Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 11: Chương 11: Bảo vệ




Lục Kiến Nghi ra lệnh cho Finn đi đun nước một lần nữa. Chờ tới khi màn hình hiển thị một trăm độ thì mới đổ ra ngoài.

Trương Hoài Như ôm lấy chân của Tiêu Ánh Minh rồi run rẩy như chiếc lá úa trong mùa bão: “Chị Minh cứu em, cứu em với.”

Tiêu Ánh Minh cũng cảm thấy lạnh toát cả người. Mặc dù tính tình của Lục Kiến Nghi có chút lạnh lùng nhưng bởi vì mẹ cô và mẹ anh thân với nhau nên anh đối xử với cô vẫn khá là dịu dàng. Chưa từng ác liệt như bây giờ.

Lục Kiến Nghi đang che chở cho Hoa Hiền Phương ư?

Bất đắc dĩ lắm anh mới cưới cô ta, không hề có một chút tình cảm nào, sao lại che chở cho cô ta chứ?

“Trương Hoài Như, cô buông tôi ra, chuyện của cô thì cô tự mà xử lý. Tôi phải quay lại làm việc rồi.”

Lúc nguy hiểm như thế này thì phải bảo vệ mình trước đã. Cô ta cũng không muốn bị bỏng nước sôi.

Nhưng Trương Hoài Như ôm rất chặt, cô ta không chịu thả Tiêu Ánh Minh ra: “Chị Mẫn, em làm thế là vì chị mà, không phải chị nói Tổng giám đốc Lục là…”

Cô ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Tiêu Ánh Minh rống to lên ngắt lời.

“Được rồi, tôi biết là cô không thích nhìn người mới ngang ngược ỷ thế hiếp người, không tôn trọng người đi trước mới làm thế. Nhưng người ta không giống như chúng ta, người ta đến từ nông thôn thì làm gì hiểu cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ. Cô so đo với người ta làm gì, ngược lại hạ thấp thân phận của mình.”

Từng câu từng chữ vẫn đang nhục mạ Hoa Hiền Phương. Trương Hoài Như nghe thế thì tưởng là Tiêu Ánh Minh đang giải vây cho mình nên vội vàng gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sai rồi. Cho dù cô ta có mắng chửi người thì tôi cũng phải chịu đựng. Là do tôi nông nổi.”

Hoa Hiền Phương rất tức giận, cô còn nghĩ mình nhường một bước thì bọn họ sẽ có chừng có mực, không nghĩ rằng bọn họ lại được đà lấn tới.

Cô vươn tay cầm ly lên.

Lục Kiến Nghi nhếch môi, anh vừa cười vừa chờ Hoa Hiền Phương giội xuống nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy cô nhúc nhích, giống như là cô bị ấn nút tạm khóa vậy.

“Không nên lề mề, hoặc là giội, hoặc là cuốn gói khỏi công ty.” Trong giọng nói của anh tràn ngập sự uy hiếp.

Hoa Hiền Phương nhìn Lục Kiến Nghi một chút, trong mắt của anh có vẻ đùa cợt, giống như là đang khinh bỉ vì sự nhu nhược của cô.

Nhưng cuối cùng cô vẫn buông cái ly xuống.

“Tôi không muốn làm bẩn tay mình, dù sao tôi cũng là… trên danh nghĩa, làm như thế không thích hợp. Anh thấy thế nào?”

Lục Kiến Nghi hừ một tiếng, không ai hiểu được cảm xúc trong mắt anh có nghĩa là gì.

Anh nhìn về phía Finn, Finn hiểu ý thế là cầm cái ly trong tay Hoa Hiền Phương tới.

Tiêu Ánh Minh thấy thế thì vội vàng hất Trương Hoài Như ra rồi muốn chạy nhưng Finn hoàn toàn không cho cô ta cơ hội chạy trốn.

Một ly nước nóng hổi dội thẳng vào hai người bọn họ.

Hai tiếng kêu gào vang lên trong phòng trà nước.

Trương Hoài Như gào khóc.

Tiêu Ánh Minh thì vội vàng vừa hét vừa chạy ra ngoài, như chó nhà có tang vậy.

Cô ta muốn đi khám, không thể để lại sẹo được.

Lục Kiến Nghi không có biểu cảm gì, anh đi thẳng ra ngoài như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Thứ anh bảo vệ không phải là Hoa Hiền Phương mà là mặt mũi của nhà họ Lục.

Hoa Hiền Phương đang sống dưới danh nghĩa mợ chủ nhà họ Lục, cho dù cô ta không có cái, lại khiến cho Lục Kiến Nghi vô cùng chán ghét nhưng chỉ có anh mới có thể trừng trị cô. Chỉ có nhà họ Lục mới được phép làm thế, không tới phiên người ngoài ra tay.

