“Cô của em? “Hoa Hiền Phương hơi hơi giật mình: “Bà ấy ép bố em và mẹ em ly hôn?”
“Cũng không hoàn toàn như vậy, chủ yếu nguyên nhân là do mẹ kế, bà ta gặp em và bố em trong một bữa tiệc, sau đó quan hệ trở hai người nên tốt hơn. Về sau bà ta mang thai, ép bố mẹ em ly hôn. Gia cảnh bà ta rất tốt nên thường trợ giúp cho bố và cô của em. Vì vậy, cô em hy vọng bố có thể ly hôn với mẹ.” Ánh mắt Lâm Đại Dao trở nên rời rạc, khuôn mặt bao phủ bóng tối ảm đạm.
Hoa Hiền Phương tức giận, đây quả thực là câu chuyện nực cười nhất mà cô nghe, người cô kia quả thật là quá kì lạ, thà hủy đi một tòa miếu chứ không hủy đi một cọc cưới sao? Tuy nhiên, người chịu trách nhiệm lớn nhất trong vấn đề này nên là bố của cô ấy, đó là người đàn ông cặn bã, khốn kiếp.
Một chút buồn từ khuôn mặt của Lâm Đại Dao lặng lẽ xẹt qua: “Em đã sống với mẹ em từ khi còn nhỏ, hai mẹ con nương tựa vào nhau, ngoại trừ lấy chi phí sinh hoạt, em rất ít khi về nhà của bố. Mẹ kế không thích em, mỗi lần nhìn thấy em đều tỏ sắc mặt chán ghét. Giống như em là tên ăn mày xin cơm vậy. Mỗi tháng đi học về em đều đến lấy chi phí sinh hoạt, bà ta nói rằng em đến ăn chực, nên cho em đứng bên bàn nhìn bọn họ một nhà để cho người đàn ông đứng, đến bàn, một gia đình họ cơm nước xong xuôi, dùng hoa quả, mới có thể đem tiền cho em.”
Cô ấy dừng lại, thêm một chút mỉa mai trên khuôn mặt của mình: “Họ ăn rất sang trọng, có tôm hùm lớn, thức ăn Nhật Bản… Em chưa bao giờ ăn những thứ này. Bố em làm việc dưới sự giám sát của cô, ông ấy là giám đốc điều hành của công ty, tiền lương mỗi năm có hàng tỉ, thế nhưng mỗi tháng chỉ cho em có một ít tiền sinh hoạt, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng thay đổi. Mẹ em là một giáo viên tiểu học, tiền lương không phải là rất cao, để tiết kiệm tiền cho em học đại học, hết giờ học bà ấy sẽ đi làm kiêm chức. Mỗi lần sang nhà bố trở về, bà ấy cũng cho là em sẽ ở lại đó ăn cơm, nên sẽ không về nhà nấu cơm. Em không dám nói với bà ấy, chỉ có thể chờ đợi cho đến khi bà ấy ngủ. Vụng trộm đi phòng bếp phía dưới đầu ăn, thường xuyên sẽ đói bụng đến đau bụng. Em bưng mì sợi, tưởng tượng bên trong có cá đốm, có tôm hùm, có thịt bò…”
Cô ấy vẫn chưa nói xong, túi sữa nhỏ đã khóc một tiếng: “Dì Lâm, dì thật bi thảm, con biết ngay mà, mẹ kế là sinh vật tàn bạo và đáng sợ nhất trên thế giới.”
Lòng trắc ẩn của Hoa Hiền Phương cũng bùng nổ, hốc mắt đỏ đỏ, Lâm Đại Dao quả thực giống như cô bé lọ lem, thời thơ ấu lại thê thảm như vậy.
Mẹ Hoa tức giận đến mức vỗ bàn: “Hổ độc không ăn thịt con, bố ruột con lại đối xử như vậy với con. Còn có mẹ kế của con nữa, quả thực là một người phụ nữ độc ác, bà ta phải bị sét đánh.”
Hoa Phi vươn tay ra, muốn an ủi Lâm Đại Dao, muốn an ủi cô một chút, nhưng tay ở trên bả vai cô ngừng lại, do do dự dự từ đầu đến cuối không có đặt xuống.
Hoa Hiền Phương nhìn thấy bàn tay của Hoa Phi, bắt lấy tay cậu ta: “ba” một cái, cưỡng ép đặt xuống.
Động tác này khiến Hoa Phi giật mình kêu lên, xấu hổ muốn chết, mặt đỏ rần.
Hoa Hiền Phương cười trộm trong lòng, không nghĩ đến em trai mình còn khá ngây thơ.
Lâm Đại Dao mặt cũng đỏ lên, giống nổi lên hai mảnh ráng mây: “Cơm tối hôm nay để con làm đi, con sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon.”
Mẹ Hoa vội vàng khoát tay: “Đại Dao, con là khách, làm sao có thể để cho con làm được?”
“Không sao đâu, con muốn làm một chút chuyện nhỏ…” Cô ấy xoay đầu lưỡi: “Con muốn Tiểu Quân nếm thử món ăn con làm, con sẽ làm thỏ trắng lớn, nhím nhỏ… Chắc thằng bé sẽ thích nó.”
