Gân xanh trên trán Lục Kiến Nghi nhúc nhích qua lại, như là bị Hoa Hiền Phương kích thích: “Em thích người như thế nào?”
Cô mấp máy môi rồi trả lời một cách nghiêm túc: “Tôi thích người như Thời Thạch.”
Hoa Hiền Phương còn chưa nói xong thì đã bị Lục Kiến Nghi búng trán: “Em có thể thay đổi sở thích của mình rồi đấy, người em thích chỉ có thể là tôi.” Giọng điệu của anh xen lẫn một chút giận dữ, vẻ mặt mang theo một chút nhẫn nại, giống như là đang đè ép cảm xúc. Nếu như Hoa Hiền Phương tiếp tục khiêu khích thì sẽ có chuyện xảy ra.
Nhưng Hoa Hiền Phương trời sinh không sợ chết, cô nuốt nước miếng rồi hỏi: “Anh muốn tôi thích anh, vậy anh thích tôi không?”
Lục Kiến Nghi phát hiện cho dù Hoa Hiền Phương đã mất ký ức nhưng tính tình lại chẳng hề thay đổi, vẫn vô cùng ngang ngạnh, rất cứng đầu: “Con nhím xù lông giống như em chẳng đáng yêu chút nào cả.”
Hoa Hiền Phương hiểu, lời này có nghĩa là anh ta không thích cô.
Cô có thể đoán được giữa bọn họ không hề có tình cảm.
“Anh đẹp trai, có tiền có thế, hoàn toàn không thiếu phụ nữ, tại sao lại phải kết hôn với tôi chứ?”
Lục Kiến Nghi không muốn nhắc tới nguyên nhân kết hôn của bọn họ, bởi vì nó không hề có ích đối với việc xúc tiến tình cảm giữa hai người, chỉ có hại mà thôi.
“Chờ tới lúc em khôi phục ký ức thì tất nhiên sẽ biết rồi.”
Hoa Hiền Phương lắc đầu, đáp lại một câu không hề có chút do dự: “Có biết hay không cũng không đáng kể, dù sao tôi cũng không bao giờ thích anh, mãi mãi cũng không.”
Chẳng những không thích, còn có chút sợ hãi, có chút phản cảm. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy Lục Kiến Nghi thì trong đầu của Hoa Hiền Phương luôn xuất hiện một giọng nói: “Anh ta là kẻ đáng ghét nhất.”
Lục Kiến Nghi nhíu mày rồi nói: “Một ngày nào đó em sẽ phải thay đổi ý nghĩ của mình.
Anh cũng không tin rằng mình không chinh phục được người phụ nữ này.
Nói không chừng chuyện mất trí nhớ này cũng là một cơ hội đối với anh.
Hoa Hiền Phương cũng không nghĩ như thế, người duy nhất mà cô nhớ về cũng chỉ có Thời Thạch, trong lòng cô cũng chỉ có mỗi Thời Thạch.
Cho dù Lục Kiến Nghi có phải là chồng của cô hay không thì đối với cô mà nói đều chỉ là một người xa lạ.
Lục Kiến Nghi lo lắng cho an toàn của Hoa Hiền Phương nên vẫn luôn nhốt cô ở trong biệt thự, hơn hai tháng trời không cho cô đi ra ngoài.
Biệt thự của anh vô cùng bí ẩn, không ai biết hành tung của cô.
Tần Nhân Thiên vẫn luôn muốn tìm cơ hội gặp cô, nhưng đã hai tháng trời vẫn không tìm thấy.
Trong khoảng thời gian hai tháng này, Lục Kiến Nghi rất ít khi đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều ở trong biệt thự, làm việc cũng thông qua máy tính.
Anh muốn ở bên cạnh Hoa Hiền Phương nhiều hơn, giúp cô khôi phục ký ức.
Bác sĩ tạo nên các phương án để trị liệu cho cô, nhưng ký ức của cô vẫn không hề khôi phục dù chỉ một chút.
Hoa Hiền Phương vẫn không hề nhớ những chuyện lúc trước, vô cùng kháng cự anh.
Lúc Hoa Hiền Phương nằm dưới cơ thể của Lục Kiến Nghi thì lại biến thành một con cá chết, cô không dãy dụa được nên cũng chỉ có thể im lặng mà gánh chịu.
Chiều hôm đó, bởi vì bà Lục gọi điện thoại muốn con trai về nhà một chuyến cho nên Lục Kiến Nghi đi về nhà cũ họ Lục.
Một người đàn ông mặc đồ chuyển phát nhanh màu cam đi tới biệt thự trên đỉnh núi, Hoa Hiền Phương tưởng là hàng hóa của Lục Kiến Nghi nên đi ra mở cửa.
Cửa sắt của biệt thự chỉ có Lục Kiến Nghi mới có thể mở được, Hoa Hiền Phương chỉ có thể cách cánh cửa mà nhận hàng.
Lúc người đàn ông đó gỡ nón bảo hiểm xuống thì Hoa Hiền Phương giật mình mà hét lên.
Thời Thạch!
