Một tia sắc bén hung ác lóe lên từ đáy mắt Lục Kiến Nghi.
“Cô ta thực sự rất giỏi trong việc gây rắc rối.”
Hoa Hiền Phương bĩu môi nói: “Gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến, ai bảo anh nuôi tai họa ở bên mình? Chỉ cần anh còn giữ Kiều An thì trong cái nhà này sẽ không có lấy một ngày bình yên.”
Ánh mắt Lục Kiến Nghi dần dần tối sầm lại, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống, anh vỗ lên vai cô, sau đó đổi chủ đề: “Ăn sáng đi, đừng nghĩ tới những chuyện lộn xộn này nữa.”
Trong lòng Hoa Hiền Phương lại dâng lên một cảm giác khó chịu.
Cô biết rằng anh không thể giải quyết tốt vấn đề này.
Kiều An là một trở ngại, không ai trong số họ có thể vượt qua.
Ăn sáng xong, cô liền đưa Hứa Kiến Quân đi ra ngoài.
Lục Kiến Nghi theo sau: “Em định đi đâu?”
“Đi thăm bà nội Thời.” Cô vừa đi vừa nói, thậm chí còn không nhìn anh lấy một cái, như thể cô đang cố tình tránh xa anh, xem như không có gì cho tâm hồn thanh thản.
Lục Kiến Nghi có chút phiền muộn, anh vốn đang nghĩ hôm nay không đến công ty để đưa cô đi chơi cho thoải mái. Nhưng không ngờ mình lại bị bỏ lại như thế này.
Trở vào phòng khách, đúng lúc Tư Mã Ngọc Như và Lục Vinh Hàn cùng đi dạo về.
“Hiền Phương không phải lại đi thăm con của Kiều An rồi đó chứ?” Tư Mã Ngọc Như cố ý hỏi.
Một ngọn lửa giận dữ xẹt qua đáy mắt Lục Kiến Nghi: “Tôi cảnh cáo cô, an phận một chút đi.”
Tư Mã Ngọc Như lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất: “Vinh Hàn, anh nhìn nó đi, em chỉ tùy tiện hỏi một câu, nó đã nổi giận đùng đùng như vậy, lẽ nào chuyện nhỏ như vậy ngay cả việc hỏi em cũng không được hỏi sao?”
“Nếu cô muốn gây chuyện, tôi sẽ chơi cùng cô đến cùng.” Toàn thân Lục Kiến Nghi toát ra khí lạnh băng giá, nhiệt độ trong phòng khách gần như đã giảm xuống dưới mức không độ.
Sống lưng Tư Mã Ngọc Như thoáng qua một trận rùng mình: “Mẹ chỉ là tùy tiện hỏi thôi, sao con phải suy đoán ác ý như thế? Mẹ đối với con hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm của mẹ đối với con trai mà thôi. Có phải con chưa từng coi mẹ là mẹ, nên mới đối xử với mẹ như vậy?”
Đôi môi mỏng Lục Kiến Nghi mở ra một đường cong lạnh lùng vô cùng mỉa mai: “Giả vờ mấy chục năm, rốt cuộc không nhịn nổi nữa rồi, đầu óc của cô vẫn có chút nông cạn.”
Khuôn mặt Tư Mã Ngọc Như thoạt trắng thoạt xanh, có cảm giác như bị bóc ra một lớp da, lộ ra bộ mặt thật bên trong. Nhưng cô ta vẫn giả vờ tỏ vẻ chịu ủy khuất, lau khóe mắt rồi bắt đầu khóc: “Vinh Hàn, nó vẫn đối đãi với em như người ngoài.”
“Được rồi, cô bớt nói lại một chút.” Lục Vinh Hàn ra mặt làm hòa, ông vỗ vai con trai: “Mẹ nhỏ tính tình thẳng thắn, coi con như người nhà nên mới nói chuyện không kiêng nể gì cả, con cũng đừng nghĩ quá nhiều.”
“Hãy mở to mắt mà nhìn kỹ người phụ nữ bên cạnh bố, cô ta không đơn giản như bố nghĩ đâu.” Lục Kiến Nghi buông lại một câu rồi đi lên lầu.
Gân xanh trên trán Tư Mã Ngọc Như phập phồng, căm hận đến mức nghiến răng ken két.
Nếu không có Lục Kiến Nghi trong cái nhà này, con trai cô ta sẽ là người thừa kế.
Muốn đối phó với Lục Kiến Nghi thì phải bắt đầu từ Hoa Hiền Phương.
Đánh rắn phải đánh giậm đầu, Hoa Hiền Phương chính là điểm yếu của anh.
“Lúc nãy Hoa Hiền Phương lên lầu hẳn là đã nói với nó điều gì đó, cho nên nó mới tức giận đến như vậy.”
Theo Lục Vinh Hàn, cả hai chắc đã đóng cửa cãi nhau, cho nên Hoa Hiền Phương đã đưa con trai bỏ đi.
“Sau này trong nhà cô đừng nhắc đến Kiều An nữa, để mọi người khỏi phải bất hòa với nhau.”
“Người trẻ bây giờ không chuyện gì mà không làm được, thỉnh thoảng em nhắc tới, đối với chúng cũng là một loại cảnh giác, ít nhất để chúng biết chúng ta đang để ý chuyện này. Nếu không chúng sẽ cả gan làm liều, nhỡ đâu thật sự gây ra đại họa thì hỏng mất.” Cô ta nói một cách vô cùng hùng hồn.
