Sau khi túi sữa nhỏ ra đời, hai người họ đã thân thiết và ân ái với nhau rất nhiều lần, nhưng lần nào anh ta cũng đột ngột dừng lại ở giây phút cuối cùng.
Nhưng cô lại không hề thất vọng, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thoải mái, như thể cô đã được giải thoát vậy.
Cô cũng không biết vì sao lại có cảm giác đó.
“Hiền Phương, đợi đến năm sau chúng ta lại sinh thêm một đứa nữa nhé?” Giọng nói của anh ta chứa đầy sự nhẫn nại.
…
Ngày hôm sau, Tần Nhân Thiên đến và hẹn hai người họ cùng đi đánh golf.
Hứa Nhã Thanh cũng không muốn đề phòng anh ta.
Thứ nhất là do quan hệ giữa hai người khá tốt, thứ hai là anh ta biết rõ con người của Tần Nhân Thiên sẽ không đi cướp vợ của anh em.
Ba người vừa đến sân golf thì liền gặp ngay người quen.
Là Lục Kiều Sam.
Lục Kiều Sam lén lút mua chuộc được một thư ký của Tần Nhân Thiên nên cô ta biết khá rõ lịch trình của anh ta.
Nhận được tin Tần Nhân Thiên đến Thành Đô, cô ta e là anh ta sẽ đi tìm Y Nhược nên đã vội vã đi theo.
“Hứa Nhã Thanh, anh cũng rộng lượng thật đấy, để cho cô ta ở cùng với Tần Nhân Thiên, anh không sợ cô ta sẽ dan díu với Tần Nhân Thiên mà cắm sừng anh à?”
Hứa Nhã Thanh cười chế nhạo: “Cô vẫn nên bớt xen vào chuyện của người khác mà tự lo cho mình thì hơn, đã là gái ế có tuổi rồi còn không lo lắng việc kết hôn đi à?”
Lục Kiều Sam vừa tức giận vừa sợ hãi: “Chuyện của Tần Nhân Thiên chính là chuyện của tôi.”
“Tôi không hề có quan hệ gì với cô cả.” Tần Nhân Thiên hừ lạnh một tiếng, nhìn cô ta với ánh mắt đầy chán ghét.
Cô ta tức đến nỗi giậm chân: “Tần Nhân Thiên, em đã đính hôn với anh rồi, ngoài em ra, anh đừng mong có thể cưới được người khác.”
Tần Nhân Thiên không thèm để ý đến cô ta mà cùng với Hứa Nhã Thanh và Hoa Hiền Phương đi sang một sân golf khác.
Trong lòng Lục Kiều Sam vô cùng tức giận và thù hận.
Cô ta ở cách đó không xa liếc nhìn Hoa Hiền Phương và Tần Nhân Thiên.
Vừa nhìn thấy Hoa Hiền Phương nói chuyện với Tần Nhân Thiên, cô ta liền nổi cơn giận dữ như thể hận không thể giết được cô.
Bất kể cô có phải là Hoa Hiền Phương hay không, cô ta đều muốn dạy cho cô một bài học để cô biết được sự lợi hại của cô ta.
Cô ta nắm chặt cây gậy đánh golf rồi vung lên một cái thật mạnh, quả bóng màu trắng bay vút ra xa, nhằm về phía Hoa Hiền Phương.
“Cẩn thận!” Tần Nhân Thiên liếc mắt qua, đột nhiên đẩy Hoa Hiền Phương ra với tốc độ cực nhanh.
Quả bóng màu trắng từ trên không trung bay vút đến, đập mạnh vào đầu anh ta.
Anh ta liền cảm thấy chóng mặt và đau đầu, trước mắt bỗng chốc tối mịt rồi ngất xỉu.
“Tần Nhân Thiên!” Hoa Hiền Phương hét lên.
Hứa Nhã Thanh vội vàng gọi xe cứu thương và đưa anh ta đến bệnh viện.
Cú va chạm đã khiến não bị tổn thương nhẹ, rất may không xảy ra tình trạng ứ máu nhưng Tần Nhân Thiên vẫn đang còn trong trạng thái hôn mê.
Bố mẹ của Tần Nhân Thiên cũng vội vã chạy đến bệnh viện, hai người vừa nghe nói là do Lục Kiều Sam gây ra thì vô cùng tức giận.
Mẹ Tần Nhân Thiên đứng trước mặt Lục Kiều Sam, quát mắng cô ta không thương tiếc: “Cô đừng mang tai họa đến cho Nhân Thiên nữa, nhà họ Tần chúng tôi không chịu được một người phụ nữ gây rắc rối như cô. Cô tránh xa Nhân Thiên cho tôi, cả đời này cô đừng mong trở thành con dâu nhà họ Tần nữa.”
Lục Kiều Sam lớn tiếng gào khóc rồi chạy ra ngoài.
Chuyện này không phải là lỗi của cô ta mà là lỗi của Y Nhược, tất cả đều là lỗi của con tiện nhân này.
Cô ta thề sẽ không đội trời chung với cô.
Tần Nhân Thiên hôn mê năm ngày rồi mới tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh lại, anh ta trở nên vô cùng trầm lặng, không nói một lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bố mẹ của Tần Nhân Thiên đều vô cùng lo lắng.
Hoa Hiền Phương hầm cháo chim bồ câu rồi đưa đến bệnh viên thăm anh ta.
