“Em cũng nghĩ như vậy, nhưng em đã nhìn thấy anh ta hai lần liền, chẳng lẽ cả hai lần đều do em hoa mắt?”
Cô xoa xoa đôi bàn tay, ngón tay có chút lạnh buốt.
Đáy mắt Lục Kiến Nghi lóe lên một tia sáng, anh nói: “Có lẽ là có người đang ở sau lưng giở trò.”
Hoa Hiền Phương hiểu rõ ý tứ của anh, chắc hẳn có người ở sau lưng cải trang thành Thời Thạch để dọa cô.
Khi cô bị bắt lên trên đảo nhỏ, quả thực đã có người cải trang thành Thời Thạch, nhưng người này đã biến mất rất lâu rồi, đến bây giờ không còn xuất hiện nữa.
Lúc trước cô mất trí nhớ, đầu đều mơ mơ màng màng, ấn tượng đối với người ở trên đảo cũng rất mơ hồ, nhưng sau một lần cô gặp anh ta, thì cô đã xác định được người đó không phải là Thời Thạch.
“Coi như người em nhìn thấy là do người khác cải trang thành đi, nhưng anh ta không có khả năng đi vào trong mơ của em. Gần đây em luôn mơ thấy Thời Thạch, chuyện này thì giải thích thế nào đây?”
Điểm này Lục Kiến Nghi cũng không giải thích được.
Chỉ có thể nói rằng ban ngày cô suy nghĩ quá nhiều, nên đêm mới mơ thấy anh ta.
“Ngày mai là cuối tuần, anh mang em ra ngoài nghỉ phép, tĩnh dưỡng hai ngày, thư giãn một chút, không chừng sẽ tốt lên.”
Cô rũ mắt, không nói gì thêm, có lẽ là trong khoảng thời gian này phát sinh không ít biến cố, lại có lẽ là bởi vì cô đang mang thai, nên nội tố bên trong cơ thể kích thích, khiến cô trở nên đặc biệt mẫn cảm, tĩnh dưỡng hai ngày cũng là tốt.
Ngày thứ hai, Lục Kiến Nghi lập tức mang theo cô và túi sữa nhỏ cùng nhau ra bờ biển.
Ngồi trên bờ cát, gió biển thổi tươi mát, lại đúng lúc du thuyền ra biển câu cá, nhìn ánh nắng chiều tà, trong lòng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Túi sữa nhỏ chơi đến quên cả trời đất.
Tâm trạng của Hoa Hiền Phương cũng buông lỏng rất nhiều.
Khi bọn họ trở lại nhà họ Lục thì đã là ban đêm, chờ sau khi con trai mình đã vào phòng đi ngủ xong, cô mới nằm xuống giường lớn của mình.
“Hai ngày này em còn mơ thấy ác mộng không?” Lục Kiến Nghi nằm bên cạnh cô hỏi, ở trên du thuyền cô ngủ rất an tĩnh, cả một đêm đều không phát ra âm thanh nào, chắc hẳn cô không mơ thấy ác mộng, nhưng anh vẫn phải xác định một chút.
Cô lắc đầu, nhìn anh cười một tiếng: “Xem ra là em mệt mỏi quá nên thần kinh mới có chút suy nhược, mới có thể nằm mơ lung tung, nhưng nghỉ ngơi nên đã tốt hơn rồi.”
Anh cưng chiều vuốt ve đầu của cô: “Về sau anh sẽ mang em ra ngoài nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Cô nằm xuống, trở mình, nghĩ nghĩ lại, dường như cô ngửi thấy một mùi thơm, như có như không.
Từ sau khi mang thai, khứu giác của cô trở nên mẫn cảm dị thường, một khi có mùi hương khác lạ, cô có thể lập tức cảm nhận được.
“Lục Kiến Nghi, anh có ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt trong phòng chúng ta không?”
Lục Kiến Nghi nhún vai, cũng không để ở trong lòng: “Có thể là mùi của vườn hoa bay vào đây.”
Cô ngồi dậy, đi tới trước cửa sổ, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hoa nồng đậm thấm vào tim phổi, nhưng lại không giống với hương thơm vừa rồi.
Căn bản cô cũng không muốn để ý, nhưng mùi hương kia khiến cô rất không thoải mái, muốn nôn.
Cô che tay lên miệng, nôn khan hai tiếng.
Lục Kiến Nghi bị dọa sợ đến nhảy dựng lên, từ trên giường bật dậy, lúc này anh mới ngửi được một mùi hương kỳ lạ.
“Em đứng ra xa một chút, để anh kiểm tra.” Sức của anh lớn, một phát đã nhấc đệm lên.
Phía dưới có một túi thơm.
Hoa Hiền Phương cầm lên hít hà: “Mùi hương đó chính là từ thứ này, nhưng tại sao dưới giường của chúng ta lại có túi thơm?”
Đáy mắt Lục Kiến Nghi lóe lên một tia hung ác nham hiểu: “Em đừng chạm vào, để anh xem bên trong có thứ quỷ gì?”
Anh cướp lấy túi thơm từ tay cô, sau đó vội vã đi ra khỏi phòng.
Gia đình của bà cụ Lục từ trước đến giờ vẫn theo nghề thuốc, từ nhỏ bà đã quen thuộc với rất nhiều loại dược liệu, chỉ cần ngửi một chút cũng biết bên trong có cái gì.
