“Đương nhiên là của anh rồi.” Hoa Mộng Lan giang hai tay, ôm cổ của anh ta: “Trọng Khôi, em làm như vậy cũng là vì anh, vì con của chúng ta, vì tương lai của chúng ta. Em đang mang thai con của anh, em không thể ở bên cạnh Lục Kiến Nghi lâu được.”
Kỷ Trọng Khôi giơ tay lên, vuốt ve bụng của cô ta: “Em khá là có năng lực đó. Lần nào anh cũng phòng bị kỹ lưỡng, sao lại làm em có thai được cơ chứ?”
“Nó bị rách, anh không phát hiện ra.” Hoa Mộng Lan nở nụ cười ranh mãnh.
Cô ta làm như vậy là vì muốn Kỷ Vĩnh Huy bắt anh ta lại, buộc anh ta phải kết hôn, nhưng cô ta không nghĩ tới tình huống này.
“Anh đúng là một người tồi tệ.” Một ánh nhìn quỷ quyệt thoáng qua trên khuôn mặt của cô ta.
“Anh Khôi, em đã sáng tạo ra một trò chơi đặc biệt thú vị. Chúng ta đến bên kia tảng đá để chơi đi, có được hay không vậy?”
“Được thôi.” Kỷ Trọng Khôi gật đầu, điệu cười xấu xa, cùng cô ta nhảy lên tảng đá lớn bên vách đá.
“Anh xoay người qua chỗ khác đi, nhắm mắt lại nha, chờ đó em sẽ cho anh sự bất ngờ.” Ngón tay của cô ta chậm rãi di chuyển trên người anh ta.
Anh ta không có chút nào nghi ngờ, nhắm mắt lại, quay mặt lại về hướng vách núi.
Trong màn đêm, đôi mắt của Hoa Mộng Lan lóe lên sự lạnh lẽo, cô ta lặng lẽ giơ tay lên, cố gắng dùng hết sức lực, rồi đột nhiên đẩy Kỷ Trọng Khôi lảo đảo về phía trước và rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
“A…a…a” Tiếng hét đau khổ và tuyệt vọng của anh ta phá vỡ sự yên tĩnh của đỉnh núi nhưng cũng nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng.
Hoa Mộng Lan nhìn xuống đáy thung lũng tối tăm u ám, khóe miệng nhếch lên lộ rõ nụ cười ác độc.
Kỷ Trọng Khôi, anh đừng trách em, là anh cản đường của em.
Nếu như bí mật này bị tiết lộ ra ngoài, em nhất định phải chết, cho nên anh phải chết, chỉ khi anh chết đi thì em mới có thể giữ bí mật mãi mãi.
Khi trở về, Hoa Mộng Lan vô cùng bình tĩnh. Cô ta đã sắp xếp chuyện này xong xuôi, trước hết để mẹ của cô ta qua đây, sau đó cô ta nói với nhà họ Lục rằng cô ta sẽ đi cùng với mẹ vào ban đêm. Như vậy thì cô ta sẽ đi mà không bị ai nghi ngờ, không ai có thể phát hiện ra bí mật của cô ta.
Nhưng Hoa Hiền Phương vẫn rất đề cao cảnh giác.
Bởi vì mỗi lần bác cả qua đây, nhất định là không có chuyện gì tốt. Không biết lần này lại có chuyện kinh khủng gì sắp xảy ra.
Hoa Mộng Lan trở về vào buổi trưa ngày hôm sau, cô ta tin rằng chuyện cô ta làm là chuyện trong sạch và sẽ không ai có thể phát hiện ra tội ác của cô ta.
“Kiến Nghi à, ngày mai là thứ bảy, chúng ta cùng nhau ra ngoài nghỉ ngơi có được hay không, chúng ta chưa từng có thời gian bên nhau trong thế giới chỉ có hai người.”
Lời này rõ ràng là muốn bỏ mặc Hoa Hiền Phương.
Anh cùng với Hoa Hiền Phương đi ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người, thì cũng có thể cùng cô ta ra ngoài tận hưởng thế giới hai người chứ.
Vẻ mặt lạnh lùng của Lục Kiến Nghi: “Cuối tuần là có thể đi kiểm tra quan hệ bố con rồi, cô đừng chạy lung tung bên ngoài.”
Một câu nói bất cẩn, nhẹ hơn cả cơn gió đem thoáng qua, đã khơi dậy sự lo lắng trong lòng của Hoa Mộng Lan.
“Bác sĩ nói ba tháng thì sẽ xét nghiệm chính xác hơn rất nhiều. Em muốn đợi ba tháng nữa mới đi làm xét nghiệm.”
“Không cần chờ, xét nghiệm trước rồi hãy nói.” Lục Kiến Nghi thay đổi giọng điệu ra lệnh, quyết định của anh thì không ai có thể thay đổi được.
Lưng của Hoa Mộng Lan toát mồ hôi lạnh, nhưng vẻ mặt của cô vẫn rất bình tĩnh, cô ta không dám biểu lộ ra chút cảm xúc sợ hãi nào.
Đôi mắt của Lục Kiến Nghi sắc bén như chim ưng, biểu hiện tinh tế của cô ta bị anh phát hiện, điều này làm cho anh nghi ngờ trong lòng.
“Được thôi, tất cả đều nghe theo ý của anh.” Cô ta gật đầu, tỏ rõ sự đồng ý.
Hoa Hiền Phương ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn cô ta, cô không có ý định đoán xem kết quả giám định của Hoa Mộng Lan bởi vì trong lòng của cô không biết là mình có thể vượt qua được cửa ải này hay không.
Khi mọi thứ đều là kết quả đã được định trước, cô không biết làm gì khác ngoài việc cầu nguyện cho những điều kỳ diệu xảy ra.