“Anh Nhân Thiên, hôm nay anh đã đỡ hơn chưa?”
Tần Nhân Thiên nhìn chằm chằm vào cô giống như muốn làm quen với cô lại một lần nữa.
Vẻ lo lắng khẽ lướt qua khuôn mặt cô, lẽ nào anh ấy lại mất trí nhớ rồi?
“Anh Nhân Thiên, có phải anh lại không nhận ra em nữa đúng không?”
Sắc mặt Tần Nhân Thiên không chút biểu cảm, ánh mắt anh ta sâu thẳm đến lạ thường, giống như giếng cổ ngàn năm không nhìn thấy đáy “Làm sao anh lại không nhận ra em chứ, em là Y Nhược. Chỉ là anh có chút chóng mặt và hơi khó chịu nên không muốn nói chuyện thôi.”
Cô thở phào nhẹ nhõm: “Em hầm cháo chim bồ câu bổ não cho anh đây.”
Cô múc ra một bát rồi đưa cho anh ta: “Nhân lúc cháo đang nóng, anh ăn đi, để nguội rồi thì sẽ không ngon nữa đâu.”
Anh ta đón lấy rồi húp một ngụm, một ánh nhìn khó tả từ từ hiện ra trong đôi mắt của anh ta.
“Đã lâu rồi anh chưa được nếm thử mùi vị này, lâu đến nỗi khiến anh cũng quên mất chính bản thân mình rồi.”
Hoa Hiền Phương nhìn anh ta, cũng không biết vì sao mà cô cảm thấy anh ta có chút khác thường, nhưng cô lại không nhìn rõ khác thường ở điểm nào.
“Nếu như anh thấy ngon thì ngày mai em lại nấu cho anh.”
“Anh muốn ăn món thịt lợn chua ngọt với dứa mà em nấu.” Anh ta nhẹ giọng nói.
Cô cười: “Món thịt lợn chua ngọt với dứa phải ăn ngay lúc mới nấu xong thì mới ngon, để lâu rồi thì sẽ không ngon nữa đâu. Đợi anh xuất viện rồi đến nhà em, em sẽ nấu cho anh ăn có được không?”
“Được.” Anh ta gật gật đầu.
Ăn cháo xong, anh ta bỏ bát xuống rồi nhìn cô chăm chú: “Em còn nhớ anh ta không?”
“Ai cơ?” Hoa Hiền Phương hỏi.
“Thời Thạch. Nhiều năm như vậy rồi, có phải em đã quên anh ta rồi không?” Có một sự điềm tĩnh trong giọng điệu mà anh ta đang cố gắng che giấu.
Cô lắc đầu và nói không chút do dự: “Em sẽ không bao giờ quên Thời Thạch đâu, không bao giờ.”
“Nếu như có một ngày anh ta trở về rồi, em có bằng lòng quay về bên cạnh anh ta không?”
“Thời Thạch đã không còn nữa rồi, anh ấy sẽ không thể quay về được nữa.” Cô cụp mắt xuống, giữa đôi lông mày một tia phiền muộn chợt thoáng qua.
“Nếu như anh ta vẫn còn sống, nếu như anh ta vẫn chưa chết thì sao?” Anh ta hơi cao giọng nói.
Cô vì câu nói của anh ta mà chấn động.
Mặc dù cảnh sát không hề tìm thấy thi thể.
Nhưng sau khi bị đâm, anh ta lại rơi từ trên cầu xuống, và khả năng sống sót hầu như là rất thấp.
“Em nên đi rồi.” Cô không thể trả lời được câu hỏi này.
Cho dù Thời Thạch chưa chết và một ngày bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt cô, cô cũng không biết bản thân sẽ phải làm gì.
Cô không thể là Hoa Hiền Phương nữa, mà cho dù cô có là Hoa Hiền Phương, thì cô cũng sẽ là vợ của Lục Kiến Nghi, và Lục Kiến Nghi sẽ không buông tha cho cô.
Anh ta đột nhiên giơ tay ra nắm lấy tay của cô: “Có phải anh dọa em sợ rồi không?”
Cô thở dài một hơi: “Anh nên biết rằng, hiện tại em chính là Y Nhược, là vợ của Hứa Nhã Thanh, là mẹ của Tiểu Quân. Em phải có trách nhiệm và nghĩa vụ đối với gia đình của mình, em không thể nào rời đi mà không do dự giống như lúc trước nữa rồi.” Cô nói xong liền buông tay anh ta ra.
Trong đôi mắt của Tần Nhân Thiên chợt thoáng qua một tia thất vọng.
“Anh biết, anh chỉ hỏi chơi thế thôi, em đừng xem là thật nhé. Đầu của anh bị đụng trúng nên có chút hồ đồ rồi, nói mà không chịu suy nghĩ.”
“Nếu như không phải là do anh đẩy em ra, thì em mới là người bị đụng trúng.” Cô cảm động nói.
“Anh là anh của em nên bảo vệ em là điều đương nhiên mà.” Anh ta cười, khiến bầu không khí khác thường tan biến mất.
Sau khi cô rời đi, Tần Nhân Thiên liền gọi trợ lý của mình tới.
“Phái người ra nước ngoài điều tra một người cho tôi.”
“Anh muốn điều tra ai vậy?”
“Y Nhược.” Một ánh mắt rất xảo quyệt chợt thoáng qua đôi mắt của Tần Nhân Thiên.