Làm mất mặt Hoa Hiền Phương cũng chính là làm mất mặt nhà họ Lục.

Cô cũng hiểu được điều này nên chỉ đành cúi đầu rồi đi ra ngoài theo Lục Kiến Nghi.

Cánh tay của cô vẫn còn đang rát.

Ở cách đó không xa có một người vẫn luôn lén lút theo dõi tình huống trong phòng trà nước.

Cô ta nở một nụ cười gian xảo.

Tiêu Ánh Minh đáng đời!

Đúng lúc trong tay cô ta có một tuýp cao trị phỏng, đúng là cơ hội ông trời ban tặng mà.

Nếu như cô ta đi qua thì chắc chắn sẽ khiến cho tổng giám đốc có thiện cảm với cô ta.

“Đồng nghiệp, tay của cô đã nổi bong bóng cả rồi kìa. Như thế này thì có xối nước lạnh cũng chẳng có tác dụng gì đâu, tôi có cao trị phỏng, mau bôi vào đi chứ không sẽ có sẹo đó.” Cô ta chạy tới rồi đưa cao trị phỏng ra.

Hoa Hiền Phương mừng như gặp được vị cứu tinh: “Cảm ơn cô, cô ở bộ phận nào thế?”

“Tôi tên là Quách Ly Ly, là nhân viên thực tập của bộ phận nhân sự.” Quách Ly Ly nói xong thì chào Lục Kiến Nghi một câu rồi mới quay người rời đi.

Cô ta không cần phải đợi lâu, đợi lâu thì sẽ khiến người ta hiểu thành nịnh nọt. Cô ta tin chắc rằng Lục Kiến Nghi đã nhớ mặt cô ta rồi.

Sau khi bôi cao trị phỏng thì Hoa Hiền Phương cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

“Đến phòng làm việc của tôi.” Lục Kiến Nghi cũng chẳng thèm quay đầu lại mà chỉ vứt một câu.

Rõ ràng là nói với Hoa Hiền Phương.

Cô cảm thấy thấp thỏm trong lòng, sợ rằng Lục Kiến Nghi sắp dạy dỗ mình rồi đây.

Văn phòng Tổng giám đốc lớn tới nỗi khiến cho cô tặc lưỡi.

Leas chỉ là một công ty dưới trước Đế Vương mà thôi. Cho nên Lục Kiến Nghi cũng không hay tới đây, thường thì một tuần tới một lần.

Anh ngồi xuống ghế rồi nhìn chằm chằm Hoa Hiền Phương với vẻ cực kỳ châm chọc.

“Không phải cô trời sinh là cả người đầy gai như nhím, đụng vào là phóng gai à? Sao lại sợ rồi?”

“Không phải tôi sợ mà là tôi đang khiêm tốn. Một người mới còn chưa qua kỳ thử việc mà đã ra tay đánh nhau với đồng nghiệp thì sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt. Hơn nữa Trương Hoài Như chỉ là tay chân mà thôi, chủ mưu phía sau là Tiêu Ánh Minh, cô ta còn là cấp trên của tôi. Tôi mà ra tay với cô ta thì sẽ bị các đồng nghiệp chỉ trích. Cách tốt nhất là leo lên đầu cô ta làm cấp trên của cô ta.” Hoa Hiền Phương nói một cách chững chạc đàng hoàng.

“Ngụy biện.” Lục Kiến Nghi nở một nụ cười, nhưng cười mà không phải người.

Đầu óc của người phụ nữ ngu xuẩn này vẫn còn dùng được, vẫn có chút thông minh đấy.

“Anh nghĩ sao thì nghĩ, tôi chỉ là đang nói ra suy nghĩ trong lòng mình mà thôi.” Bỗng nhiên Hoa Hiền Phương có chút ngập ngừng.

Đột nhiên ánh mắt của Lục Kiến Nghi trở nên nghiêm túc: “Đừng quên quy tắc của nhà họ Lục, phụ nữ mất mặt không ở được lâu đâu.”

“Tôi biết rồi.” Hoa Hiền Phương trả lời với vẻ khúm núm.

Cô phát hiện Lục Kiến Nghi đúng thật là máu lạnh vô tình, chẳng có chút lòng thương hại nào cả, lại càng không tỏ ra ấm áp. Chắc chắn kiếp trước anh ta chính là ma vương bước ra từ địa ngục.

Có một người chồng như thế là nỗi đau khổ của phụ nữ.

“Ra ngoài đi.” Đôi mắt của Lục Kiến Nghi nhìn về phía máy tính, không để ý tới cô nữa.

Hoa Hiền Phương mấp máy môi mấy lần nhưng cũng quyết định hỏi: “Anh đã không thích bị Tiêu Ánh Minh quấy rầy sao lại còn tuyển cô ta vào công ty làm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.