Đáy mắt của Hoa Hiền Phương hiện lên vẻ nghi ngờ: “Nhã Phương, tớ không hiểu ý của cậu, lẽ nào đoạn cầu trộm mộng trong phim điện cảm khoa học viễn tưởng sẽ xuất hiện trong hiện thực sao?”
“Đương nhiên là không, không ai có thể điều khiển giấc mơ của người khác, nhưng có thể ảnh hưởng. Mơ là phản ứng của tiềm thức trong đại não, chỉ cần kích thích ký ức tổn thương trong tiềm thức của cậu, nó mới có thể xuất hiện không ngừng trong giấc mơ của cậu, khúc mắc kích động cậu.” Hứa Nhã Phương nghiêm túc giải thích.
Hoa Hiền Phương nhướng mày: “Vì sao tớ lại nhìn thấy bóng dáng của người bạn ấy? Lẽ nào cũng là tiềm thức kích thích ra ảo giác?”
Hứa Nhã Phương nhún vai, cười yếu ớt: “Những điều này đều chỉ là suy đoán của tớ, là một nhà tâm lý học, tớ tất nhiên từ khía cạnh của ý thức từ tâm lý mà giải thích vấn đề, cũng không phải đứng trên cương vị của linh hồn học.”
Hoa Hiền Phương chớp chớp đôi mắt đen như mực, lộ ra vẻ mặt không cách nào nói rõ được: “Để tớ trở về cẩn thận nghĩ kỹ lại, nói không chừng đã quên chuyện gì đó rồi.”
Hứa Nhã Phương gật đầu: “Nghĩ ra điều gì thì gọi điện thoại, tớ có thể phán đoán giúp cậu.”
Khi Túi Sữa Nhỏ và Hứa Nhã Thanh đi ra từ quán Gấu Mèo, bọn họ lại cùng nhau đi đến Núi Khỉ.
Ở nơi này, đụng phải người quen, là Tư Mã Ngọc Thanh – cháu trai của Tư Mã Ngọc Như.
Hôm nay cũng không phải là cuối tuần, Tư Mã Ngọc Thanh hẳn là phải ở trường học, không ngờ vậy mà lại xuất hiện ở chỗ này.
Đứng ở bên cạnh thằng bé chính là vệ sĩ của cậu.
Hoa Hiền Phương từng nghe Lục Sênh Hạ nói qua, Tư Mã Ngọc Như sắp xếp ở trong trường học, âm thầm bảo vệ cháu trai.
Không hổ là độc đinh của dòng họ Tư Mã, được bảo vệ vô cùng tối.
Túi Sữa Nhỏ lập tức nhận ra Tư Mã Ngọc Thanh.
“Mẹ ơi, đây không phải là em họ của cô nhỏ sao?”
Tư Mã Ngọc Thanh không có nhận ra cậu bé, nhưng nhận ra Hoa Hiền Phương, đối với chị gái xinh đẹp này, cậu bé lúc nào cũng ghi nhớ rất sâu.
“A, chị không phải là chị dâu của chị họ của em sao? Làm sao chị lại ở chỗ này vậy?”
Hoa Hiền Phương nở nụ cười: “Ngọc Thanh, lại gặp mặt rồi, em chơi một mình ở đây sao?”
“Em đến xem khỉ, chị sẽ không đến chỗ cô của em cáo trạng chứ?” Tư Mã Ngọc Thanh nhăn mũi với cô.
“Không đâu, thế nhưng em phải nói cho chị biết, vì sao em lại không đi học, lén chạy đến vườn bách thú chơi vậy?” Hoa Hiền Phương dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ con nói.
Tư Mã Ngọc Thanh vểnh môi giống như cái ấm nước: “Đi học quá chán, em ghét nhất là đến trường, em chỉ muốn đi chơi.”
Hoa Hiền Phương thở dài, mẹ nhỏ và em trai dự định ban đầu rất tốt, nhưng năng lực của đứa nhỏ có hạn, không theo kịp tiến độ của trường khọc, trong lòng sẽ có gánh nặng và bóng ma, lòng tự tin cũng sẽ chịu đả kích.
“Nếu đã đi ra rồi, thì chơi vui vẻ một chút, đến khi chơi xong rồi, thì lại quay lại trường học nhé.”
Tư Mã Ngọc Thanh lập tức mở nụ cười: “Chị gái xinh đẹp, chị thật sự rất tiến bộ nha, làm con trai của chị chắc chắn rất hạnh phúc.”
“Vậy em có muốn cùng đi chơi với bọn chị hay không?” Hoa Hiền Phương nhân cơ hội nói.
“Được.” Tư Mã Ngọc Thanh không chút suy nghĩ, gật đầu cái rụp.
Chơi một mình quả thật hơi buồn chán, vẫn là mọi người cùng nhau đi chơi mới vui.
Cậu bé lấy đậu phộng từ trong túi áo ném cho mấy con khỉ, nhìn thấy mấy con khỉ tranh nhau đậu phộng, mừng rỡ cười ha ha.
Túi Sữa Nhỏ cũng muốn cho khỉ ăn, nhưng nhìn thấy trên bản có viết ‘cấm ném đồ ăn cho động vật’, lập tức buông đậu phộng trong tay xuống.
Cậu bé không có nhắc nhở Tư Mã Ngọc Thanh, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng EQ và IQ của cậu bé đều rất cao, để hiểu được nhận thức người khác như thế nào.
Đã từng gặp Tư Mã Ngọc Thanh một lần, đã biết cậu bé này là một đứa bé bị chiều hư, nếu như nói với cậu ta không được ném đồ ăn, cậu ta không chỉ không nghe, còn có thể rất tức giận.
