Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 416: Chương 416: Cô sẽ nhận được lời mời dự đám cưới của chúng tôi




Mộ Dung Cẩm Lý cười lạnh một tiếng: “Được rồi, tôi chỉ lo có người vừa ăn trong bát vừa nhìn trong nồi, ước gì đàn ông khắp thiên hạ đều vây quanh mình.”

Hoa Hiền Phương lộ ra một chút giễu cợt: “Có thể làm cho toàn bộ đàn ông trên thế giới đều vây quanh mình, đó cũng là một loại bản lĩnh. Còn hơn con chó đi rình mò cắn trộm sau lưng người khác.”

Mộ Dung Cẩm Lý như bị một cái tát vô hình, mặt nóng bừng, xấu hổ vô cùng: “Tôi gặp Nhã Thanh rất sớm, sớm hơn cô rất nhiều. Chúng ta như gương vỡ lại lành, lại không phải là tôi xen ngang ai cả.”

Hoa Hiền Phương trong lòng hơi sửng sốt.

Cô chỉ biết rằng mối tình đầu của Hứa Nhã Thanh là Y Nhược, và cô không biết rằng còn có một người như vậy.

Phải chăng Hứa Nhã Thanh đã tìm được niềm an ủi tinh thần sau khi Y Nhược qua đời sao?

“Cô Mộ Dung, tôi đã nói chuyện giữa cô và Hứa Nhã Thanh không liên quan gì đến tôi. Cô nói năng chua ngoa như thế, tôi thấy cô và bình giấm chua không khác nhau là mấy. Cô không có lòng tin vào bản thân hay Hứa Nhã Thanh sao?”

Mộ Dung Cẩm Lý sắc mặt trắng xanh, lời nói của Hoa Hiền Phương như đinh đóng cột trên đầu, chọc vào tử huyệt của cô ta.

Cô ta từng là người Hứa Nhã Thanh yêu thích nhất, nhưng sau tất cả, cô ta đã từng là quá khứ.

Hoa Hiền Phương bây giờ là mới là hiện tại của anh ấy.

Trái tim của anh ta hoàn toàn ở trên cơ thể cô, cho dù cô mang thai đứa con của người đàn ông khác, anh ấy vẫn giống như bị trúng độc dược mê hoặc, không thể nào dứt ra được.

Nhưng cô ta không muốn bỏ cuộc.

Điều cô ta đang đấu tranh là tương lai của anh ấy.

Hoa Hiền Phương không còn cơ hội này nữa, nhưng cô ta có.

Lúc đầu, cô ta được thay thế vì Hứa Nhã Thanh nghĩ rằng Y Nhược đã chết. Nếu Hoa Hiền Phương chết và biến mất, Hứa Nhã Thanh cũng sẽ quên cô đi.

“Tôi tin rằng không lâu nữa, cô sẽ nhận được lời mời đám cưới từ tôi và Nhã Thanh.”

Ánh mắt Hoa Hiền Phương hơi trầm xuống.

Kinh nghiệm của Lâm Đại Dao khiến cô càng tin rằng mẹ kế sẽ có ảnh hưởng lớn đến đứa trẻ.

Một người mẹ kế độc ác bị bắt ở giữa sẽ không chỉ đe dọa tính mạng của đứa trẻ, mà còn phá hủy mối quan hệ hòa thuận giữa cha và con trai.

Hứa Nhã Thanh quá tốt, quá hoàn mỹ, vợ anh ấy phải là người hiền lành, tốt bụng, thẳng thắn, trong khi người phụ nữ trước mặt có ba chữ lớn viết trên mặt: Không tử tế!

Cô sẽ không bao giờ để các con mình phải chịu cái bóng và sự đe dọa của một người phụ nữ như vậy.

Kiều An ngồi bên cạnh im lặng, chủ đề này không liên quan gì đến cô ta, cô ta không muốn chọc giận khiến người ta thượng cẳng chân hạ cẳng tay.

Nhưng cô ta khẳng định một điều, Mộ Dung Cẩm Lý là đồng minh của chính mình, bởi vì kẻ thù của kẻ thù thì chính là bạn tốt.

Mộ Dung Cẩm Lý sẽ không để cho cô ta im lặng như thế này, cô ta nhất định sẽ để cô ta lên mặt.

“Kiều An, cô phải uống thêm nước trái cây như bà Lục, mới tốt cho đứa trẻ trong bụng.”

Hoa Hiền Phương cố hết sức giữ bình tĩnh, Lục Kiến Nghi nói với cô một cách chắc chắn rằng Kiều An không có thai, không thể có thai.

Mộ Dung Cẩm Lý nói như vậy, chẳng qua là muốn kích thích cô và chuyển hướng xung đột.

Kiều An cố ý đưa tay lên vuốt ve cái bụng vẫn phẳng lì của cô ta, như thể đáp lại lời nói của Mộ Dung Cẩm Lý.

Nhưng ngoài miệng lại lấy một lý do thoái thác: “Nói mò gì vậy.” Một vài từ đơn giản, không thừa nhận cũng không phủ nhận, giống như ném một câu đố cho Hoa Hiền Phương và để cô tự đoán.

Hoa Hiền Phương không muốn đoán, đứng lên: “Tôi một lát nữa sẽ trở lại công ty, các cô cứ ngồi nói chuyện vui vẻ.”

Cô sẽ không cho bọn họ cơ hội để liên thủ lại và tấn công mình.

Sau khi cô bước ra ngoài, trong mắt Mộ Dung Cẩm Lý lóe lên một tia lạnh lẽo vô cùng ảm đạm: “Nếu không có cô ta, chúng ta đều có hạnh phúc của riêng mình, đúng không?”

