Những người phụ nữ như Hoa Mộng Lan nhiều vô kể, nhưng cô lại là người là duy nhất trên đời này.
Anh cảm thấy mình thật may mắn, người kết hôn với anh là cô, chứ không phải là Hoa Mộng Lan.
“Người phụ nữ ngốc nghếch này, anh không thể thay đổi được quá khứ. Nhưng anh có thể cho em hiện tại và tương lai.”
Cô nhún nhún vai và nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Em cũng không dám trông cậy vào anh điều gì cả. Em chỉ mong có thể yên bình sống qua ngày là được rồi.”
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ dám đặt quá nhiều hy vọng vào anh.
Bởi vì hy vọng càng lớn thì lại thất vọng càng nhiều.
Hơn nữa, cô còn là người không hợp với sự hy vọng. Mỗi khi trong lòng cô nổi lên một ngọn lửa hy vọng nào đó thì đều sẽ bị một cơn bão vô tình tàn phá đến không còn cái gì.
Sắc mặt lúc này của Lục Kiến Nghi có chút lạnh lùng. Từ trước đến nay, cho dù là ai, cô cũng không dành ra quá nhiều tình cảm, nếu vậy thì làm sao cô có thể đối xử toàn toàn tâm toàn ý với anh giống như Thời Thạch, hay là giống như Hứa Nhã Thanh được chứ?
Một hạt bụi nhỏ chợt bay vào trong mắt Lục Kiến Nghi.
Theo anh nghĩ, cô không có mong đợi là bởi vì cô không quan tâm. Nếu một người phụ nữ thực sự quan tâm đến chồng của mình thì cô ấy chắc chắn sẽ càng ngày càng yêu chồng của mình nhiều hơn.
Nhưng làm sao anh có thể đổ lỗi cho cô được chứ? Tất cả đều là lỗi của anh.
Chính anh là người đã cho kẻ khác có cơ hội để thành công cướp mất trái tim của cô.
“Điều quan trọng nhất bây giờ là em hãy cố gắng dưỡng thai cho thật tốt rồi sinh đứa bé một cách thật bình an.”
Đứa trẻ này đến thật đúng lúc.
Nếu như không phải là cô đã mang thai thì cô nhất định sẽ trở về bên cạnh Hứa Nhã Thanh kia. Một nhà ba người bọn họ sẽ được đoàn tụ. Và cô chắc chắn sẽ không chấp nhận sự sắp xếp của số mệnh như vậy.
Cô giơ tay lên và vuốt ve cái bụng đã hơi nhô lên của mình. Đứa bé này giống như một sợi dây xích của số mệnh vậy. Sợi dây này đã trói buộc cô bên cạnh Lục Kiến Nghi một cách vững vàng.
Chỉ cần cô sinh ra đứa bé là cô chắc chắn sẽ không có cách nào để rời đi trong sự thoải mái.
Mặc dù Lục Kiến Nghi thật sự là kẻ thù của cô. Mặc dù trong lòng cô vẫn tràn đầy oán hận, nhưng cô cũng chỉ có thể nhượng bộ vì lợi ích chung mà ở lại bên cạnh anh.
Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy buồn bã mà nhắm mắt lại và vùi mặt vào gối: “Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Tối nay, cô lại mơ một lần nữa.
Nhưng không phải giấc mơ trước đó, mà đơn thuần là một cơn ác mộng.
Cô mơ thấy Lục Kiến Nghi đang lái một chiếc xe thể thao với tốc độ rất nhanh. Lúc đó, cô cũng đang ngồi trong xe, bên cạnh anh mà chỉ có thể nhìn anh hung hăng đụng phải Thời Thạch và đụng vào Hoa Phi.
Ngay sau đó, bọn họ bị văng ra và rơi xuống ở vị trí rất xa.
Máu tươi không ngừng chảy ra từ mắt của bọn họ, phun ra từ miệng bọn họ. Cảnh tượng này trông thật đáng sợ, thật khủng khiếp.