“Cỏ đen, xạ hương, cóc khô, cà độc dược, Stellera chamaejasme.”
Bà cụ Lục nhíu mày: “Đây đều là các cây thuốc có dược tính vô cùng độc và hăng, may là các cháu phát hiện ra sớm, nếu không hậu quả khó lường.”
“Cái nhà này đúng là không yên được!”
Khuôn mặt của Lục Kiến Nghi hiện rõ một ngọn lửa phẫn nộ, anh lập tức gọi trưởng bộ phận bảo an đến, tra rõ chuyện này.
Từ camera giám sát có thể nhìn thấy, vào mấy ngày bọn họ ra ngoài nghỉ phép, có tất cả hai người đi vào trọng phòng, là người hầu Thu Hương và Ngọc Linh, các cô là hai người thay phiên nhau phụ trách dọn dẹp căn phòng.”
“Tôi cái gì cũng không làm, tôi chưa từng thấy cái túi thơm này.” Thu Hương nói.
“Tôi cũng chưa từng thấy qua, sau khi quét dọn xong căn phòng, tôi lập tức rời đi.” Ngọc Linh hung hăng lắc đầu.
Khuôn mặt của Lục Kiến Nghi vô cùng lạnh lẽo, giọng nói vô cùng tàn độc: “Không cần lãng phí thời gian, trực tiếp mang máy phát hiện nói dối đến đây.”
Nhà họ Lục có một cái máy phát hiện nói dối tân tiến nhất thế giới, nhưng máy phát hiện nói dối này chỉ được sử dụng với người làm, không được sử dụng với người trong nhà.”
Thu Hương và Ngọc Linh bị áp giải vào phòng thẩm vấn.
Sau một tiếng, trưởng bộ phận bảo an đi ra.
Thu Hương qua được máy phát hiện nói dối, Ngọc Linh không qua được.
Lục Kiến Nghi cùng với Hoa Hiền Phương đi vào.
“Nói đi, là ai sai cô làm việc này?” Hoa Hiền Phương lạnh lùng nhìn cô ta, bề ngoài cô gái này xấu xí, nhưng không ngờ đầu óc cũng đen tối như vậy.
Ngọc Linh biết sợ hãi, run lẩy bẩy: “Cậu chủ, cô chủ, tôi sai rồi, tôi chỉ nghĩ đó chỉ là một cái túi thơm không gây hại gì.”
“Không cần nói nhảm, trả lời vấn đề.” Lục Kiến Nghi nổi giận vứt một câu, không muốn lãng phí lời.
Ngọc Linh ôm lấy cánh tay, sụt sùi khóc: “Là… là bà chủ kêu tôi làm.”
Lục Kiến Nghi phản ứng vô cùng kịch liệt: “Nếu cô dám nói dối, tôi lập tức cắt lưỡi cô.”
“Tôi không có nói láo mà, những điều tôi nói đều là thật, là bà chủ kêu tôi làm chuyện này.” Ngọc Linh khóc nói: “Bà chủ dùng biệt danh trên Facebook liên lạc với tôi, bà ấy nói chỉ cần tôi để một túi thơm dưới mặt giường của cô chủ thì sẽ lập tức cho tôi ba tỷ. Anh trai của tôi bị bệnh, phải làm phẫu thuật cấy ghép thận, viện phí tốn hơn ba tỷ, mà tôi từ nông thôn, bố mẹ không có học thức văn hóa, chỉ ở nhà làm ruộng, trong nhà sao có thể có được số tiền lớn như vậy. Bác sĩ nói bệnh tình anh trai tôi chuyển biến xấu rất nhanh, nếu tuần này không làm phẫu thuật thì không thể cứu nổi, tôi không còn cách nào, chỉ có thể bí quá hoá liều. Tôi sai rồi, xin mọi người tha thứ cho tôi một lần đi, tôi cũng không dám nữa.”
Sắc mặt của Hoa Hiền Phương trở nên âm trầm, người làm của nhà họ Lục hầu như trên tư liệu có ghi chép thông tin liên lạc của Facebook và Zalo, nếu bà Lục liên lạc được với cô ta thì cũng là điều rất bình thường.”
Nhưng thời gian này là lúc mấu chốt, sao bà ta lại đùa giỡn với cô bằng thủ đoạn hèn hạ này, bà ta được lợi ích gì chứ?”
Lục Kiến Nghi sai người điều ra lịch sử trò chuyện trên Facebook của cô ta, tra được địa chỉ IP, đúng là từ sơn trang của biệt thự Lục Nam.
Lúc này, Lục Vinh Hàn cũng về đến nhà, nghe thấy sự việc có liên quan đến bà Lục, ông giận tím mặt: “Mang người đàn bà ác kia đến đây cho tôi!”
Bây giờ ở sơn trang Lục Nam cũng chỉ có một mình bà Lục ở lại, Y Hạ Minh cũng đã trở về.
Bà Lục vừa vào cửa đã nhìn thấy khuôn mặt âm u của mọi người, trong lòng thấy lo lắng một chút.”
Trực giác nói cho bà ta rằng đây không phải chuyện tốt.
“Vinh Hàm, ông gọi tôi đến có chuyện gì không?”
Trưởng bộ phận bảo an kéo Ngọc Linh đến, Ngọc Linh quỳ dưới chân bà ta gào khóc: “Bà chủ, mau cứu tôi với, mọi chuyện đều là tôi theo lệnh của bà chủ làm, bà cứu tôi với.”