Trong lòng Kiều An cũng điên cuồng đồng ý, cô ta nói lời này hợp với lòng mình, nhưng có một số chuyện chỉ có thể ngẫm lại mà thôi.

“Có một số vệ sĩ bí mật theo dõi bất cứ nơi nào cô ta đến. Lục Kiến Nghi bảo vệ cô ta như một đứa trẻ. Không thể để cô ta xảy ra bất kỳ tai nạn nào.”

Mộ Dung Cẩm Lý không nói, cô ta tin rằng đó là do con người tạo ra, chỉ cần cô ta có thể trả thù và đưa Hứa Nhã Thanh trở lại, cô ta sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết.

Sau khi Hoa Hiền Phương trở về, cô không ngừng nghĩ đến chuyện Kiều An mang thai.

Hoặc là Lục Kiến Nghi nói dối, hoặc là Kiều An nói dối.

Nếu Kiều An nói dối, tại sao cô ta lại phải nói dối?

Có phải chỉ để chọc tức cô, chọc cho cô tức giận và khiến cô cãi nhau với Lục Kiến Nghi hay không?

Khi cánh cửa được đẩy ra, cô biết rằng đó là Lục Kiến Nghi đã trở lại.

“Hôm nay em đến Sunny. Không ngờ người được hẹn với Mộ Dung Cẩm Lý thật sự là Kiều An.”

“Anh biết em sẽ đi.” Lục Kiến Nghi nhếch miệng, nở một nụ cười.

Cho dù Hoa Hiền Phương nhìn thấy như thế nào thì cô cũng cảm thấy trớ trêu: “Hai người bọn họ coi em như tình địch của họ. Nếu họ nhất định muốn làm chuyện xấu, nếu họ hợp lực để đối phó em thì sao?”

Lục Kiến Nghi choàng tay qua vai cô: “Ai dám động em, anh sẽ giết người đó.”

“Kiều An, anh cũng muốn giết chết cô ta sao?” Cô nhướng mày, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng phán xét.

“Ngoại trừ em và bọn trẻ, mọi thứ khác đều là mây bay.” Lục Kiến Nghi nói dứt khoát không chút do dự. Chủ đề về Kiều An luôn có thể là một khởi đầu khó chịu, và nếu anh có thể tránh nó, thì sẽ tránh nó.

Hoa Hiền Phương liếc mắt nhìn anh: “Kiều An là ai? Có quan hệ gì với anh? Trong lòng anh hiểu rõ nhất. Tóm lại là anh nói dối em, hoặc là Kiều An nói dối em. Anh đã hứa với em, sau khi đứa nhỏ được sinh ra, sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho em biết.”

“Trong trường hợp anh thực sự nói dối em, kết quả sẽ là chúng ta sẽ chia tay và em biến mất khỏi thế giới của riêng mình. Em sẽ không bao giờ nhân nhượng. Em đã làm mọi thứ trước khi giả vờ chết, bỏ trốn và không có gì khác mà em không thể làm hoặc không dám làm.”

Lục Kiến Nghi thở dài: “Người phụ nữ ngốc nghếch, cho dù không có lòng tin đối với anh, thì bản thân vẫn phải có lòng tin chứ.”

Hoa Hiền Phương nhún vai, cô không có lòng tin, bất luận là đối với anh hay đối với chính mình.

Anh không yêu cô thật lòng, anh cần cô nhiều hơn, vì vậy anh sẽ chăm sóc cho cô nhưng có thể anh vẫn không sẵn lòng thành thật với cô.

Cô có thể hiểu biết về bản thân và biết trọng lượng của bản thân đối với anh, nên cô ấy không dám đòi hỏi quá nhiều và cũng sẽ không đòi hỏi quá nhiều.

Chỉ cần anh ta có thể duy trì lòng trung thành cơ bản nhất, vậy là đủ.

“Thật ra, em muốn nói rằng chuyện của Kiều An có thể gác lại trong lúc này, nhưng Mộ Dung Cẩm Lý, người phụ nữ này, nên điều tra lại. Trong trường hợp cô ta là một người phụ nữ xấu xa độc ác, nếu như cô ta thực sự kết hôn với Hứa Nhã Thanh, cô ta có sức ảnh hưởng vô cùng bất lợi đối với Tiểu Quân.”

Lục Kiến Nghi nhàn nhạt liếc cô một cái: “Cô ta thật sự đang hẹn hò với Hứa Nhã Thanh sao?”

“Em không biết, nhưng cuối cùng Hứa Nhã Thanh cũng sẽ có một người phụ nữ ở bên cạnh. Mặc dù là người ngoài cuộc, em không có quyền can thiệp vào quyền tự do kết hôn và tình yêu của anh ấy, nhưng vì lợi ích của Tiểu Quân, em không thể để Tiểu Quân có một người mẹ kế độc ác. Quá khứ của Lâm Đại Dao chính là một vết xe đổ, Tiểu Quân khi lớn lên vẫn phải quay trở lại gia đình nhà họ Hứa. Nếu người phụ nữ đó coi nó như một cái gai trong mắt, cái gai trong da thịt, muốn đuổi đứa nhỏ ra khỏi nhà, rồi đứa nhỏ sẽ gặp nguy hiểm lúc nào không hay.”

Giọng điệu của Hoa Hiền Phương có chút lo lắng, cô đang muốn bảo vệ đứa nhỏ, Lục Kiến Nghi nhìn thấy, từ những lời trước đây của Tiểu Quân, anh mơ hồ có thể thấy đứa nhỏ và Mộ Dung Cẩm Lý không hòa hợp với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.