“Anh Thạch, là anh thật sao?” Hoa Hiền Phương vừa mừng vừa sợ, cô vươn tay ra khỏi cửa sắt rồi vuốt ve mặt của anh ta, muốn xác định rằng anh ta có phải là tồn tại chân thật hay chỉ là ảo giác của mình.
“Hiền Phương, tên khốn Lục Kiến Nghi nhốt em lại ư?” Người đàn ông kia nghiến răng nghiến lợi rồi nói.
Hoa Hiền Phương cúi đầu mà khóc: “Anh ta nói là chồng của em, còn nói anh đã chết, em nhìn thấy anh chỉ là ảo giác.”
Trong mắt người đàn ông lóe lên một sự hung ác: “Anh không phải là ảo giác, anh không chết. Lục Kiến Nghi là thằng khốn, anh ta nghĩ trăm phương ngàn kế để chia rẽ chúng ta. Em không nên tin bất cứ thứ gì mà anh ta nói.”
Trái tim của Hoa Hiền Phương run lên: “Vậy anh ta thật sự là chồng của em sao?”
Trên mặt người đàn ông kia hiện lên một chút xảo quyệt: “Anh ta ỷ mình ỷ có quyền có thế. Còn muốn giết anh, em vì muốn cứu anh nên mới bị ép gả cho anh ta.”
Đầu của Hoa Hiền Phương rất đau: “Anh ta luôn nói rằng anh đã chết, đến nỗi em có chút không phân biệt được đến cùng thứ mình nhìn thấy có phải là hiện thực hay không.”
Trên gương mặt người đàn ông kia lộ ra vẻ đau thương: “Đối với Lục Kiến Nghi và người ngoài mà nói thì anh đúng là đã chết. Anh ta thuê sát thủ chuyên nghiệp để giết anh, anh chỉ có thể trốn tránh anh ta. Hiền Phương, anh ta là một người vô cùng đáng sợ, làm việc không từ thủ đoạn, làm vô số việc ác. Em đừng bao giờ nói cho Lục Kiến Nghi biết rằng em đã gặp anh, nếu như anh ta biết anh không chết thì chắc chắn sẽ phái người tới giết anh. Còn nữa, em đừng tin bất cứ thứ gì Lục Kiến Nghi nói, anh ta muốn thừa dịp em mất trí nhớ để lừa gạt em, để em cam tâm tình nguyện đi theo anh ta.”
Hoa Hiền Phương không thể tin vào những gì mình nghe được.
Cô muốn nhớ lại thứ gì đó nhưng không thể nhớ ra được bất cứ thứ gì.
Đầu Hoa Hiền Phương lại bắt đầu đau, khiến cho cô khó chịu đến nỗi gập cả người, cố gắng không để cho mình ngạt thở vì đau.
“Vì sao anh không nói cho em sớm một chút?”
“Vất vả lắm anh mới dẫn em trốn ra ngoài được, em không muốn để loại đoạn ký ức đáng sợ này nên lén anh uống thuốc, ép buộc mình quên đi, sao anh lại có thể đụng vào vết sẹo của em chứ?” Người đàn ông đó thở dài.
Hoa Hiền Phương nắm lấy lan can sắt, một sự tức giận lan tràn trong lồng ngực.
Lục Kiến Nghi nói não cô bị thuốc làm tổn thương, hóa ra thuốc đó là do cô tự mình uống.
“Vậy Tiểu Quân thì sao, cậu bé là con của em và Lục Kiến Nghi à?”
Người đàn ông kia lại xua tay rồi nói: “Tất nhiên là không phải, thằng bé là con của chúng ta, Lục Kiến Nghi không biết nên tưởng rằng là con của anh ta. Không thể để cho anh ta biết bí mật này, nếu không thì Tiểu Quân sẽ gặp nguy hiểm.”
Hoa Hiền Phương vô cùng kinh ngạc, cô run cả người: “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ, em phải làm sao mới có thể thoát được người đàn ông ma quỷ kia?”
Tay của người đàn ông xuyên qua hàng rào rồi nắm chặt lấy tay cô: “Anh sẽ nghĩ cách để cứu em ra, em phải nhớ rằng không nên tin những gì Lục Kiến Nghi nói, dù chỉ là một chữ.”
Anh ta biết rằng bởi vì thuốc làm tổn thương nên đầu óc của Hoa Hiền Phương luôn trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác, không thể tính táo được. Bây giờ là lúc tốt nhất để lừa gạt.
Anh ta muốn Hoa Hiền Phương luôn căm thù Lục Kiến Nghi, coi Lục Kiến Nghi là kẻ thù, như thế mới có thể chia rẽ bọn họ.
Người đàn ông nhìn thấy vệ sĩ đi ra ngoài thì vội vàng đội mũ lên rồi nói: “Anh phải đi rồi Hiền Phương, em chờ anh quay lại cứu em.”
Anh ta vội vàng ngồi lên xe gắn máy rồi rời khỏi đây, tránh để vệ sĩ nhìn thấy.
Hoa Hiền Phương nhìn theo bóng lưng người đàn ông đi xa mà ngồi phịch xuống đất.