Nhạc chuông của điện thoại vẫn chưa dừng lại, nó vẫn đang reo.
Lục Kiến Nghi cáu kỉnh, cầm lên xem thử, là Kiều An gọi.
Hoa Hiền Phương liếc nhìn tên người gọi, sắc mặt hơi u ám: “Anh trả lời đi, tôi đi ngủ.”
Lục Kiến Nghi không trả lời, anh chỉ cúp máy, sau đó gọi cho Finn: “Từ nay về sau, anh sẽ xử lý mọi việc của Kiều An. Đừng để cô ta làm phiền tôi nữa.”
Thật hiếm khi có thời gian tốt đẹp bên bà xã, sao có thể vì cuộc điện thoại mà để nó vụt mất được.
Hoa Hiền Phương tuy rằng nhắm mắt lại nhưng lỗ tai dựng thẳng lên, nghe được những lời này liền cảm thấy nhẹ nhõm một hơi: “Muộn như vậy vẫn gọi điện thoại cho anh có phải người ta đang có chuyện gì vội không?”
“Cứ để Finn xử lý. Anh sẽ ở cùng vợ con. Anh bận quá không thể lo chuyện của người khác được.” Lục Kiến Nghi ôm cô, chậm rãi nói.
Cô nở nụ cười quỷ dị, đây cũng có thể coi là bận rộn hay sao?
“Ma vương Tu La, anh hiện tại mồm mép ngày càng dẻo, không còn lạnh lùng như trước nữa.”
“Ôm ba mặt trời nhỏ trong tay, có thể không trở lên ấm áp hay sao?” Anh cười quyến rũ, như nắng rơi ở trên tảng băng.
Sự dịu dàng của anh chỉ dành cho cô và cũng chỉ có cô mới được hưởng sự đãi ngộ đặc biệt này mà thôi.
Hoa Hiền Phương nóng lên từ trong ra ngoài, chui vào trong vòng tay của anh, tham lam hấp thụ hơi nóng từ lồng ngực của anh.
Cô luôn cho rằng mình không quan tâm đến Lục Kiến Nghi, nhưng mỗi lần cãi nhau, khi anh không ở bên cạnh, trái tim cô như rỗng tuếch, bất kể là ai, cô đều không hài lòng.
Lúc này, ở đầu bên kia của thành phố Long Minh, lưng chừng núi, ở bên trong một biệt thự lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Kiều An cô đơn và lạnh lùng!
Cô ta gần như đã phát điên lên, Lục Kiến Nghi thực sự đã cúp điện thoại của cô ta và ném thẳng cô ta cho Finn.
Hoa Hiền Phương có thể quan trọng hơn cô ta sao?
Cô ta vớ lấy chai rượu trên bàn và giận dữ ném về phía bức tường.
Với một tiếng ‘choang’, chai rượu vỡ ra thành từng mảnh.
Hẳn là Hoa Hiền Phương là làm khó dễ, cô ta đã cố gắng dùng mọi cách để khi dễ cô ta và ngăn không cho Lục Kiến Nghi gặp mặt cô ta.
Cô ta không thể ngồi chờ chết, nhất định phải đánh trả, không thể để cho Hoa Hiền Phương sống yên ổn được.
…
Ngày hôm sau, bà Lục gọi điện và yêu cầu con trai và con dâu đến biệt thự Lục Nam.
Sắc mặt bà ta có chút ảm đạm, hôm qua Lục Kiều Sam đã gọi điện đến và tiết lộ cho bà ta một bí mật rằng nhà Hoa Hiền Phương muốn kết thông gia với gia đình Tư Mã.
Đây là lũ não tàn, hay là cố ý chống lại bà ta đây?
Cô đã quên rằng Tư Mã Ngọc Như là kẻ thù của bà ta sao?
“Hiền Phương, ta nghe nói rằng em trai của con đang hẹn hò với con gái của nhà Tư Mã?”
Hoa Hiền Phương khẽ lay động, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh: “Ai nói với mẹ chuyện này?”
“Đừng lo lắng về việc ai đã nói với tôi, chỉ cần trả lời tôi xem có đúng không?” Giọng bà Lục xen lẫn sự tức giận.
Hoa Hiền Phương cười nhạt: “Cô gái đó học sinh cũ của em trai con. Cô ấy là con gái của Tư Mã Minh Thịnh và vợ cũ của ông ấy. Ban đầu chúng con không biết mối quan hệ của cô ấy với gia đình Tư Mã, nhưng Sênh Hạ đã xem bức ảnh và nói rằng cô ấy là con gái của Tư Mã Minh Thịnh, lúc đó chúng con mới biết.”
Bà Lục cau mày: “Cô định để bọn họ tiếp tục qua lại với nhau sao?”
Lục Kiến Nghi ho khan một tiếng: “Mẹ, mẹ đừng quá nhạy cảm. Không thể để chuyện của mẹ liên lụy đến em rể của con.”
Bà Lục nhìn anh một cái tức giận: “Vậy hai người định bỏ qua chuyện này rồi kết thân với Tư Mã Ngọc Như?”
“Mẹ, mẹ hãy bình tĩnh, đừng nóng giận.” Hoa Hiền Phương bình tĩnh nói: “Lâm Đại Dao là con gái của vợ cũ Tư Mã Minh Thịnh. Cô ấy đã đổi họ và không liên quan gì đến nhà họ Tư Mã. Ngoài ra, cho dù cô ấy kết hôn cũng là kết hôn với em trai của con, nó chỉ là một đứa em và nó sẽ không ảnh hưởng đến con theo bất kỳ cách nào.”