Lục Kiến Nghi bước từ trong xe ra rồi lạnh lùng nhìn bọn họ với dáng vẻ thờ ơ. Giống như thứ mà anh vừa đụng phải chỉ là hai con mèo.
Cô nâng cái bụng to của mình lên và cố gắng chui ra khỏi xe rồi hoảng sợ mà hét lên những tiếng chói tai: “Lục Kiến Nghi, anh mau gọi bác sĩ đi, mau cứu bọn họ.”
Nhưng anh lại không hề nhúc nhích. Lúc đó, trong ánh mắt của anh chỉ là sự lạnh lùng: “Vì sao phải cứ bọn họ, cứ để bọn họ như vậy mà chết đi là được rồi.”
“Không, bọn họ là người thân nhất của em, là người mà em yêu thương nhất, anh không thể thấy chết mà không cứu được.” Cô bật khóc nức nở. Khi cô muốn gọi điện thoại, anh lại cướp lấy rồi ném xuống dưới cầu. Sau đó, anh cưỡng ép cô trở về xe và khóa cửa lại.
“Không, cầu xin anh hãy cứu bọn họ đi, cầu xin anh.” Cô liều mạng đưa tay đập vào cửa sổ xe mà thất thanh hét lớn đến khi kiệt sức. Tuy nhiên, anh lại không hề để ý đến mà cứ như vậy đạp ga thật mạnh và lái xe rời đi.
Cô quay đầu lại nhìn qua cửa sổ xe thì thấy anh Thạch đang giãy giụa trong vũng máu một cách vô cùng đau khổ và tuyệt vọng.
“Anh Thạch…” Cô hét một tiếng thật lớn rồi tỉnh dậy từ cơn ác mộng đó.
Áo ngủ của cô đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm. Trái tim cô đập thình thịch một cách điên loạn, giống như một cơn đau tim vừa mới tái phát.
Khi cô quay đầu lại thì phát hiện ra bên cạnh mình không có ai, Lục Kiến Nghi cũng không có ở đây.
Anh đang ở trong nhà vệ sinh sao?
Cô ngồi dậy, bước ra khỏi phòng. Cô muốn lấy một chai nước trái cây đông lạnh từ tủ lạnh để uống.
Khi cô đi ngang qua phòng làm việc thì phát hiện bên trong có ánh đèn.
Hơn nửa đêm rồi mà Lục Kiến Nghi vẫn đang làm việc sao?
Cô nhẹ nhàng kéo khóa cửa ra. Khi cô đang muốn đẩy cửa đi vào thì nghe thấy một giọng nói liên tục được truyền đến từ bên trong:.”.. Tất cả thông tin và hồ sơ về chiếc xe đó đã bị phong tỏa, không ai có thể điều tra được…”
Lời nói từ trong video còn chưa được phát hết thì cô đã nghe thấy tiếng Lục Kiến Nghi nổi giận mà đập chiếc máy tính vào tường, đồng thời từ trong cổ họng của anh còn phát ra một tiếng mắng chửi: “Mẹ nó.”
“Ông chủ, tôi sẽ gánh vác tất cả những chuyện này. Chờ một thời gian nữa, tôi sẽ trực tiếp đến gặp bà chủ để nói lời xin lỗi.”
“Cút.” Lục Kiến Nghi tức giận mà quát lớn một tiếng. Sau đó, anh lập tức đóng máy tính lại.
Hoa Hiền Phương đứng ở ngoài cửa mà cảm giác như mình vừa bị sấm sét từ trên trời rơi xuống và đánh trúng vào đầu cô.
Đầu óc của cô chợt choáng váng. Nước mắt thì lăn dài, toàn bộ nội tạng như đều bị thương. Lúc này, cô thực sự không thể tin vào lỗ tai mình, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Mặc dù cô mới chỉ nghe được một nửa, nhưng cô biết chính xác bọn họ đang nói về cái gì.
Đó là vụ tai nạn xe hơi, và chiếc xe gây ra tai nạn.