Cô ấy cố tình đem Hoa Phi đổi thành Tiểu Quân, cô ấy biết Hoa Phi còn không có tiếp nhận cô, không muốn cư xử quá rõ, cô muốn thận trọng một chút.
Túi sữa nhỏ mở to mắt, một cái nhìn tò mò: “Dì Lâm, dì thật lợi hại, con muốn ăn thỏ trắng và bé nhím nhỏ của dì làm.”
Lâm Đại Dao mỉm cười: “Được rồi, đợi một chút dì sẽ làm cho con ăn.”
Ngồi một hồi, cô tiến phòng bếp, mẹ Hoa cũng đi vào theo hỗ trợ.
Lục Kiến Nghi vẫn âm thầm ngồi ở góc ghế sofa, giống như một cái tên bị bỏ rơi.
Khi Lâm Đại Dao đang nói chuyện, anh một mực tại vụng trộm quan sát cô ấy.
Mặc dù lời nói của cô ấy không giống như là cố ý lập ra để người khác đồng tình, nhưng anh luôn cảm thấy cô ấy không phải đơn giản, không đơn thuần như vậy.
Hoa Hiền Phương ăn một miếng táo, chống thân thể cồng kềnh chuẩn bị đứng lên, anh nhanh chân bước về phía trước, đỡ cô: “Vợ, chậm một chút.”
Hoa Hiền Phương vuốt ve cái bụng, tôi muốn đi dạo trong sân một chút, đi lại nhiều một chút, sau này sinh em bé sẽ thuận lợi hơn.
Lục Kiến Nghi ôm cô, cùng cô đi ra ngoài.
“Ma Vương Tu La, anh cảm thấy Đại Dao thế nào, làm em dâu của em được không?” Cô hỏi bằng giọng hững hờ.
“Mới gặp mặt hai lần, khó mà có thể đánh giá.” Lục Kiến Nghi nhún vai.
Cô chớp mắt hai lần, phun ra một tia ánh sáng tinh quái: “Vậy thì nói về chuyện đó đi, xem như là cuộc trò chuyện riêng của vợ chồng chúng ta.”
Lục Kiến Nghi câu xuống khóe miệng, chậm rãi nói: “Đầu tiên, cô ấy còn chưa nói gì với em trai của em, em không cần phải gấp gáp mà đối đãi với cô ấy như em dâu. Tiếp theo, anh luôn cảm thấy cô ấy bỗng nhiên nói đến gia đình của mình, có chút quái dị, người bình thường nếu thích ai đó trước mặt sẽ tận lực che giấu chuyện không tốt của gia đình mình, cô ấy thẳng thắn như thế, không sợ bị ghét bỏ sao?”
Cô cười hắc hắc: “Có lẽ em ấy chính là quá đơn thuần, quá thẳng thắn, tựa như tôi cũng như thế.”
“A, em rất thẳng thắn sao?” Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng vuốt cái mũi nhỏ nhọn của cô, giọng nói trêu chọc: “Lúc trước em gả cho anh là có ý đồ, em có thẳng thắn sao? Rõ ràng rất thiếu tiền, lại cắn răng chịu đựng, tình nguyện bị anh hiểu lầm, cũng không chịu nói thật.”
Cô nhẹ nhàng thở dài: “Loại chuyện ăn nhờ ở đậu này, bị người xem như ăn xin mà khinh bỉ, anh vĩnh viễn không được trải nghiệm đâu.”
Cô sở dĩ không nói, là bởi vì muốn ngẩng đầu ưỡn ngực, sống ở nhà họ Lục có tôn nghiêm.
“Phụ nữ ngốc.” Lục Kiến Nghi ôm cô vào trong ngực: “Một người cao thấp quý tiện không phải xuất phát từ hoàn cảnh, mà là phẩm đức cùng linh hồn. Em có linh hồn thuần khiết nhất, thiện lương, cứng cỏi, ương ngạnh, không có ai có thể so sánh được với em.”
Cô nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười kia tựa như mặt nước gợn sóng, nhu hòa, chậm chạp mà ý thơ tràn ra,… Choáng nhiễm khóe mắt đuôi lông mày.
“Em có tốt như vậy sao?”
“Nếu em không tốt, sao có thể xứng với người đệ nhất Long Minh như anh?” Mày rậm của anh chau lên, giống như là bị cô lây nhiễm, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp mạnh mẽ.
Lúc này, trong phòng bếp, Lâm Đại Dao đã cắt tỉa cà rốt.
Cô ấy dùng dao rất tốt, đồ ăn tỉa tinh tế mà đều đều, giống như đầu bếp chuyên nghiệp.
Tiếng chuông điện thoại trong túi cô ta vang lên.
Lâm Đại Dao lấy điện thoại ra xem, là cô của cô ta gọi đến.
Một tia cười lạnh từ khóe miệng cô ta thoáng qua mà khó phát hiện.
Kể từ khi biết Lâm Đại Dao kết giao với Hoa Phi, cô của cô ta điện thoại rất nhiều, trước kia bà ta mặc kệ hai mẹ con cô ta nghèo khó khốn khổ, bà ta đều là làm như không thấy, cũng giống như người đàn ông máu lạnh kia.