Bà Lục không nghĩ như vậy, khi con gái nhà họ Tư Mã kết hôn với Hoa Phi sẽ ảnh hưởng đến bà ta, lại ảnh hưởng đến Hoa Hiền Phương, đây là một vòng luẩn quẩn.
“Cô không lo lắng rằng cậu ấy sẽ trở thành con tốt của nhà Tư Mã, đặt nó vào giữa chúng ta, gieo rắc bất hòa và tiếp tục phá hủy mối quan hệ của chúng ta?”
“Mọi người không ở chung cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều, con gái có thể không phải lúc nào cũng hướng về nhà đẻ, có thể là hướng về nhà chồng.” Hoa Hiền Phương cười cười, đổi giọng điệu: “Cô ấy và em trai con chỉ là bây giờ đang hẹn hò và cũng chưa có kế hoạch kết hôn. Con sẽ theo dõi cô ấy một cách bí mật. Nếu có gì bất thường, hãy để em trai con tách khỏi cô ấy.”
Bà Lục cong môi: “Cô nên cẩn thận để không rơi vào bẫy của người khác mà không biết.”
Hoa Hiền Phương rót cho bà ta một tách trà: “Mẹ, con cũng là người có chừng mực. Nhưng hiện tại chuyện quan trọng là làm cho cha hòa hợp lại với mẹ. Một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm. Con tin tưởng rằng hai người vẫn có thể gương vỡ lại lành, quay lại như trước kia.”
Điều này cũng là ý nguyện của bà Lục.
Bà ấy mong được trở lại mỗi ngày, nhưng …
“Ta dọn ra ngoài ở lâu như vậy, ông ấy cũng không gặp tôi hay gọi điện thoại. Ta thực sự không biết tình cảm vợ chồng còn lại bao nhiêu.”
“Bố vẫn thường xuyên hỏi thăm con về mẹ.” Hoa Hiền Phương an ủi nói: “Con đã nghĩ tới, khi đứa nhỏ chào đời, người sẽ lấy cớ chăm sóc cháu trai, chuyển về nhà Lục Nam một cách hợp lý để bố có thể thấy được những thay đổi của mình. Một người vợ đảm đang, hiền lành và đức hạnh, bố hẳn sẽ luyến tiếc thôi ạ.”
Trên mặt bà Lục lộ ra nụ cười, quả nhiên là đắc ý: “Bây giờ con bận tâm đến chuyện này? Hiện tại đã đến tháng, nhất định phải chăm sóc thai nhi cho tốt.”
“Con biết rồi, thưa mẹ.” Hoa Hiền Phương cười.
…
Hôm thứ bảy, Lục Kiến Nghi đưa gia đình mẹ vợ đến biệt thự có suối nước nóng, Lục Sênh Hạ và Lâm Đại Dao cũng đến.
“Cô ơi, hôm qua không phải cô nói là đi Bảo tàng khoa học cùng bạn học sao? Sao cô không đi?” Túi sữa nhỏ hỏi.
“Cô đã đến Bảo tàng Khoa học mấy lần rồi. Đi tắm suối nước nóng thì tốt hơn.” Lục Sênh Hạ mỉm cười, sau khi Túi sữa nhỏ nói với cô ấy ngày hôm qua, cô ấy đã thay đổi quyết định, cô ấy chỉ thích cùng lão gia tử chơi đùa.
“Ở đây đẹp quá.” Lâm Đại Dao mở to mắt nhìn những lá bạch quả vàng rực xung quanh.
“Tôi vui nhất là mỗi lần cùng gia đình đi nghỉ mát.” Hoa Hiền Phương mỉm cười, hai lúm đồng tiền nhỏ trên má vui vẻ đung đưa.
“Chị ơi, phụ nữ có thai không được tắm suối nước nóng.” Hoa Phi nhắc nhở.
“Chị biết, mọi người cứ tự nhiên, anh rể và tôi ngắm cảnh trong thung lũng.” Hoa Hiền Phương cười nói.
Túi sữa nhỏ một tay ôm Hoa Phi và một tay cầm tay Lâm Đại Dao: “Chú ơi, các cặp vợ chồng có thể cùng nhau tắm suối nước nóng. Khi mẹ chưa có em bé trong bụng, mẹ thường đi tắm suối nước nóng với bố ma vương.”
Hoa Phi lập tức ngại ngùng:: “Dì Lâm cùng với cậu chỉ là bạn, mẹ con và bố ma vương là vợ chồng. Chuyện này khác.”
Lục Sênh Hạ cười ranh mãnh: “Chị họ, sau này chị thay đồ bơi đi cho anh Hoa Phi có cái nhìn khác.”
Lâm Đại Dao đỏ mặt, không cần biết sau này cô ấy có thể ở bên Hoa Phi hay không, cô ấy hy vọng người đàn ông đầu tiên trong đời có thể là Hoa Phi.
Hoa Hiền Phương nhìn em trai một cái, kéo Lục Kiến Nghi sang một bên: “Ma vương, em đột nhiên cảm thấy một loại lo lắng, em trai của em sẽ không mắc bệnh mà không tiện nói ra như anh chứ?”