Bà cụ và thím hai, thím ba đã từ núi Võ Đang trở về. Tinh thần bà cụ có vẻ rất sảng khoái, phấn chấn, giống như vừa được tắm trong không khí thần tiên.
Cuộc họp đại gia đình được tổ chức vào sáng thứ bảy, do Hoa Hiền Phương chủ trì. Chú hai, chú ba và cả gia đình nhà ông hai Lục đều đến, những thành viên trong gia đình đang ở nơi khác không thể có mặt cũng đã tham gia cuộc họp qua video.
Khi chú họ bước vào, ông ta lập tức ôm lấy người tình của mình rất tình cảm. Người thứ ba kia có vẻ ngoài rất quyến rũ, lời nói thì thầm nhỏ nhẹ. Hoa Hiền Phương nhìn chỉ cảm thấy buồn nôn. Sắc mặt của thím họ và con trai vô cùng ảm đạm. Nếu không phải nhà họ Lục còn có nội quy dòng họ, vợ cả không sai cũng không thể bước vào nhà, chú họ cũng đã sớm ly hôn với thím họ để cưới người tình của mình rồi.
Hoa Hiền Phương nghe nói ông hai hồi trẻ rất phong lưu. Xem ra chú họ đây chính là do di truyền. Trong cuộc họp mỗi người đều được nêu lên ý kiến của mình.
Ông hai Lục và bà hai Lục đều đồng ý rằng con trai nên lấy vợ lẽ vì bọn họ không muốn cháu trai phải lưu lạc bên ngoài. Người phụ nữ làm vợ và người phụ nữ làm mẹ lập trường luôn luôn khác nhau. Nói cách khác đó chính là nói dễ hơn làm.
Hoa Hiền Phương tin rằng, nếu ông hai Lục muốn cưới vợ lẽ thì bà hai Lục nhất định sẽ không đồng ý,
Trên mặt bà ba có chút giễu cợt: “Thím hai, tôi nhớ không nhầm ngày trước ông hai cũng dẫn về một người phụ nữ, nhưng bà lại muốn chết muốn sống không cho cô ta bước vào cửa, bây giờ sao lại biến thành như này rồi.”
Khóe miệng bà hai giật giật: “Không phải tôi còn suy nghĩ cho đứa nhỏ đáng thương kia trước sao, dù sao đó cũng là cháu của tôi, làm sao có thể để nó lưu lạc bên ngoài, không thể nhận họ hàng tổ tiên của mình.”
“Được rồi, mẹ thật sự đã thông suốt được như vậy. Sau này này nếu như bố chồng mang một cô vợ lẽ về, vậy cả nhà chúng ta xếp hàng hoan nghênh.” Thím họ tức giận nói.
Sắc mặt bà hai bỗng dưng trắng bệch: “Cô đang nói cái gì vậy chứ, tôi dù gì cũng là mẹ chồng cô, cô đây là muốn cãi lại lời người lớn sao?”
Khóe miệng thím họ nhếch lên: “Bố chồng cũng không phải không có người phụ nữ khác ở bên ngoài.” Giọng nói của thím rất thấp, giống như đang lẩm bẩm, nhưng tiếng nói cũng không quá nhỏ.
Hoa Hiền Phương hít sâu một hơi.
Thật không ngờ tới, ông cụ hai đã gần này tuổi rồi còn ở bên ngoài ăn chơi đàn đúm. Cái này gọi là tính cách phong lưu, bảo kiếm vẫn chưa già hay sao chứ? Chắc chắn là không cần dùng đến thuốc à?
Ánh mắt chú họ hung dữ trợn tròn nhìn thím họ, mặt mũi tràn đầy vẻ ghét bỏ. Người phụ nữ ngày càng xuống sắc do tuổi già.
“Cô im miệng cho tôi, xúc phạm bố mẹ chồng là phạm vào điều bảy, coi chừng tôi để cho xéo đi.”
Thím họ vừa tức giận vừa đau khổ, nhưng nửa lời cũng không dám nói nữa.
