Gần tới ngày kết hôn, tâm tình của Lục Kiều Sam càng ngày càng nôn nóng.
Cô ta thà cô đơn cả đời, cũng không muốn gả cho Lưu Tinh Bảo.
Đều tại Hoa Hiền Phương phá hủy mối nhân duyên tốt đẹp của cô ta và Tần Nhân Thiên, thật muốn lột da, rút gân, uống máu cô ta để giải mối hận trong lòng.
Cô ta đang phiền muộn muốn chết, chuông điện thoại liền vang lên, nhìn thấy điện thoại hiện tên, mắt cô ta sáng ngời, là Tần Nhân Thiên gọi tới.
Điện thoại được kết nối, anh ta chỉ nói một câu: “Tôi ở khách sạn Châu Tế phòng một không tám lăm chờ cô.”
Nhưng một câu này của anh ta cũng đủ để Lục Kiều Sam reo hò nhảy nhót, vô cùng hưng phấn, cô ta vui sướng ăn diện trang điểm thật đẹp, nhanh chóng đi đến khách sạn.
Tần Nhân Thiên vừa mới tắm rửa xong, khoác một chiếc áo ngủ, mái tóc màu nâu hơi mất trật tự, mê chết người không cần đền mạng, giống như một tên yêu nghiệt xuất hiện trong đêm tối.
Cô ta hung hăng nuốt nước miếng: “Thiên, anh cuối cùng cũng nhớ tới điểm tốt của em rồi phải không?”
Khóe miệng Tần Nhân Thiên nhếch lên, không cười như cười nói: “Không nghĩ tới cô cố chấp với tôi như vậy.”
Lục Kiều Sam giơ hai tay ra, liều lĩnh ôm lấy anh ta: “Thiên, anh biết rõ em vẫn luôn chỉ thích một mình anh thôi mà.”
“Cô không phải sắp kết hôn à?” Tần Nhân Thiên kéo tay cô ta ra, đi tới trước quầy rượu, rót hai ly rượu vang, một ly đưa cho cô ta.
“Chỉ cần anh nguyện ý cưới em, em sẽ lập tức giải trừ hôn ước với Lưu Tinh Bảo.” Lục Kiều Sam không chút do dự nói.
Tần Nhân Thiên lắc lắc ly rượu, đáy mắt lướt qua một tia xảo quyệt: “Nếu buổi tối hôm nay cô có thể làm cho tôi hài lòng, tôi sẽ xem xét một chút.”
Trong lòng Lục Kiều Sam vô cùng kích động, tuy rằng cô ta vẫn luôn thích Tần Nhân Thiên, nhưng tuổi trẻ cũng sẽ có lúc xung động, chơi đùa đàn ông cũng không ít, cô ta biết làm như thế nào để thỏa mãn anh ta.
“Thiên, đêm nay, em nhất định sẽ làm cho anh vui sướng.” Cô ta xinh đẹp cười cười, nhẹ nhàng cụng vào ly rượu của anh ta, một ngụm uống cạn ly rượu trong tay.
Sau đó cô ta bắt đầu cởi quần áo.
Đột nhiên, điện thoại của Tần Nhân Thiên vang lên.
“Tôi nghe điện thoại trước đã.” Anh ta đi ra khỏi phòng.
Lục Kiều Sam nằm trên giường, vui vẻ chờ anh ta trở lại.
Thời gian Tần Nhân Thiên rời đi dài hơn so với tưởng tượng của cô ta.
Dần dần, cô ta cảm thấy một cỗ khô nóng.
Cửa mở ra, nhưng người vào không phải là Tần Nhân Thiên, là ba người đàn ông cao lớn khỏe mạnh.
Cô ta chấn động kịch liệt: “Các anh là ai, Tần Nhân Thiên đâu rồi?”
“Cậu Tần bảo chúng tôi phục vụ cô.” Một gã đàn ông nói.
Lục Kiều Sam ý thức được mình bị lừa, vô cùng phẫn nộ: “Khốn nạn…” Cô ta la hét khàn cả giọng.
Một đêm buông thả, nhưng sau khi Lục Kiều Sam tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Mở to mắt, Tần Nhân Thiên ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt âm trầm u ám.
Một cỗ căm phẫn xông lên não, cô ta túm lấy gối đầu, ném về phía anh ta: “Tần Nhân Thiên, anh cái đồ khốn kiếp này, tôi giết anh!”
