trước đây nữa.
Còn cô bé sẽ là người đáng thương nhất.
Mặc dù anh cả và chị dâu vẫn sẽ yêu thương cô bé nhưng chắc chắn sẽ không thể hoàn toàn tin tưởng, không chút hoài nghi nào đối với cô bé như bây giờ được nữa.
Bọn họ sẽ có điều cố kị, sẽ có hiểu lầm, lo sợ cô bé phản bội, trở thành gián điệp của mẹ cô bé.
Cô bé cũng sẽ không còn là công chúa nhỏ của cái nhà này nữa, cũng không còn là viên minh châu quý giá được tất cả mọi người nâng niu nữa.
Còn cả anh Chấn Diệp có lẽ sẽ vì cô bé có một bà mẹ đáng ghét mà không cần cô bé nữa.
Cô bé sẽ trở thành vật hi sinh lớn nhất trong cuộc chiến gia tộc này.
Gạt đi nước mắt, cô bé chạy lên tầng tìm Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương.
“Chị dâu, chị mau làm giấy tờ đi, em muốn chính thức trở thành con nuôi của mẹ.”
Hoa Hiền Phương ôm vai cô bé: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Mẹ nhỏ sắp bán em đi rồi, bà ấy đang thương lượng chuyện từ hôn với bố kìa. Bà ấy muốn để em đính hôn với nhà họ Tiền, bởi vì bên họ Tiền có quan hệ rất tốt với cậu em, nếu liên hôn thì nhà họ Tiền có thể trở thành cánh tay phải trái gì đó của họ rồi.” Lục Sênh Hạ nắm chặt tay lại nói.
Lục Kiến Nghi chỉ nở nụ cười nhạt đầy trào phúng, dù có là ai đi chăng nữa, chỉ cần dám âm thầm giúp đỡ chị em Tư Mã Ngọc Như, anh đều sẽ cho họ biến mất khỏi giới làm ăn ngay.
“Em yên tâm, bà ta không có cái gan lớn như vậy để mà từ hôn đâu, nhà họ Lục này cũng không phải do một cô vợ bé định đoạt.”
“Đúng vậy, bố cũng sẽ không đồng ý đâu.” Hoa Hiền Phương xoa đầu cô bé an ủi.
Lục Sênh Hạ phồng má: “Bây giờ bố vẫn chưa đồng ý nhưng sau này thì chưa chắc. Mẹ nhỏ nhất định sẽ nghĩ ra nhiều mưu kế hiểm độc phá hoại. Lần trước, bà ấy đã tìm một diễn viên rồi, lần sau không biết sẽ lại tìm đến ai nữa. Chỉ khi đoạn tuyệt quan hệ với bà ấy em mới có thể an toàn thôi.”
Hoa Hiền Phương trầm ngâm một hồi sau đó kéo cô bé ngồi xuống ghế sô pha.
“Sênh Hạ, bố chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này đâu, ông ấy có một phiếu phản đối rồi, chỉ cần không qua nổi ải của ông ấy thì em cũng chẳng còn cách nào để qua được chỗ bọn chị nữa rồi.”