Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 721: Chương 721: Bí mật sau lưng anh




Một lời nói dối thường dẫn đến hàng trăm lời nói dối khác.

Ngoài mặt Hoa Hiền Phương giả vờ bình tĩnh, nhưng thật ra tim cô đang đập loạn xạ, ánh mắt cứ luôn nhìn chằm chằm đầu ngón chân của mình, kẻo không cẩn thận sẽ bị Lục Kiến Nghi phát hiện ra manh mối.

Lục Kiến Nghi bước tới quầy bar, rót một ly cocktail không độ, lắc vài lần, giọng nói nhẹ nhàng của anh vang lên: “Hoa Hiền Phương, anh cho em một cơ hội nữa. Em hãy thành thật nói cho anh biết, rốt cuộc em lấy tóc của anh để làm gì? Thành thật sẽ được khoan dung, chống cự sẽ bị xử nghiêm.”

Hoa Hiền Phương ôm trán, đôi mắt to đen láy đảo quanh vài vòng, lộ ra vẻ tinh ranh.

“Thôi được rồi, em nói thật với anh. Gần đây em nảy ra một ý tưởng đặc biệt thú vị, đó là làm một bộ truyện về mối quan hệ gia đình và dùng tóc để điểm xuyết. Em không chỉ cần tóc của anh và Tiểu Quân mà còn cần của Kiến Dao và Kiến Diệp, cứ xem như là vật để thí nghiệm đi.”

Lục Kiến Nghi nhìn cô, đôi mắt của anh sâu và sắc bén, mang theo ý phán xét.

Anh nhấc ngón tay nâng cằm cô lên.”Sáu năm trước, ngoài việc dàn dựng cảnh giả chết cho em, Hứa Nhã Thanh không làm thủ đoạn gì khác đúng không?”

Cô tức giận nhìn anh một cái: “Trí tưởng tượng của anh phong phú quá rồi đấy.”

“Không có là tốt rồi, nếu không thì em sẽ rất thảm đấy.” Lục Kiến Nghi gõ đầu cô, ngồi ở trên sô pha, chậm rãi thưởng thức ly rượu trong tay mình.

Thực ra trong lòng anh cũng không hề kỳ vọng quá nhiều.

Kỳ tích trong tâm trí anh chỉ có một phần nghìn khả năng mà thôi.

Tuy nhiên, dù chỉ là một phần nghìn, anh vẫn muốn làm rõ nó.

Hoa Hiền Phương thầm thở dài, trong lòng u sầu, tuy rằng cô cũng muốn biết chân tướng, nhưng cũng hy vọng quyền chủ động có thể nằm trong tay mình.

Buổi tối, Lục Kiến Nghi nhận được tin từ Đông Nam Á rằng Mộ Dung Cẩm Lý đã nhảy xuống biển và trốn thoát trong khi được cảnh sát quốc tế áp giải về Bangkok.

“Cô ta sẽ không lén lút trở về Thành phố Long Minh đâu phải không?” Hoa Hiền Phương nói với vẻ lo lắng.

“Cảnh sát quốc tế đã phát lệnh truy nã rồi, cô ta sẽ không trốn được bao lâu đâu.” Đôi mắt của Lục Kiến Nghi lóe lên một sự lạnh lẽo của loài chim u ám.

Hoa Hiền Phương sờ sờ cằm: “Cô ta cũng là cũng là một người phụ nữ u mê không tỉnh ngộ, chỉ cần cô ta vẫn còn sống, cô ta nhất định sẽ tìm mọi cách để trở về tìm Hứa Nhã Thanh.”

Lục Kiến Nghi khẽ gật đầu: “Như vậy sẽ càng dễ dàng bắt được cô ta hơn.”

Ngày hôm sau là cuối tuần, Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân dậy từ sớm và thu dọn ba lô nhỏ của họ.

Lục Kiến Nghi sẽ đưa họ đến Làng du lịch Phương Thanh để tận hưởng ngày cuối tuần.

Ban đầu mọi người đều rất vui mừng, nhưng không ngờ lại gặp được người mà họ không muốn gặp: Tư Mã Ngọc Như và Kiều An.

Tư Mã Ngọc Như đã cố ý đưa hai mẹ con Kiều An đến đây.

Hứa Kiến Quân đã nói với Tư Mã Ngọc Thanh rằng họ sẽ đến làng du lịch.

Lúc ăn cơm Tư Mã Ngọc Thanh đã vô tình nói cho Tư Mã Ngọc Như biết được, cô ta quyết định đưa hai mẹ con Kiều An đến để khiến họ chán ghét, khiến bọn họ không được vui vẻ.

“Thật là trùng hợp, mọi người cũng đến đây nghỉ ngơi à.” Tư Mã Ngọc Như nói một cách kỳ quặc.

“Anh, hay là chúng ta đến chỗ khác chơi đi, đúng là mất hứng.” Sự hăng hái của Lục Sênh Hạ dường như đã gặp phải một luồng cao áp từ Siberia đột ngột quét qua, đóng băng ngay lập tức, thậm chí không còn một hứng thú nào.

Tư Mã Ngọc Như trừng cô ấy một cái: “Các người chơi chỗ của các người, chúng tôi chơi chỗ của chúng tôi, chẳng lẽ còn có thể va chạm gì nhau hay sao.”

