Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 108: Chương 108: Hôn nhân không phải là tạm bợ




Lục Kiến Nghi tựa như bị một viên đạn bắn trúng vào đầu, toàn thân đều co rút lại: “Bà nội.”

Anh muốn nói điều gì đó, nhưng bà cụ đã xua tay ngăn anh lại: “Kết hôn không phải là tạm bợ, cháu không cần phải miễn cưỡng bản thân vì bất cứ một người nào hết. Trở về, cháu tổ chức một cuộc họp gia đình, bà sẽ thuyết phục bố cháu và những trưởng bối khác đồng ý. Hiền Phương là một đứa trẻ ngoan, con bé nên được gả cho một người đàn ông biết cách trân trọng con bé, cháu không muốn, còn có rất nhiều người đổ xô đến để hỏi han. Không chừng tháng này con bé ly hôn với cháu xong, tháng sau con bé đã bị giành đi mất rồi. Tóm lại, theo tính cách của con bé, một khi đã rời khỏi nhà họ Lục, thì nó sẽ không bao giờ quay lại đây nữa đâu.”

Giọng nói của bà không hề lớn, nhưng Lục Kiến Nghi lại cảm thấy có một trận pháo đang nổ vang trong đầu anh, khiến anh đầu váng mắt hoa, mỗi một dây thần kinh đều ẩn ẩn đau nhức.

Anh đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo bước ra ngoài, nhìn bóng lưng của anh, bà cụ thở dài.

Hy vọng liều thuốc mạnh này sẽ làm cháu tỉnh táo lại.

Lục Kiến Nghi không nhớ mình đã trở về như thế nào.

Trong đầu anh rối bời, cứ tựa như bị nhét vào một mớ dây rối loạn, cắt không đứt, càng gỡ càng rối.

Anh đẩy cửa phòng ra, một cơn gió lạnh thổi vào.

Lần đầu tiên anh cảm thấy, hóa ra bên trong phòng rộng lớn như vậy, trống rỗng như vậy.

Anh nhìn xuống sàn nhà.

Ngày trước vừa đẩy cửa ra, anh sẽ nhìn thấy một con nhóc “bẩn thỉu” nằm ngủ ngon lành trên đó, trùm kín đầu, cuộn tròn lại, thực cứ giống như một con nhím vậy, nhỏ bé như vậy, hèn mọn như vậy, không bắt mắt như vậy, nhưng lại dường như lấp đầy toàn bộ không gian cả căn phòng.

Bây giờ, chả có gì trên sàn cả, thậm chí ngay cả một bóng người cũng không còn, trống rỗng tựa như cả căn phòng này đều đã bị đào khoét.

Anh bước đến trước ghế sô pha, ngã ngồi xuống rồi nhắm mắt lại.

Anh đầu váng mắt hoa, tinh thần hoảng hốt, vừa nghĩ đến phải ly hôn, anh lập tức cảm thấy mình bị đạp mạnh xuống vực sâu không đáy một cách thô bạo, chìm xuống liên tục, cứ chìm xuống lại cứ luôn chìm không tới đáy.

Căn phòng im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng thở dồn dập, cùng với nhịp tim đập điên cuồng của anh.

Hoa Hiền Phương.

Hoa Hiền Phương.

Hoa Hiền Phương.

Suy nghĩ cứ tựa như ngựa hoang thoát cương đang lao nhanh trong đầu anh.

Hoa Hiền Phương.

Hoa Hiền Phương.

Hoa Hiền Phương.

Vó ngựa giẫm đạp kịch liệt, pha trộn cái tên này cùng với tiếng tim đập của anh lại với nhau, biến thành một trận tiếng sấm ầm ầm, nổ tung trong đầu anh, chấn động đến mức khiến cho đầu anh đau đến muốn nứt ra.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến.

Hoa Hiền Phương.

Anh kinh hãi bật dậy, vì bật dậy quá mạnh, ly rượu bên cạnh tay anh rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh. Anh không có lòng dạ nào quan tâm tới, anh lập tức chạy ra phía cửa, vội vàng kéo mở cửa ra.

Một cơn gió lạnh ập đến, trong gió còn mang theo hương nước hoa thoang thoảng.

Còn chưa nhìn rõ người phụ nữ trước mặt, anh đã biết đó không phải là Hoa Hiền Phương.

Sự mất mát khôn tả ập đến tựa như một làn sóng, vây cả người anh vào trong đó.

“Có gì không?” Anh lạnh nhạt hỏi một câu.

Hoa Mộng Lan còn mất mát hơn anh.

Cô ta trơ mắt nhìn anh xé giấy thỏa thuận ly hôn, nếu không phải cô ta cố gắng khống chế cảm xúc, đoán chừng cô ta đã tức giận đến mức hét ầm lên rồi.

Suýt nữa cô ta đã có thể vượt lên dẫn trước, suýt chút nữa là có thể ngồi lên vị trí mợ chủ của nhà họ Lục rồi.

Nhưng cuối cùng suýt chút nữa đã bị phá hủy rồi.

“Kiến Nghi, sau này để em ở bên cạnh anh, được không? Chúng ta mới là duyên trời định.” Cô ta nhào vào trong lòng anh, ôm lấy anh.

Lục Kiến Nghi không đáp lại lời cô ta, cũng không gỡ tay cô ta ra, mặc cho cô ta ôm lấy anh.

Cô ta không giống như nhiều người phụ nữ khác xung quanh anh, muốn cố gắng nghĩ cách để dụ dỗ anh, quyến rũ anh.

