Bà cụ Lục cũng không biết suy nghĩ của hai mẹ con.
Sáng nay bà đã gửi tin về hệ thống báo cáo, xem như là một viên thuốc an thần cho mấy chú có nuôi vợ bé bên ngoài, vậy thì họ sẽ không phản đối.
Quả nhiên cô bé này vô cùng thông minh và tinh tế.
Hoa Hiền Phương ăn một miếng thịt bò rồi nhẹ giọng nói: “Bà nội, mẹ à, hội nghị gia tộc sẽ tổ chức vào thứ bảy, đến lúc đó mọi người bỏ phiếu tán thành nhé.”
“Được.” Bà cụ và bà Lục đều gật đầu.
Sau khi Tư Mã Ngọc Như quay về phòng, cô ta lập tức nói chuyện này cho Kiều An, để cô ta đi quấy rầy Lục Kiến Nghi.
Cô ta không tin, Lục Kiến Nghi có thể độc ác đến vậy, không muốn cho hai đứa con trai sinh đôi của mình nhận tổ quy tông.
Suýt chút nữa Kiều An đã ngất đi, không ngờ Hoa Hiền Phương lại dùng chiêu này, quá thâm độc, quá ghê tởm.
Cô ta vội vàng gọi điện cho Lục Kiến Nghi, dò hỏi về chuyện này.
“Đây là chuyện của nhà họ Lục, không có liên quan gì đến cô cả.” Giọng nói của Lục Kiến Nghi lạnh buốt.
“Vậy con trai của em thì sao đây, anh muốn để cho bọn nhỏ mãi mãi là con riêng sao?” Cô ta muốn khóc.
“Cô không cần lo lắng, tôi sẽ bảo Finn phụ trách.” Giọng điệu ung dung của Lục Kiến Nghi làm cô ta bị thương tích đầy mình.
“Đó không phải con Finn, nó là con anh kia mà.” Cô ta gào khóc.
“Ai để cho bọn nó được sinh ra thì đó chính là bố của bọn nhỏ.” Lục Kiến Nghi nói xong thì cúp máy.
Kiều An muốn gọi lại nhưng không được, cô ta đã bày trò tự sát quá sớm rồi, đáng lẽ nên diễn ra bây giờ mới phải.
Không biết Hoa Hiền Phương nói với anh ta những gì mà khiến anh ta quyết định vứt con cho Finn như thế.
Cô ta không thể chờ chết được.
Cô ta nên làm gì đây chứ?
Lúc Lục Kiến Nghi nhấc máy thì Hoa Hiền Phương cũng ở ngay bên cạnh.
“Không ngờ cô ta lại biết tin tức nhanh đến vậy, chắc là mẹ nhỏ nói cho cô ta rồi, mẹ nhỏ không thể ngăn cản em trực tiếp nên chỉ còn cách đẩy Kiều An ra làm đao thế mạng.”
Lục Kiến Nghi xoa đầu cô: “Vũ khí mạnh nhất của cô ta không phải là Kiều An.”
Cô làm mặt quỷ: “Em biết, mà là bố.”
Theo gia quy, người đứng đầu gia tộc có một phiếu phủ quyết. Chỉ cần ông không đồng ý thì đề nghị sẽ không được thông qua.
Cô đánh cuộc bố chồng sẽ bỏ phiếu.
“Chắc bố không thể làm chuyện như thế chứ? Không có lý do gì để ông quang minh chính đại phủ quyết em cả.”
Lục Kiến Nghi ôm lấy vai cô: “Không nên lạc quan quá, chỉ cần nhà họ Lục có bất hòa về lợi ích, ông ấy và mẹ nhỏ sẽ là có cung có cầu thôi.”
Hoa Hiền Phương lộ ra vẻ ưu tư: “Lo thật đấy, anh có di truyền không nhỉ? Bị một bà vợ bé tâm cơ như thế làm mê đảo quay lòng mòng.”
Lục Kiến Nghi nhéo mũi cô một cái: “Anh mà di truyền thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời vợ chứ không phải là mấy người phụ nữ lộn xộn kia.”
Cô giang hai tay ra ôm lấy cổ anh, hôn lên đôi môi gợi cảm của anh một cái: “Em tin anh có thể giải quyết mọi chuyện rõ ràng.”
Chỉ một câu đơn giản lại khiến anh mừng rỡ không thôi.
Sự tin tưởng này hiếm có đến mức nào.
Từ khi họ bắt đầu quan hệ đến nay, rốt cuộc mới thuận lợi bước được một bước dài.
“Vợ à, anh sẽ không khiến em thất vọng đâu.”
Anh hôn lên môi cô say đắm, giữ lại chút nhiệt tình hiếm có này.
Dưới lầu, Tư Mã Ngọc Như gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng.
Lục Vinh Hàn vừa về tới thì cô ta đã vội nói: “Vinh Hàn, anh không thể để cho đề nghị của Hoa Hiền Phương được thông qua được. Cô ta đang nhắm vào đứa con của Kiều An đấy, không ngờ cô ta lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy, có đến mức ép người ta đi vào đường cùng thế không?”
Lục Vinh Hàn nhìn cô ta một cái: “Em có quen biết gì với cô ta đâu, quan tâm chuyện của cô ta như thế làm gì? Nếu Hiền Phương có thể đề nghị như vậy, chứng tỏ mẹ và A Sở cũng đồng ý rồi, em không cần dính dáng vào làm gì.”
