Tư Mã Ngọc Như lại tưởng mình thuyết phục được Kiều An, thành công biến cô ta thành con cờ của mình.
Trong lúc cô ta đi ra khỏi căn phòng thì vừa vặn gặp phải Lục Vinh Hàn.
“Cô không ở trong phòng nghỉ ngơ, chạy tới chỗ này làm gì?”
“Em chỉ muốn hỏi thăm Kiều An một chút xem con của cô ấy sao rồi thôi.” Tư Mã Ngọc Như hời hợt nói.
Lục Vinh Hàn sâu kín nhìn vào cô ta nói: “Từ giờ trở đi, cô nên ngoan ngoãn ở lại trong phòng, chỗ nào cũng không được đi hết.”
Tư Mã Ngọc Như nghe mà có hơi choáng: “Người hạ độc là Hoa Hiền Phương cũng không phải em, chẳng lẽ em còn phải trốn tránh hiềm nghi sao?”
“Ai nói cho cô biết là Hoa Hiền Phương? Nếu thật sự là Hoa Hiền Phương hạ độc, cô ấy sẽ ngăn cản Kiều An cho đứa nhỏ ăn trái cây xay sao? Sẽ giúp đứa nhỏ nôn ra cứu chúng nó sao?” Lục Vinh Hàn hừ nhẹ một tiếng.
Tư Mã Ngọc Như phát hiện, từ khi Hoa Hiền Phương đưa ra lời đồng ý cho Ngọc Thanh nhận tổ quy tông, Lục Vinh Hàn lập tức bị cô thu phục rồi.
Cô gái này quả nhiên lợi hại, đặc biệt còn biết làm chiến thuật tâm lý.
“Vinh Hàn, anh đừng bị Hoa Hiền Phương lừa, cô ta chắc chắn đang lừa gạt anh, căn bản là cô ta không để Ngọc Thanh tiến vào nhà họ Lục.”
“Bây giờ mà cô còn quậy quọ nữa sao, có cơ hội cũng thành không có luôn rồi.” Mày rậm của Lục Vinh Hàn không vui nên nhăn thành một đường thẳng tắp đầy giận dữ.
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như như bị tổ ong vò vẽ đống lên, dường như là lệch hẳn đến mang tai: “Em không có quậy, em chỉ là thấy thương cảm cho mẹ con của Kiều An thôi. Đây được coi là đồng bệnh tương liên.”
“Tôi mặc kệ cô đang suy nghĩ cái gì, chuyện này cô đừng nhúng tay vào nữa, cứ để Kiến Nghi và Hiền Phương tự mình xử lý là được rồi.” Lục Vinh Hàn cực kỳ nghiêm túc nói.
Tư Mã Ngọc Như dường như muốn phát điên trong lòng.
Bởi vì Hoa Hiền Phương mà cô ta bị đuổi khỏi nhà họ Lục, trăm phương nghìn kế chuẩn bị kế hoạch nhiều năm như vậy lại nhanh chóng thất bại.
Sao cô ta có thể nuốt trôi cơn giận này chứ?
Vốn dĩ cô ta đã là người lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo rồi.
Chỉ là cô ta vẫn luôn giả vờ, không biểu lộ bản tính thật của mình ra thôi.
Cô ta tuyệt đối sẽ không để Hoa Hiền Phương được sống tốt hơn mình đâu.
Lục Vinh Hàn dặn dò phòng bếp khách sạn nấu cho cô ta một nồi canh sữa bồ câu, có tác dụng giúp vết thương mau khép lại.
Sau khi cô ta uống xong một hồi thì bắt đầu tiêu chảy dữ dội, hiển nhiên, trong canh của cô ta cũng có người thả bột anh đào vào rồi.
Trong tủ lạnh khách sạn có chứa rất nhiều anh đào tươi mới, cung cấp cho khách ăn chơi, muốn lấy được hạt anh đào là chuyện vô cùng dễ dàng.
Tư Mã Ngọc Như nằm trên giường bệnh dường như muốn bỏ nửa cái mạng mình. Cô ta vô cùng kinh ngạc và chấn động về chuyện này.
Trước đó, cô ta giả mạo người làm cho Hoa Hiền Phương thu mua người bỏ bột phấn hạt anh đào vào trong bình trái cây xay của con Kiều An.
Bây giờ xem ra có người cố ý bỏ bột hạt anh đào trong canh của cô ta nhỉ?
Chẳng lẽ là Hoa Hiền Phương muốn trả thù cô ta nên mới làm như vậy sao?
“Vinh Hàn, là Hoa Hiền Phương, nhất định là Hoa Hiền Phương rồi. Trước đó cô ta hạ độc cho con của Kiều An, sau lại hạ độc em, cô ta quá nhẫn tâm, đúng là lòng dạ rắn rết mà, việc ác gì cũng không chừa.”
Lục Vinh Hàn trừng mắt liếc cô ta: “Cô đã ra như vậy, còn không có chứng cứ mà tự dưng chỉ trích khơ khơ như vậy, cuối cùng cô chỉ tự chuốc khổ cho mình mà thôi.”
Tư Mã Ngọc Như tức giận thở hổn hển, ngũ quan vặn vẹo thành một đoàn đầy dữ tợn.
“Em là bị người ta hại, thiếu chút nữa là chết rồi. Trong làng du lịch này ngoại trừ Hoa Hiền Phương thì còn ai hận em nữa, còn ai muốn hại chết em nữa chứ?”