Mà cảm giác của anh họ chỉ giống như là một chú chó pug vẫy đuôi lấy lòng mà thôi.

Chỉ có Hoa Hiền Phương mới khiến cho anh không cảm thấy như vậy, bởi vì từ trước đến giờ cô sẽ không cầu xin anh thương xót.

Bây giờ Hoa Hiền Phương đang làm gì?

Đột nhiên lời nói của bà cụ văng vẳng bên tai anh: “Có lẽ tháng này cháu ly hôn, tháng sau con bé sẽ bị giành đi mất. Một khi rời khỏi nhà họ Lục, con bé sẽ không quay trở lại nữa đâu.”

Có phải là cô ấy đã bắt đầu tìm ngôi nhà mới rồi?

Có phải đã nhà vào trong vòng tay của người đàn ông khác rồi?

Cô ấy hoàn toàn có thể chuyển sang vòng tay của người khác bất cứ lúc nào.

Trong tâm trí anh bắt đầu xuất hiện những hình ảnh cô thân thiết với người đàn ông khác, một trận lửa giận không tên bùng cháy trong lồng ngực anh.

Ngọn lửa lan tràn ra rất nhanh, bùng cháy trong mỗi một tế bào của anh, cuồn cuộn thiêu đốt nội tạng của anh, đốt đến khiến anh hoàn toàn mất đi lý trí, thiêu đốt đến mức thần kinh toàn thân anh đều sắp nổ tung ra.

Hoa Hiền Phương.

Anh nghiến răng một cái, anh ném Hoa Mộng Lan qua một bên rồi điên cuồng lao ra ngoài.

Anh giống như một cơn gió lốc, nhanh chóng mà điên cuồng, biến mất trong màn đêm trong nháy mắt.

Hoa Mộng Lan sững sờ, hoàn toàn không kịp có phản ứng gì cả.

Cô ta đã cố gắng lâu như vậy rồi, 72 kế đều đã được cô ta sử dụng ra hết rồi, nhưng thế mà anh lại không có phản ứng gì cả, tựa như một tên đầu gỗ vậy.

Trời ơi, rốt cuộc đây là sao vậy hả?

Nếu đổi thành người đàn ông khác thì đã phun máu mũi từ lâu rồi.

Xe của Lục Kiến Nghi đang phóng nhanh trên đường phố.

Anh gọi điện thoại cho Hoa Hiền Phương, tắt máy.

Gửi zalo, không có phản hồi.

Facebook không online.

Người phụ nữ này ra đi cực kỳ dứt khoát, tựa như muốn một đao cắt đứt với anh vậy.

Cách duy nhất, chính là tìm kiếm khắp thành phố.

Người đầu tiên mà anh nghĩ đến chính là anh em Hứa Nhã Thanh.

Ở Long Minh, Hoa Hiền Phương chỉ quen biết hai người bọn họ, nhất định sẽ đến chỗ của bọn họ thôi.

Anh không đích thân đi vào mà đợi ở trong xe, để Finn dẫn đầu tiên phong đi trước.

Việc Hứa Nhã Thanh sắp xếp cho Hoa Hiền Phương vào ở căn biệt thự bí mật của mình cũng là có lý do.

Anh ta muốn để cho Lục Kiến Nghi không tìm ra được.

Rất nhanh, Finn đi ra báo cáo rằng Hoa Hiền Phương không có ở nhà của Hứa Nhã Thanh.

“Chết tiệt.” Từ trong cổ họng anh truyền ra tiếng mắng chửi.

Không ở nhà Hứa Nhã Thanh thì sẽ ở đâu được chứ?

Cô keo kiệt muốn chết, vắt chày ra nước, chắc chắn sẽ không tiêu tiền ở khách sạn đâu.

Finn kiểm tra lại bản ghi chép đường sắt và hàng không, cô ấy vẫn chưa quay lại Giang Thành, dựa theo cái tính cách yêu tiền của cô ấy, nhất định phải đợi đến khi tiền vào tay rồi mới rời đi.

Cô ấy sẽ đi đâu chứ?

Chẳng lẽ…

Một tia sáng lạnh có phần sắc lạnh lóe lên từ trong đáy mắt anh: “Phái thêm người đi tìm Hoa Hiền Phương, rồi lại phái người bí mật theo dõi Hứa Nhã Thanh.”

Thật ra vào lúc này, Hoa Hiền Phương đang ở cùng với Tần Nhân Thiên.

Vốn Tần Nhân Thiên đang ở nước Pháp, tham gia hoạt động của tuần lễ thời trang, nghe tin Hoa Hiền Phương ly hôn thì vội vàng bay trở về.

Cuộc gọi của anh ấy là cuộc gọi cuối cùng mà Hoa Hiền Phương tiếp trước khi tắt máy.

Cô đã đổi số điện thoại rồi, số điện thoại mới là do Hứa Nhã Thanh cho cô.

Bây giờ cô đang độc thân nên cũng không cần phải kiêng dè Tần Nhân Thiên nữa.

Hơn nữa cô từng nói, nhất định phải khiến cho Lục Kiều Sam nhận báo ứng.

“Anh rể, lúc trước anh nói để tôi giúp anh khôi phục trí nhớ, tôi không đồng ý, bây giờ tôi có thể làm được rồi. Tôi không cần quan tâm đến Lục Kiều Sam nữa rồi. Tôi nhất định sẽ giúp anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.