Tần Nhân Thiên đung đưa ly rượu trong tay, chất lỏng đỏ tươi bên trong giống như màu máu chết chóc, rực rỡ mà chói mắt: “Cô không phải đã từng giết tôi một lần rồi sao?”
Lục Kiều Sam chấn động mạnh mẽ, dây thần kinh trên mặt hung hăng co rút: “Anh… anh đang nói gì vậy? Tại sao tôi một chút cũng nghe không hiểu?”
Tần Nhân Thiên đứng lên, đi tới bên giường, hơi hơi cúi người, giọng nói hung ác nham hiểm truyền đến: “Muốn tôi nhắc nhở cô không? Bảy năm trước…”
Anh ta còn chưa nói xong đã bị Lục Kiều Sam hoảng sợ ngắt lời: “Anh… anh đừng có nói bậy, chuyện kia không có một chút quan hệ nào với tôi hết.”
“Không cần che đậy nữa, tôi đã điều tra rõ ràng rồi.” Trong con người sâu hút của Tần Nhân Thiên hiện lên một tia sát ý làm cho cô ta giật thót rùng mình một cái: “Anh… anh khôi phục trí nhớ rồi?”
“Tôi đã nhớ ra tất cả rồi, từng chuyện một.” Anh ta cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn, nhẹ nhàng ấn một cái, TV LCD trên vách tường liền mở ra.
Cô ta cùng ba gã đàn ông quấn cùng một chỗ.
“Không…” Tiếng hét kinh hoàng của cô ta vang vọng bốn phía, ngũ quan xinh đẹp vô cùng dữ tợn, đôi mắt đỏ như máu: “Tần Nhân Thiên, anh xóa đi cho tôi, xóa đi!”
Nếu để những hình ảnh này lọt vào tầm mắt của người nhà họ Lục, không đem cô ta đi dìm sông mới lạ.
Tần Nhân Thiên lạnh lùng cười: “Đây là quà tân hôn tôi tặng cô.”. ngôn tình ngược
Lục Kiều Sam cầm lấy cái ly trên tủ đầu giường, ném về phía TV: “Choang” một tiếng, màn hình TV vỡ vụn, nhưng hình ảnh vẫn còn tiếp tục phát.
Cô ta thở hổn hển, không thèm mặc quần áo, trực tiếp nhảy lên, túm lấy TV đập xuống đất, TV trực tiếp vỡ nát, lóe ra tia lửa.
“Tần Nhân Thiên, anh muốn hủy hoại tôi sao?”
“Tôi chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.” Giọng điệu của Tần Nhân Thiên lạnh như băng, không có một tia độ ấm: “Nhưng mà, cô yên tâm đi, không tới lúc cần thiết, tôi sẽ không lấy thứ này ra. Tôi phải từ từ chơi với cô, cứ như vậy phá hủy cô thì quá hời cho cô rồi.”
“Tần Nhân Thiên, đồ khốn khiếp, nếu anh thả video ra ngoài, tôi sẽ đồng quy vu tận với anh, mọi người cùng nhau xuống địa ngục là được.” Cô ta chửi ầm lên, tức đến phổi cũng nứt ra.
“Tôi đã xuống địa ngục một lần rồi, còn chơi rất vui, cô cũng chậm rãi thưởng thức tư vị này đi, tôi tin tưởng cô cũng sẽ thích.” Tần Nhân Thiên từ trên sô pha đứng dậy, cười to bước ra ngoài, tiếng cười kia phóng túng bất kham, lại âm lãnh vô cùng, một lúc lâu sau vẫn còn quanh quẩn trong phòng.
Lục Kiều Sam sắp tức điên rồi, chỉ có thể đập đồ để trút giận, cô ta đem tất cả những đồ đang có trong phòng đều đập xuống đất.
Đập tan, đập tan, cô ta đem tức giận tràn đầy trong lòng chuyển lên người Hoa Hiền Phương.
Đều là con khốn này làm hại, nếu cô ta không cấu kết với Tần Nhân Thiên, tất cả những chuyện này sẽ không phát sinh.
Cô ta cũng không bị Tần Nhân Thiên căm hận.
Cô ta muốn Hoa Hiền Phương chết, làm cho cô sinh non, một xác hai mệnh.