“Ai mà biết được.” Lục Sênh Hạ bĩu môi, cả hai người họ đều là người thích gây chuyện, kết hợp với nhau thì không biết sẽ có âm mưu gì.

Hoa Hiền Phương vòng tay qua vai cô: “Không cần chạy trốn vì người mà mình không muốn nhìn thấy. Mỗi người đều có con đường của mình, nước trong giếng sẽ không ra khỏi sông.”

Nếu bây giờ quay về và tìm một địa điểm mới, e rằng sẽ rất lãng phí thời gian một ngày ngắn ngủi.

Kiều An quá lười để ý đến mối bất bình giữa Tư Mã Ngọc Như và Hoa Hiền Phương, liền ôm đứa bé đi về phía Lục Kiến Nghi.

“Lục Kiến Nghi, Niên Niên sắp tròn một tuổi rồi, bây giờ thằng bé đã biết gọi mẹ rồi. Anh có muốn ôm thằng bé một lát không?”

Lục Kiến Nghi vô cảm bế con gái từ tay bảo mẫu và ôm nó vào lòng.

Kiến Dao vươn tay ôm cổ anh: “Đây là bố của con, của Tiểu Diệp và anh trai. Bố không thích ôm con của người khác đâu.”

Giọng nói nhỏ bé non nớt có chút khiêu khích, dường như đang muốn tuyên bố chủ quyền của mình.

Sắc mặt của Kiều An trở nên trắng bệch.

Chỉ là một đứa nhóc nhỏ xíu, mình chỉ cần dùng một tay liền có thể giết chết, vậy mà dám tuyên chiến với mình!

Hoa Hiền Phương vỗ trán, sự bá đạo của con gái cô chắc chắn là được thừa hưởng từ Lục Kiến Nghi rồi.

Lục Kiến Nghi bị lời nói của con gái chọc cười, không nhịn được hôn lên đôi má hồng nhỏ nhắn của cô bé.

Đối với con gái của mình, anh cảm thấy mình yêu thương, chiều chuộng như thế nào cũng không đủ, ngậm trong miệng thì sợ tan, nắm trong tay thì sợ rớt.

Kiều An đã nhìn ra được.

Vốn dĩ tưởng rằng Hoa Hiền Phương nói anh trọng nữ khinh nam, là cố ý muốn kích thích cô ta, nhưng không ngờ lại là sự thật.

Từ ánh mắt của anh có thể nhận ra rằng anh ấy yêu con gái mình nhiều như thế nào.

Cô ta thật sự hối hận, lúc đầu chỉ muốn tranh tài sản gia tộc với Hoa Hiền Phương, cô ta cảm thấy càng nhiều con trai càng tốt, nhưng không ngờ lại trở thành như vậy.

Thật sự không nên sinh ra một cặp con trai, nên sinh một cặp long phượng như Hoa Hiền Phương mới đúng.

Nếu bây giờ cô ta ôm một cô con gái trong tay, Lục Kiến Nghi sẽ không lạnh nhạt, thờ ơ với cô ta như vậy.

Đứa trẻ lại không biết suy nghĩ của người mẹ, nó rất vui mừng khi gặp những anh chị lớn hơn, nói bập bẹ và muốn chơi với họ.

Hoa Hiền Phương tuy không thích Kiều An nhưng cũng không thù hận gì với trẻ con, dù người lớn có làm sai điều gì thì bọn trẻ đều vô tội, không nên gánh tội lỗi do người lớn gây ra.

Đôi mắt to đẹp của Hứa Kiến Quân chớp chớp, ánh mắt hiện lên sự ranh mãnh: “Dì Kiều An, sao chú Finn không đi cùng dì vậy ạ? Em trai nhỏ nhất định rất hy vọng bố mẹ của mình có thể cùng nhau đi nghỉ.”

Khóe miệng của Kiều An giật giật: “Bố của thằng bé đang ở đây, còn Finn chỉ là bố đỡ đầu của thằng bé thôi.”

Cô ta chưa kịp dứt lời, Lục Sênh Hạ đã khịt mũi: “Cơm có thể ăn bừa, nhưng nói thì không được nói bừa đâu nhé. Rõ ràng anh Finn là bố ruột của thằng bé cơ mà, nhưng cô lại đi tung tin đồn khắp nơi, cô không sợ làm tổn hại đến linh hồn nhỏ bé của thằng bé, gây ra ảnh hưởng tâm lý cho thằng bé sao?”

“Lừa gạt con cái, che giấu sự thật mới là tổn hại lớn nhất đối với nó.” Kiều An tức giận nói.

“Tôi thấy cô đúng là chưa đến Hoàng Hà thì chưa cam lòng, chưa đụng tường Nam chưa quay đầu. Nhà họ Lục chúng tôi đã sửa đổi gia quy và bãi bỏ điều khoản vợ lẽ. Khi các thành viên trong gia đình đã kết hôn, có người phụ bên ngoài cũng không bao giờ có thể bước vào cửa nhà họ Lục một bước, con cái cũng không thể nhận tổ quy tông, trừ khi được vợ cả chấp nhận và được đặt tên theo tên của họ mà thôi.” Lục Sênh Hạ nói rõ ràng và mạnh mẽ.

Điều này không chỉ nói với Kiều An, mà là nói cho cả Tư Mã Ngọc Như nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.