Lục Vinh Hàn lại trầm mặc.
Hoa Hiền Phương đi một mạch đến biệt thự của bà nội Thời, Tần Nhân Thiên cũng ở đó.
Nhìn thấy bọn cô, bà nội Thời rất vui vẻ.
“Đến đây đến đây, chắt trai bảo bối ngoan ngoãn của bà, lại đây để bà xem nào.”
“Bà nội, cháu mang bánh gato mật ong cho bà, là do cháu tự làm đấy.” Hứa Kiến Quân đưa cho bà chiếc hộp nhỏ đang ôm trong lòng.
Bà nội Thời cười híp mắt: “Bảo bối của bà lợi hại như vậy, còn biết làm bánh gato.”
“Cháu còn biết làm bánh nướng xốp nữa.” Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ, hồn nhiên nói.
Bà nội Thời âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cậu, mở chiếc hộp ra và cùng cậu ăn bánh gato.
Người giúp việc bưng trái cây đến, Hoa Hiền Phương liếc nhìn, là táo giòn.
“Ăn thử đi.” Anh ta lấy một quả táo đưa cho cô.
Cô nhận lấy và cắn một miếng: “Ngọt quá, ngọt như những quả táo trong sân nhà bà nội.”
Tần Nhân Thiên nở nụ cười quyến rũ: “Đây chính là táo ở sân nhà bà nội, anh bảo người hái xuống rồi gửi qua đây.”
“Vậy thì em muốn ăn thêm vài trái nữa.” Hoa Hiền Phương cười hì hì, trong những quả táo này có hương vị mà cô nhớ nhung.
Bà nội Thời lấy một quả đưa cho Hứa Kiến Quân: “Này, thử táo do chính tay bà trồng đi. Bố mẹ cháu đều ăn táo này mà lớn lên đó.”
Túi sữa nhỏ ăn táo xong, hé miệng cười ngọt ngào: “Thật là ngon, táo nhà trồng không giống như táo bán ở ngoài.”
Trên mặt Tần Thân Nhiên hiện lên một ý cười bâng khuâng: “Khi con người ta lớn lên, mọi thứ đều thay đổi, chỉ có cây táo này vẫn như trước, nó chưa từng thay đổi.”
Năm đến năm đi, hoa vẫn thế.
Năm qua năm lại, người đâu còn như xưa.
Thời thế thay đổi, vật vẫn như cũ mà người không giống xưa.
Anh ta và Hoa Hiền Phương đều không thể trở về ngày xưa.
Hoa Hiền Phương nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy vị táo ngọt trên đầu răng trở nên chua chát.
Phải, tất cả mọi thứ trước đây đều đã trở thành hồi ức.
Thời Thạch cũng không quay lại, cũng không thể cùng hái táo với cô giống như trước nữa.
“Nhân sinh tại thế, luôn có những điều không như ý muốn, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chỉ có thể nhìn về phía trước, không có cách nào quay đầu lại nữa.”
Khóe miệng Tần Nhân Thiên thoáng qua một tia bi thương, uống ngụm trà, anh ta sắp xếp lại tâm trạng rồi khẽ mỉm cười.
“Bà nội thích hoa mẫu đơn, anh đã đặc biệt mua về một vài giống quý, lát nữa có muốn trồng chung không?”
“Dạ có.” Hứa Kiến Quân vui vẻ vỗ đôi tay bé nhỏ.
Ăn bánh gato và trái cây xong, bọn họ cùng đi ra vườn hoa.
Bà nội Thời ở bên cạnh hướng dẫn, bọn họ liền trồng theo phương pháp của bà.
“Mẹ ơi, hoa mẫu đơn là quốc hoa có phải không?”
Hoa Hiền Phương gật đầu: “Ừm, hoa mẫu đơn là vua của các loài hoa, đẹp đẽ cao quý, ngày xưa chỉ có người trong hoàng tộc mới có thể trồng được.”
“Vậy tại sao loài hoa mẹ thích nhất lại là hoa quỳnh thay vì hoa mẫu đơn?” Hứa Kiến Quân hỏi một cách chững chạc.
Hoa Hiền Phương xoa đầu cậu: “Hoa quỳnh quý ở chỗ hiếm có và hiếm thấy, hầu như không có ai nhìn thấy được vẻ đẹp của nó.”
Chậu hoa quỳnh mà Lục Kiến Nghi mua cho cô cho đến nay vẫn chưa nở hoa.
Túi sữa nhỏ chớp chớp mắt: “Vậy nó sẽ nở hoa thật sao, sẽ không chỉ là một truyền thuyết chứ?”
Tần Nhân Thiên mỉm cười, dùng giọng điệu trêu đùa này nói: “Có một câu thành ngữ gọi là “cây vạn tuế nở hoa”, có nghĩa là khó mà nhìn thấy, nói rõ loại cây này hiếm khi nở hoa một lần, hoa quỳnh có lẽ chính là như vậy, người có thể nhìn thấy chúng nở hoa nhất định là người cực kỳ may mắn.”
Hoa Hiền Phương cảm thấy mình sẽ không có được may mắn này, rất có thể cả đời này cô sẽ không bao giờ nhìn thấy hoa quỳnh nở, và cả đời này cũng không thể thổ lộ tình cảm với Lục Kiến Nghi.