Hoa Hiền Phương cười nhẹ: “Chú à, nhà họ Lục chúng ta không có cách nói này. Trong cuộc họp đại gia đình, mỗi người ai cũng đều có quyền nói, nếu chú không để cho thím nói thì cuộc họp này sẽ không thể tiếp tục.”
Chú họ bĩu môi: “Được rồi, cô là vợ chính, do cô quyết định.”
Sau khi mọi người đã bày tỏ ý kiến của mình, bọn họ lập tức bước vào quá trình biểu quyết.
Bà Lục và Lục Vinh Hàn đều bỏ phiếu trắng. Dù sao bọn họ cũng là nhà đầu tiên lấy vợ lẽ nên không tiện đưa ra ý kiến nhận xét.
Hoa Hiền Phương hiểu rất rõ cách làm của bọn họ, với tư cách là vợ chính, bà ấy không tham gia biểu quyết nhưng bà ấy có một quyền phủ quyết.
Có điều, từ trước đến nay, vợ chính của nhà họ Lục đều rất tôn trọng ý kiến của mọi người nên không sử dụng cái quyền này.
Bà Đỗ và các thím đều bỏ phiếu phản đối, một số người bỏ phiếu trắng. Ông hai, ông ba ở bên kia và không ít người đã bỏ phiếu đồng ý.
Hoa Hiền Phương cảm thấy nhất định Lục Kiến Nghi sẽ bỏ phiếu phản đối nhưng không ngờ anh lại bỏ phiếu trắng. Cuối cùng với sự chênh lệch một phiếu bầu, nghị quyết đã được thông qua.
Chú họ có thể lấy vợ lẽ, Hoa Hiền Phương cảm thấy tức giận muốn dùng quyền phủ quyết của mình, sau cùng vẫn nhịn xuống.
Quyền phủ quyết này không thể sử dụng bừa bãi, nó chỉ có thể dùng để bảo vệ cho bản thân mình.
Lúc trước sở dĩ bà cụ để lại cho vợ chính đặc quyền này, và người đưa ra nội quy trong gia đình, toàn bộ đều do bà cụ đặt ra.
Bà cụ đã cứu ông cụ một mạng, yêu cầu của bà ấy, ông cụ không dám không đồng ý. Và bà cụ cũng hứa rằng chỉ dùng để bảo vệ bản thân chứ không được dùng bừa bãi.
Vì vậy, ở trong nhà họ Lục, chỉ cần không liên quan lợi ích của bản thân thì đều phải tôn trọng ý kiến của mọi người.
Tuy nhiên, Hoa Hiền Phương vẫn có động thái sau đó.
Người thứ ba đợi ở bên ngoài nghe nói quyết định được thông qua thì rất vui mừng. Người bạn của Hiền Phương nhờ quản gia cầm tới giấy tờ chứng nhận được phép lấy vợ lẽ đến.
Văn thư bao gồm ba đoạn, không chỉ cần chữ ký của chú họ và người tình mà thím họ cũng phải ký vào đó.
Đôi tay thím họ lại run lên, trái tim của bà đau nhói, nhưng sau khi đọc xong văn thư, thím ấy lại bình tĩnh đến lạ thường, khóe miệng nở ra một nụ cười nhẹ, từ từ ký tên của mình lên đó.
Người thứ ba cũng đang xem văn thư, sắc mặt cô ta ngày càng tái nhợt, ngày càng khó coi.
“Vợ lẽ phải tôn trọng bà cả trong mọi việc, không được phạm vào các tội sau… Con cái do vợ lẽ sinh ra sẽ tiếp tục nối nghiệp gia đình vào nhận tài trợ, nhưng không được làm người thừa kế và ứng cử… Trường hợp vợ chính ly hôn hoặc bị tử vong, người thứ ba không thể tiếp nối trở thành vợ chính cũng như không không thể ứng cử…”
Sau khi đọc xong, cô ta quay đầu nhìn qua chú họ: “Đây là ý gì?”