Lục Kiến Nghi đưa ánh mắt chuyển hướng về phía cô: “Ngày mai, bố mẹ của cô sẽ đến thành phố Long Minh rồi. Thứ hai, Tommy sẽ thu xếp đưa họ đến đại sứ quán xin visa. Cô có thể tự mình sắp xếp những công việc khác.”
“Được thôi.” Cô gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Hoa Mộng Lan cảm thấy rối bời trong tim, cô ta đã hiểu vì sao Lục Kiến Nghi lại tiếp quản chuyện của Phi, gia đình chú hai ma xui quỷ khiến nhất định sẽ trở mặt.
Về sau, sự che chở của nhà họ Lục sẽ chỉ dành cho nhà chú hai, sẽ không dành cho gia đình của cô ta nữa. Trừ khi cô ta có thể giành lấy vị trí của Hoa Hiền Phương hoặc là sinh cho Lục Kiến Nghi một đứa con trai.
“Kiến Nghi, bố mẹ tôi nói muốn chuyển đến thành phố Long Minh để sinh sống, như vậy có thể dễ dàng chăm sóc tôi hơn.” Cô ta cố ý nói, không phải để dễ dàng chăm sóc cô ta mà là để có thể nhận được sự chiếu cố của nhà họ Lục.
Bác cả trong lòng ngày nào cũng đều lo lắng sợ bị chiếm hết lợi lộc, cho tới bây giờ đều là dành cho cô, bây giờ lại đến lượt gia đình chú hai, cô ta sao thế nuốt trôi cục tức này được cơ chứ?
Lục Kiến Nghi mặt không chút thay đổi, lãnh đạm trả lời: “Chuyện gia đình nhà cô không cần nói cho tôi biết làm gì.”
Khóe miệng của Hoa Mộng Lan co giật dữ dội.
Lúc bố mẹ về ở chung, cơm ăn, áo mặc, nhà cửa, phương tiện đi lại đều là chuyện phải lo, cô ta thì không có khả năng này, đương nhiên anh phải giải quyết vấn đề này.
“Bọn họ muốn đến đây, thì phải mua nhà, mua xe…” Giọng cô ta trầm xuống nhưng đủ để Lục Kiến Nghi nghe rõ ràng.
Khóe miệng của Lục Kiến Nghi nhếch lên lộ rõ sự giễu cợt, anh nắm lấy tay người phụ nữ bên cạnh, đứng dậy đi ra ngoài, như thể anh hoàn toàn không thấy cô ta đang nói gì.
“Anh đi đâu vậy?” Hoa Hiền Phương có chút giật mình.
“Đi chơi cuối tuần.” Anh nhún vai một cái.
Hoa Mộng Lan tức giận như nổi cơn giông tố, anh không dẫn cô ta đi theo ra bên ngoài, mà lại dẫn theo Hoa Hiền Phương đi ra ngoài. Cô ta đã nói sai điều gì chọc giận anh sao? Không phải không phải không phải, cô ta nhanh chóng phủ nhận.
Dù sao thì cô ta đã đi theo anh rồi. Bố mẹ cô ta chính là bố mẹ vợ của anh. Bọn họ tới đây sống cùng, anh nhất định sẽ thu xếp chuyện nhà cửa và xe hơi. Dựa vào cái gì mà chỉ quan tâm đến gia đình của Hoa Hiền Phương, không quan tâm đến gia đình của bọn họ chứ. Nhất định người phụ nữ xấu xa Hoa Hiền Phương đã ở trước mặt của anh nói những điều không hay về gia đình của cô ta. Cho nên, hôm nay, sắc mặt của anh rất u ám, anh còn bắt cô ta phải đi xét nghiệm quan hệ bố con.
Cô ta sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ mưu mô quỷ quyệt này.
Cô ta nhất định đã tìm ra cách để đối phó với cô.
Trên xe, Hoa Hiền Phương có chút khó chịu trong lòng, hình ảnh của kỳ nghỉ vừa rồi vẫn còn in trong tâm trí của cô.
“Anh sẽ không để tôi ở bên trong biệt thự một mình chứ?”
Lục Kiến Nghi có chút dở khóc dở cười: “Trừ khi cô phạm phải sai lầm gì đó.”
“Lần trước, tôi không mắc sai lầm gì cả, mà là anh hiểu nhầm tôi.” Cô lẩm nhẩm trong miệng, như đang nói với chính mình.
“Lẽ ra cô nên nói với tôi chuyện của Phi từ lâu rồi chứ.” Anh khịt mũi.
Cô nhẹ nhàng thở dài.
Ở trong mắt bọn họ, cô ở đây chỉ giống như một người ăn xin tìm kiếm sự bố thí. Nếu cô nói ra thì chẳng phải cô sẽ giống một người ăn xin hơn sao? Không chỉ có bố thí mà còn là để giúp đỡ.
Hơn nữa cô cũng không biết rằng ma vương Tu La sẽ lấy việc cứu giúp người khác làm niềm vui.
Tuy nhiên, cô không muốn nói thêm gì nữa, cô chỉ cần có thể chữa trị tốt cho bệnh của Phi thì cô nguyên ý ăn nói khép nép, chủ động nhận lỗi, chỉ cần Ma Vương hài lòng là được.
“Được rồi, chuyện này là lỗi của tôi.”
“Biết là tốt rồi.” Lục Kiến Nghi khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng bằng đôi môi mỏng.
Nếu cô biết lỗi sai của mình thì cô có thể sửa sai.
Sau một lúc im lặng, giọng nói của anh vang lê: “Tại sao em trai của cô lại hôn mê bất tỉnh vậy?”
“Đó là một tai nạn xe hơi vào một buổi tối ba năm trước.”