Cho nên bản thân mình nói năng thận trọng tương đối tốt hơn.
Cậu vé nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của Hứa Nhã Thanh: “Bố ơi, con khỉ và con người là họ hàng gần ạ, cho nên khỉ đặc biệt thông minh.”
Tư Mã Ngọc Thanh nghe thấy thế, ánh mắt chợt lóe, như là phát hiện chuyện xấu nhiều chuyện: “Vì sao cậu lại gọi anh ta là bố, bố của cậu không phải là anh trai của chị họ của tôi sao, cậu ấm đệ nhất thành phố Long Minh – Lục Kiến Nghi sao?”
Túi Sữa Nhỏ chớp mắt, cúi đầu nói: “Ổng là ba ma vương của tui, đây là bố ruột của tui.”
Tròng mắt của Tư Mã Ngọc Thanh chuyển động vài cái, cười ha ha: “Hóa ra cậu cũng không phải là con ruột của anh sáu hả, thật thú vị, mẹ của cậu tái hôn hả, bố của cậu là chồng trước của chị ấy, đúng không?”
Túi Sữa Nhỏ chẳng thấy thú vị ở chỗ nào hết.
Về quan hệ của mẹ giữa ba ma vương và bố, cậu bé cũng không biết rõ ràng, điều duy nhất biết chính là, mẹ chưa từng kết hôn với bố, chỉ có kết hôn với ba ma vương thôi.
Hứa Nhã Thanh nhíu chặt ấn đường, anh ta không thích Tư Mã Ngọc Thanh, đứa trẻ này thật không biết lễ phép.
Anh ta ôm lấy Túi Sữa Nhỏ: “Đi thôi, chúng ta đi chơi chỗ khác.”
Hoa Hiền Phương vẫn giữ nụ cười y như cũ, trong mắt cô, tuy rằng đứa trẻ này trên phương diện gia giáp không được tốt, nhưng bản tính vẫn rất lương thiện thuần lương.
Cô để cho anh em Hứa Nhã Thanh ôm Túi Sữa Nhỏ đi chơi chỗ khác, còn mình thì dẫn theo Tư Mã Ngọc Thanh đi ăn kem.
Tư Mã Ngọc Thanh cũng đang suy nghĩ nên nghỉ ngơi một lát, ăn thứ gì đó, lập tức vui vẻ gật đầu.
Tuy rằng chỉ nhìn thấy Hoa Hiền Phương một lần, nhưng cậu bé cũng không sợ, thứ nhất cô chính là thân thích của chính mình, thứ hai là có vệ sĩ luôn ở bên cạnh, thì có cái gì mà sợ.
Đi đến tiệm kem trước mặt, Hoa Hiền Phương mua cho cậu vẽ một cây keo vị xoài.
Cậu bé vừa ăn vừa nói: “Chờ đến lúc em lớn lên, muốn xây dựng vườn bách thú lớn nhất thế giới, chỉ mời bạn bè của em đến chơi, những tên nào đáng ghét sẽ không cho phép bước chân vào.”
“Vậy em có mời chị không?” Hoa Hiền Phương cười hỏi.
“Mời chứ, chị mời em ăn kem, lại không có cáo trạng với cô của em, chị chị là bạn của em rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh lắc lư cái đầu mập mạp, nghiêm trang nói.
Hoa Hiền Phương uống một miếng trái cây, nhẹ giọng hỏi: “Ngọc Thanh, có phải em không thích đến trường Ivy League học phải không?”
“Không thích, bạn học của em đều kỳ quái.” Cậu bé bĩu môi, Lục Sênh Hạ nói cấu tạo đầu óc của bọn họ không giống với của cậu, có nhiều nếp nhăn hơn với cậu, cho nên chắc chắn cũng không phải là người trái đất, đều là kẻ kỳ quái đến từ ngoài hành tinh.
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Khi chị còn nhỏ cũng không thích chơi với những bạn học quá thông minh, bọn họ lúc nào cũng thích thể hiện cảm giác về sự ưu việt của mình, hình như cái gì cũng mạnh hơn so với chị. Ở cùng với mấy đứa trẻ bình thường thì dễ hơn nhiều, mấy trò chơi mà bọn họ thích thì chị cũng thích.”
Lời nói này như nói trúng tim đen của Tư Mã Ngọc Thanh: “Chị gái xinh đẹp, chị nói đúng quá đi, bạn họ của em ai cũng tự mãn muốn chết, lúc nào cũng coi thường em, chê em ngu dốt hơn bọn họ, thật ra trong mắt của em, bọn họ đều là quái đản, người ngoài hành tinh.”
Hoa Hiền Phương có thể nhận ra, áp lực của cậu bé rất lớn, diện tích bóng ma trong lòng cũng rất lớn, cứ tiếp tục như vậy đối với cậu bé rất bất lợi cho việc trưởng thành, sẽ khiến cho cậu bé càng ngày càng ghét học, càng ngày càng không có lòng tự tin.
“Vì sao em không nói với người trong nhà muốn chuyển đến trường bình thường học?”
“Em nói rồi, nhưng tất cả mọi người đều phản đối, còn nói chỉ có họ ở trường Ivy League, sau mới này mới trở thành người tài giỏi được.” Tư Mã Ngọc Thanh cúi thấp đầu xuống, ủ rũ vô cùng.
Hoa Hiền Phương nhìn cậu vé, vẻ đồng tình hiện lên gương mặt, mím môi dưới, cô dùng giọng điệu thăm dò, thuận nước đẩy thuyền mà hỏi: “Em muốn làm người tài giỏi sao? Chẳng hạn như lớn lên trở thành người nắm giữ dòng họ lớn, trở thành cậu ấm đệ nhất thành phố Long Minh.”