Lúc Hoa Hiền Phương trở về, Lục Kiến Nghi cũng vừa hay trở về.
“Em đến thăm bà à?” Anh nói với giọng thản nhiên, như thể hỏi một cách tùy tiện.
Hoa Hiền Phương thở dài: “Bệnh của bà càng ngày càng nghiêm trọng. Hôm nay nhớ nhớ quên quên, thậm chí còn muốn gọi bố mẹ đã mất của Tần Như Thông. Bà Thời thật đáng thương, chịu đựng nỗi đau mất con, giờ đây kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Người bình thường chẳng mấy ai chịu được nỗi đau như vậy”.
Lục Kiến Nghi ôm lấy vòng eo thon thả của cô, kéo cô vào lòng: “Nếu em vẫn còn ngang bướng với anh như vậy, khiến anh tức chết. vậy em sẽ phải chịu cảnh vợ viễn biệt chồng đấy.”
Cô suýt nôn vài lít máu, không nói nên lời, lấy nắm đấm đấm thẳng vào người anh.
“Ma Vương Tu La như anh không sợ trời không sợ đất, đến Diêm Vương cũng không dám nhận, anh ít nhất cũng phải sống được cả trăm tuổi.”
Anh vỗ trán cô: “Cái thứ vô tâm như em ấy, sống lâu như vậy thể nào cũng sẽ giống em cho mà xem.”
Cô tức giận nhìn anh một cái: “Anh mới vô tâm ấy, chỉ dựa vào hai quả thận để xem xét vấn đề.”
“Thận của anh toàn tâm toàn ý vì em phục vụ.” Đôi môi mỏng của anh mở ra một nụ cười tà ác.
Đầu óc Cô quay mòng, trước mắt như thể có đàn quạ đen vừa bay qua: “Em còn lâu mới thèm anh phục vụ. đi mà tìm người yêu cũ của anh ấy.”
Anh lắc đầu thở dài: “Người yêu cũ, hiện tại, tương lai đều bị em mua chuộc rồi. Làm gì có ai khác?”
Anh lắc lắc đầu rồi nói.
Kỳ cục!
Hoa Hiền Phương cong miệng, lấy một quả cam xanh trong đĩa hoa quả, bóc ra định đưa lên miệng, nhưng lại bị Lục Kiến Nghi giật lấy: “Chua lắm, đừng ăn.”
Anh biết cô sợ nhất là chua.
“Vậy thì anh ăn đi.” Cô cười ranh mãnh, giật lấy quả cam nhét vào miệng anh.
Lục Kiến Nghi cũng không thích ăn chua, nhíu mày, miễn cưỡng nuốt xuống miếng cam: “Anh sắp ăn hết miếng cam rồi, có phải em cũng sẽ hết giận không?”
“Em tức giận chỗ nào? Em có biểu hiện nào thể hiện đang tức giận ư?” Cô nhăn mũi, cầm lấy quả cam còn lại, bóc một múi, cho vào miệng.
Lục Kiến Nghi trong nháy mắt biết cô vẫn chưa bình tĩnh, nếu không sẽ không ăn cam chua để ngược đãi bản thân.
Cô nhai vài lần thấy có vị chua chua ngọt ngọt, đặc biệt rất hợp khẩu vị liền ăn hết số cam còn lại.
Lục Kiến Nghi ôm trán, căng thẳng.
Người phụ nữ ngốc này tức giận không hề ít, nếu không sẽ không ăn nguyên cả quả cam như vậy.
Anh rót một cốc nước đưa cho cô nói: “Súc miệng đi.”
Cô lấy nước, nhấp một ngụm, lấy một quả cam khác ra bóc vỏ.
Lục Kiến Nghi suýt hộc máu: “Đồ ngốc này, nếu em vẫn còn giận em đánh anh là được. Đừng ăn thứ quỷ quái này, hỏng hết răng lợi.”
Cô nghẹn ngào nói: “Quả cam này không chua, lại còn ngon ngọt, dạo em ăn gì cũng không cảm thấy hợp khẩu vị, vừa hay thật ngon.”
Nghe cô nói, Lục Kiến Nghi không những không thoải mái, mà còn trở nên căng thẳng hơn.
Trong trí nhớ của anh, đồ ngốc này chỉ thích ăn chua trong thời kỳ đặc biệt, mang thai.
Trong lòng anh nhanh chóng tính toán kỳ kinh của cô.
Trời ạ, không tính thì không để ý, tính rồi thì lại càng căng thẳng, kỳ kinh của cô đã quá mất mười ngày rồi.
“Đồ ngốc này, hàng tháng của em chậm mười ngày rồi đấy, nhớ không?”
“Hả? Thật sao?” Hoa Hiền Phương hơi giật mình, hiển nhiên hoàn toàn không để ý tới.
Cô không bao giờ nhớ đến kỳ kinh nguyệt của mình, thậm chí không quan tâm lắm đến việc diễn ra nhanh hay chậm.