Tư Mã Ngọc Như cắn môi, cô ta liên lạc với mấy người chú có nuôi vợ bé bên ngoài, muốn họ liên hợp lại cùng phản đối Hoa Hiền Phương.
Nhưng dưới cách nhìn của họ, đề nghị của Hoa Hiền Phương khiến cho họ vừa có đường lùi mà vẫn còn đường tiến, thực ra lại còn là chuyện tốt. Chỉ cần đăng ký hệ thống, nội dung thì chỉ mình họ biết, muốn nhận thì mang ra nhận, không muốn nhận thì cứ lấy gia quy này ra để đuổi vợ bé và con riêng đi, đúng là có lợi mà không hại gì.
Thái độ của họ làm cho cô ta hoảng loạn.
Cô ta không tin hệ thống này, phần mềm là do Lục Kiến Nghi làm, anh ta muốn xem là chuyện quá dễ dàng.
Chỉ cần ghi lại thì mọi chuyện bại lộ hết.
“Họ là cháu ruột của anh mà, anh muốn để bọn nó lưu lạc bên ngoài sao, không thể nhận tổ quy tông à?”
Lục Vinh Hàn tỏ vẻ dửng dưng: “Có phải cháu ruột hay không vẫn còn là nghi vấn, mà dù đúng thì cũng không sao cả, anh đâu có thiếu cháu trai.”
“Nếu như con trai ruột của anh anh cũng trơ mắt nhìn nó lưu lạc bên ngoài như vậy sao, cả đời không thể nhận tổ tông à?” Tư Mã Ngọc Như bật thốt lên, cô ta đã bị ép vào đường cùng, không thể không nói bí mật mà mình đã che giấu ròng rã chín năm trời.
Nếu không, chỉ cần đề nghị này được thông qua thì con trai không thể nào đi vào nhà họ Lục được, chứ đừng nói tới chuyện kế thừa gia nghiệm.
Lục Vinh Hàn sửng sốt: “Em nói bậy bạ gì thế? Anh có con trai nào nữa đâu?”
Tư Mã Ngọc Như giữ lấy vai ông ta: “Anh có, anh còn một người con trai nữa, chỉ là trước giờ em không để anh biết về sự tồn tại của nó mà thôi.”
Lục Vinh Hàn trợn mắt, hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì, bị xoay mòng mòng không hiểu có chuyện gì xảy ra: “Rốt cuộc em có ý gì?”
Tư Mã Ngọc Như nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới nói: “Lúc trước chúng ta cùng nhau đi Mỹ thụ tinh ống nghiệm, em muốn sinh một đứa con trai cho anh nhưng không ngờ hai ông bà lại không cho phép em sinh con trai mà chỉ sinh con gái. Anh có biết khi đó tâm trạng của em thế nào không, em muốn điên lên mất, muốn sụp đổ mất. Nhưng em không dám nói cho anh biết, em chỉ có thể trốn trong phòng khóc một mình. Em không hề làm sai chuyện gì cả, bởi vì xuất thân của em không cao quý nên không có tư cách sinh con trai sao?”
Cô ta khóc thút thít rồi lại nói: “Minh Thịnh gọi điện thoại an ủi em, sau đó mới cho em một ý kiến, bảo em giữ lấy phôi trai, rồi nhờ Trúc Mai mang thai hộ, lén sinh một đứa con trai cho em, nhưng bên ngoài thì đứa bé là con của anh ta và Trúc Mai, trên thực tế lại là con của chúng ta.”
Cả người Lục Vinh Hàn như run lên, ông vô cùng khiếp sợ: “Em làm theo lời anh ta à?”
“Vinh Hàn, có nằm mơ em cũng muốn sinh con trai, em rất muốn sinh con trai mà.” Tư Mã Ngọc Như gào khóc: “Anh có biết những năm qua em kìm nén khổ sở thế nào không, em sợ Y Hạo Phong biết thì sẽ giết nó, cho nên một chữ em cũng không dám nói, chỉ có thể để con gọi mình là cô. Lúc nào trái tim em cũng như đang chảy máu.”
Lục Vinh Hàn choáng váng muốn ngất, đôi mắt cay xè, ngũ tạng co quắp lại.
Ông không dám tưởng tượng nổi, Tư Mã Ngọc Như lại dám lừa mình làm một chuyện kinh thiên động địa như thế.
“Đứa bé đó là Ngọc Thanh sao?”
“Vâng.” Tư Mã Ngọc Như gật đầu, nước mắt giàn giụa, không sao ngừng được.
Lục Vinh Hàn vẫn không thể tin nổi.
“Sao vậy được chứ? Nó có giống anh chút nào đâu.”
“Nó giống anh mà, thằng bé giống anh rất nhiều điểm, chỉ là anh ít khi chú ý nên trước giờ mới không hề nhận ra.”
Tư Mã Ngọc Như vừa nói vừa lấy giấy xác định ADN trong túi ra: “Em lấy tóc của anh và Ngọc Thanh đi làm xét nghiệm rồi. Nhưng mà em biết tự làm xét nghiệm thì nhà họ Lục sẽ không đồng ý, em có thể đưa Ngọc Thanh đi tới bệnh viện mà nhà họ Lục yêu cầu làm thêm lần nữa.”
“Không cần, chuyện này để nói sau.” Lục Vinh Hàn vung tay, ông tin Tư Mã Ngọc Như sẽ không nói dối mình. Tư Mã Ngọc Thanh đúng là con trai ông.
“Em phải tiếp tục giữ bí mật chuyện này, không được nói với ai, nếu không nhà họ Lục sẽ long trời lở đất.”