“Cảnh sát đang điều tra, bất kể là ai thì cũng nhất định đều bị điều tra.” Lục Vinh Hàn trầm thấp nói.
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Em lại nghe nói, trước đó nhân viên phục vụ hạ độc đã thừa nhận người sai sử cô ta làm là Hoa Hiền Phương, vì sao không đưa Hoa Hiền Phương tới cục cảnh sát điều tra hả?”
Trong đôi mắt đen của Lục Vinh Hàn lóe lên một tia sắc bén: “Cô nghe ai nói cơ?”
“Kiều An nói.” Cô ta vội vàng che giấu, chỉ sợ Lục Vinh Hàn có thể phát hiện ra mánh khóe của mình.
Lục Vinh Hàn cau mày: “Cảnh sát cũng không phải người ngu, trừ phi cô ta có thể thay đổi dáng người thành người kia, tới khi xác định được người rồi, nếu khôn giống theo những căn cứ đã có thì sẽ không chấp nhận. Muốn giả mạo một người không phải là chuyện dễ dàng như vậy đâu.”
Trong lòng Tư Mã Ngọc Như tức tới muốn mất mạng: “Chân tướng đã bày ra trước mắt, các người cũng không tin, đúng là bị Hoa Hiền Phương đánh thuốc mê mà.”
Trên mặt Lục Vinh Hàn hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Tất cả mọi người đều cho rằng cô trăm phương nghìn kế, muốn ngấp nghé sản nghiệp nhà họ Lục, còn lén làm rất nhiều chuyện xấu, không phải tôi vẫn không có tin đó sao?”
Trên mặt Tư Mã Ngọc Như lúc xanh lúc trắng.
“Đó là do bọn họ hãm hại em, em bị oan uổng mà.”
“Nếu cô đã biết mùi vị bị hãm hại thì không cần ăn nói lung tung, đi hãm hại người khác làm gì.” Trong giọng nói của Lục Vinh Hàn mang theo vài phần ý vị trách cứ: “Tôi hy vọng cô có thể thay đổi quan hệ với Hiền Phương, không cần vừa thấy mặt đã nhắm vào con bé.”
Tư Mã Ngọc Như giận sôi lên, ngay cả cọng tóc cũng như bị thiêu đốt.
“Anh muốn trơ mắt nhìn em bị Hoa Hiền Phương hạ độc chết mà không thèm quan tâm hay sao?”
Lục Vinh Hàn vươn tay ra, vỗ vỗ vai của cô ta: “Một cô gái thông minh như Hoa Hiền Phương, làm việc sẽ là giọt nước không lọt, nếu như con bé thật sự muốn cho cô chết, sẽ không dùng thủ đoạn hạ độc thấp kém này đâu, còn khiến cho người ta bắt được đằng chuôi.”
Ông ấy tạm dừng một chú, rồi vẻ mặt càng trở bên âm trầm: “Tôi đã xem hình ảnh từ camera giám sát rồi, Kiến Dao và Kiến Diệp là cháu ruột của tôi, trong lòng tôi, mấy đứa chúng nó quan trọng hơn bất kỳ ai, nếu như cô lại không lý trí như vậy nữa, cho dù Kiến Nghi muốn làm sao với cô thì tôi cũng sẽ không hỏi tới nữa đâu.”
Cả người Tư Mã Ngọc Như lạnh từ lòng bàn chân lạnh dần lên.
Cô ta bỗng nhiên phát hiện ra, Lục Vinh Hàn đã không còn tin tưởng cô ta như trước kia nữa.
Sự kiện thịt vịt có ba đậu kia chẳng phải là chuyện là do cô ta tự kê đá đập chân mình sao? Không chỉ không thể ly gián thành công Tư Mã Ngọc Thanh và Hoa Hiền Phương, ngược lại còn khiến Lục Vinh Hàn nổi lên lòng nghi ngờ với cô ta nữa chứ.
“Nếu như không phải Hoa Hiền Phương, còn ai có thể hận em như vậy, muốn hạ độc chết em đây?”
Ánh mắt Lục Vinh Hàn dừng lại trên cửa sổ, ánh mắt từ từ sâu hơn.
“Cô cứ suy nghĩ thật kỹ đi, hai ngày nay cô có phát sinh tranh chấp với người trong làng du lịch hay không?”
“Không có, ngoại trừ Hoa Hiền Phương, em không có phát sinh tranh chấp với bất kỳ ai.”
Cô ta không hề do dự mà chắc chắn nói, nhưng trên thực tế, trong lòng của cô ta cũng không được bình tĩnh như vậy.
Cô ta đang vô cùng nghi ngờ Hoa Hiền Phương biết cô ta làm âm ưu quỷ kế nên đã ngấm ngầm cho người trả thù cô ta.
Lục Vinh Hàn rót một ly nước, uống từ từ nhỏ, như có điều suy nghĩ: “Buổi tối hôm nay, cô cứ ở lại trong bệnh viện, tôi sẽ sắp xếp người tới chăm sóc cô.”
Trong làng du lịch.
Hoa Hiền Phương thong thả dạo tới dạo lui vài bước trong phòng, ánh mắt đầy hoang mang, cô vốn dĩ cho là con của Kiều An trúng độc là do Tư Mã Ngọc Như làm, không nghĩ tới cô ta cũng trúng độc.
“Ma vương Tu La, anh nói thử xem hai chuyện này tới cùng là ai làm?”
Lục Kiến Nghi nhún vai, suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Hai chuyện này không nhất định là cùng một người làm.”