Đầu óc Lục Kiến Nghi quay mòng, toàn thân đều căng thẳng: “Mẹ kiếp, em không nhé lại mang thai rồi ư?”
Hoa Hiền Phương vẫy vẫy tay, bộ dáng lãnh đạm: “Sao có thể, không phải lúc nào anh cũng dùng đồ bảo hộ sao?”
Lục Kiến Nghi búng trán cô, anh thật sựu đã dùng đồ bảo hộ, lần nào cũng cực kỳ cẩn thận.
Nhưng nghìn lần cẩn thận cũng phải có một lần bất trắc.
“Anh quên mất, lần đó trên du thuyền.”
Hoa Hiền Phương đã quên chuyện này từ lâu, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra.
Đêm hôm đó, Ma Vương Tu La vô cùng thú tính, anh cùng cô sáu lần liên tiếp trên boong tàu, vì vụ này mà chiếc ô trên boong bị hỏng.
“Chúng ta đã tính kỹ rồi mà, đấy thời kỳ an toàn không phải sao? Không sao đâu, anh đừng lo. Em chỉ bị rối loạn nội tiết. Chỉ cần uống hai viên thuốc là được.”
“Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.” Lục Kiến Nghi không thể yên lòng.
Cô nhún vai, hoàn toàn không lo lắng: “Lúc ấy tử cung đang tái tạo lại, tử cung mang tính hàn, chưa nói về có thể hiếm muộn, đây còn là thời kỳ an toàn. Cho dù là thời kỳ nguy hiểm cũng không thể một phát ăn ngay.”
Lục Kiến Nghi thở dài nói: “Không có thai là tốt rồi, chúng ta không cần đẻ thêm nữa, thêm một đứa là thêm một mồi lửa tai họa!”
Nghe thấy vậy, Hoa Hiền Phương bỗng muốn đánh anh một cái: “Đúng, bản thân anh đã có bốn đứa con rồi, hai đứa con đẻ, hai đứa ngoài dã thú. Thật sự không cần thêm nữa.”
Lục Kiến Nghi nghẹn ngào: “Đồ ngốc, anh thật sự không có con ngoài giá thú tại sao em không tin anh?”. Truyện Khoa Huyễn
Hoa Hiền Phương khịt mũi: “Đều nhận tổ tiên họ Lục rồi, anh không nhận người ta tự có cách khiến anh phải nhận.”
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Kiến Nghi có chút thù địch: “Họ Lục không liên quan gì đến anh, trên thế giới này có rất nhiều người họ Lục.”
Hoa Hiền Phương chế nhạo nói: “Đây là anh đang tự lừa mình dối người à?”
Lục Kiến Nghi búng trán, phiền muộn nói: “Em rõ ràng rất thông minh, sao cứ nhắc đến chuyện của anh chỉ số thông minh lại về âm vô cực rồi?”
Cô rên rỉ, mím chặt miệng: “sao em lại cảm thấy anh đang nói đến chính mình vậy, em ngốc không thành vấn đề. Ngược lại là anh đấy, vốn dĩ chỉ số thông minh thiên tài, vậy mà bị người ta quay vòng vòng thậm chí còn bị lừa, trí thông minh của anh chạy đâu rồi?”
Trước mắt Lục Kiến Nghi như thể một đàn ngựa đen vừa chạy qua. Đây gọi là duyên tới trốn không kịp. cả ngàn nỗi oan không làm thế nào gỡ bỏ được.”
Cô gái ngốc này một mực tin rằng con của Kiều An chính là con của anh, dù anh có giải thích thế nào thì cô cũng không tin, cứ như bị cắm sừng mà không biết phải làm sao.
“Ngày mai anh sẽ đi xét nghiệm AND, làm bằng chứng, em yên tâmm.”
Hoa Hiền Phương giật mình, làm vậy cô mới không yên tâm ấy!
“Không cần, không cần thiết.”
“Tại sao? Em không tin anh?”
“Em chỉ muốn đem chuyện này ra để nhắc nhở anh, đừng bị người yêu cũ hay tình nhân gì đó lừa thôi.”
Lục Kiến Nghi suýt lịm: “Nếu có người có thể lừa anh, người đó chỉ có thể là em thôi.”
Hoa Hiền Phương có thể nhìn ra, đứa con của Kiều An không phải của anh, ít nhất là anh tin như vậy.
Cô không thể để anh làm xét nghiệm ADN, Nếu không, một phần kiên định này mất đi, anh có thể lại bị lừa cho mà xem.
Cô chộp lấy một quả cam xanh nhất nhét vào tay anh: “Phạt anh ăn cam chua.”
“Anh ăn rồi, em có thể đừng tức giận nữa không.” Lục Kiến Nghi vừa bóc cam vừa nói.
Cô nheo miệng liền gật đầu một cách miễn cưỡng.
Lục Kiến Nghi ăn nhanh, càng là thứ không ngon, lại càng phải ăn nhanh.
Cam chua thật, chua đến xót răng, kinh khủng nhất là ăn xong lại đau bụng.
Người đau dạ dày không thể ăn được chua.