Hoa Hiền Phương liếc nhìn quản gia là dì Mai, dì Mai nói: “Có nghĩa là một lần làm vợ lẽ là cả đời làm vợ lẽ.”
Người thứ ba toàn thân lên cơn co giật dữ dội, các ngón tay đều đang run lên đến mức cây bút trên tay cũng vừa rơi xuống đất. Trong đại sảnh lại im lặng đến lạ thường, các bậc trưởng lão, họ đã xem qua văn thư cưới vợ lẽ, cũng không phải là những quy định như vậy.
Chú họ nhìn chằm chằm vào Hoa Hiền Phương: “Cháu có chắc đây là văn thư lấy vợ lẽ của gia đình chúng ta không?”
Hoa Hiền Phương bình tĩnh cười một tiếng: “Chú à, đây là bản mới, bản văn thư cũ cháu đã hủy bỏ. Năm năm trước, Kiến Nghi cũng đã từng nghĩ đến chuyện muốn lấy vợ lẽ, cháu hoàn toàn không hề phản đối, đàn ông mà, có vài ba vợ là chuyện bình thường. Anh ấy cũng rất cảm kích tấm lòng bao dung của cháu, hai chúng cháu đã cùng mẹ bàn bạc suốt mấy ngày đêm. Đàn ông lấy vợ lẽ đều vì tình yêu thật lòng, nếu đã là tình yêu thật lòng, thì phải trong sáng đơn thuần, tuyệt đối không thể bị vấy bẩn bởi bất kỳ một tạp chất nào khác. Cho nên chúng cháu đã quyết định lấy phiên bản mới này.”
Lục Kiến Nghi nghẹn ngào ho sặc sụa. Một hàng quạ đen bay qua trước mắt anh. Điều này có được tính là đang nằm mà cũng bị trúng đạn không vậy?
Chuyện của anh và Hoa Mộng Lan các bậc trưởng lão cũng đã nghe nói đến cho nên không hề nghi ngờ gì.
Bà Lục cười thầm trong lòng, nàng dâu này thật đúng là có chút vốn liếng, một khi đã bị lôi xuống nước thì không thể im lặng chịu đựng được.
“Chính là đã xảy ra chuyện như vậy, theo nội quy gia đình, là một vợ chính có quyền quyết định chỉnh sửa đổi văn thư, vì vậy tôi cứ dựa theo yêu cầu của hai đứa nó, hủy bỏ bản văn thư trước đó, đổi một bản văn thư phù hợp hơn. Sự việc này đã qua năm năm, nếu không phải hôm nay lấy ra, tôi cũng suýt chút nữa quên mất.”
Người thứ ba tức giận dậm chân muốn khóc. Có người thứ ba nào mà không muốn có một địa vị chứ?
Cô ta sở dĩ đồng ý làm vợ lẽ, chính là muốn dùng cái này làm bàn đạp để chen lên vị trí vợ chính tốt hơn.
“Tôi muốn ký văn thư cũ, không muốn ký cái này.”
Ánh mắt của người chú họ có chút sững sờ: “Cô đang ở vị trí nào trong nhà họ Lục mà có thể lấy vị trí vợ lẽ nói chuyện chứ. Lẽ nào cô đồng ý làm vợ lẽ không phải vì tình yêu đối với tôi, mà chính là gì gia sản nhà chúng tôi.”
Sống mũi cô ta cay cay, lao vào lồng ngực của chú họ mà khóc nấc lên: “Anh ơi, bọn họ đang tập hợp để bắt nạt em.”
“Thím nhỏ à, tình yêu chân chính bất khả chiến bại, vàng thật không sợ lửa, chỉ cần thím thật lòng yêu chú họ thì tại sao phải quan tâm những vật ngoài thân như này chứ? Sau khi ký vào văn thư, con trai thím có thể nhận lại tổ tiên của mình, sau khi trưởng thành cũng sẽ được gia đình tài trợ giúp đỡ, đây là một chuyện không thể nào tốt hơn.” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.