Vốn dĩ là cô vẫn còn mong sự may mắn sẽ xảy ra, cô vẫn luôn cho rằng chuyện này không liên quan gì đến Lục Kiến Nghi, chắc chắn là Ngọc Kỳ nhầm lẫn.
Nhưng cô thực sự không thể ngờ được đúng thật là anh.
Nhất định là anh đang lo lắng cô điều tra ra sự thật cho nên anh mới sai người đi tiêu hủy chứng cứ. Hơn nữa, anh còn tìm người để đút lót, để thuộc hạ của mình gánh thay anh tội danh này.
Sự thật vẫn sẽ luôn luôn tàn nhẫn như vậy. Và, lúc này, cô lại không có cách nào để chấp nhận nó.
Lục Kiến Nghi, rốt cuộc anh là loại người gì vậy?
Sao anh lại có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, giả bộ như chuyện này không có một chút quan hệ nào với mình như vậy được?
Sao vở kịch của anh lại có thể diễn ra một cách tốt đẹp như vậy? Sao anh có thể diễn xuất một cách chuyên nghiệp như vậy được chứ? Ngay cả những nam diễn viên đạt giải Oscar cũng sẽ bị anh hạ gục trong giây lát mà phải cảm thấy bái phục và tự ti trước mặt anh.
Cô không muốn làm kinh động đến anh cho nên đã run rẩy xoay người và trở về phòng của mình.
Lúc này, tay chân của cô đều trở nên lạnh lẽo. Cả người cô đang cảm thấy lạnh đến pháp run, đầu gối cứng ngắc. Khoảng cách giữa phòng làm việc và phòng của cô chỉ có ba mét, mà cô lại cảm thấy nó dài như cô đã đi hết một thế kỷ vậy.
Khi nằm trên giường, cô cảm thấy ngay cả một chút sức lực mình cũng không cô.
Trước mắt cô lúc này là một mảng tối đen. Cô giống như bị người nào đó hung hăng đạp cho một cú từ sau lưng rồi rơi vào một cái vực vô cùng sâu, đến mức thịt nát xương tan, máu tươi chảy đầm đìa.
Xuyên qua không khí u ám đó, cô dường như nhìn thấy Thời Thạch đang đứng ở một góc và dùng một loại ánh mắt cực kỳ đau buồn để nhìn cô.
Lục Kiến Nghi, anh chính là hung thủ đã giết chết Thời Thạch, là thủ phạm khiến cho Hoa Phi hôn mê bất tỉnh trong suốt ba năm nay.
Nếu không phải vì anh, cô đã kết hôn với Thời Thạch và có một gia đình hạnh phúc từ lâu rồi. Cô sẽ được sống một cuộc sống bình thường và yên bình như cô vẫn luôn muốn ước.
Vì sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, để cho cô lấy chính kẻ thù của mình rồi lúc này, cô còn đang mang đứa con của anh và rơi vào thế tiến không được mà lùi cũng không xong thế này.
Làm sao cô lại có thể ngủ với một con sói được chứ?
Làm sao cô có thể tiếp tục sống với kẻ giết người được đây?
Cô sẽ phải làm gì đây?
Còn đứa bé trong bụng cô thì sao?
Cô nhắm mắt lại một cách đầy đau đớn.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lục Kiến Nghi đi vào rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô.
Hô hấp của anh có chút nặng nề. Có vẻ như anh đã chìm vào cảm xúc tức giận mà chưa thể bình tĩnh lại được.
Chắc hẳn, anh đã rất tức giận vì Vương Đào nói ra sự thật khiến cho anh có nguy cơ bị bại lộ.
Nghĩ đến đây, một ngọn lửa thù hận từ đáy lòng cô chợt bốc lên một cách hực hực như thiêu như đốt.
Giết người thì phải đền mạng, có nợ thì phải có trả, đây chính một điều hiển nhiên trong cuộc sống này. Nhưng những người có quyền thế này lại có thể dễ dàng thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.