Kiều An thở hổn hển: “Tôi là mối tình đầu của Kiến Nghi, trước khi cô ta và Kiến Nghi kết hôn, chúng tôi đã ở bên nhau rồi. Cô ta mắng tôi là kẻ thứ ba nhưng thật ra cô ta mới là kẻ thứ ba xen giữa tôi và Kiến Nghi. Là cô ta ỷ vào di chúc của ông cụ nên thích làm gì thì làm, còn không cho con của tôi nhận tổ quy tông. Kiến Nghi lên làm người quản lý, cô ta giựt giây anh ấy sửa đổi gia quy, hủy bỏ chế độ cưới vợ bé của nhà họ Lục. Cô ta nhằm vào tôi và đứa bé, muốn cả đời này chúng tôi không thể bước chân vào cửa lớn nhà họ Lục.”
Cô ta nói xong thì nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy căm phẫn.
Đỗ Di Nhiên cười nhạt: “Cô Kiều An, những thứ này đều không có liên quan gì với tôi.”
Kiều An nhún vai: “Gia quy của nhà họ Lục vô cùng uy nghiêm, vợ bé vợ cả rõ ràng, tình nhân và con ngoài giá thú lại càng không có chút địa vị nào. Dù họ đói chết ở bên ngoài, thì người của nhà họ Lục cũng sẽ không bố thí một cắc cho họ đâu. Thế nên muốn dựa vào con cái để lên chức vốn là chuyện không thể nào. Tôi đã sinh hai đứa rồi, mà đến cả một danh phận vợ bé cũng không có. Cũng không biết đời này con của tôi có thể có cơ hội nhận tổ quy tông không nữa.”
Ánh mắt Đỗ Di Nhiên quét từ đầu đến chân cô ta, cất giọng mỉa mai nói: “Tôi với cô không giống nhau, tôi là cô chủ nhà họ Đỗ.”
Kiều An cười ha ha, ngón tay cô ta không ngừng phe phẩy: “Cô quá để ý mình rồi, người phụ nữ có thân phận giống như cô đi làm tình nhân cho ông chủ cậu chủ nhà họ Lục là vô số kể, còn số người có thể lên chức là số không. Mặc dù tôi không có bối cảnh lớn như vậy, nhưng tôi có được lòng của Lục Kiến Nghi, trước khi Hoa Hiền Phương được gả vào nhà họ Lục, tôi vẫn luôn là người phụ nữ duy nhất ở bên cạnh anh ấy. Anh ấy giống như bố anh ấy, luôn nhớ tình cũ, mặc dù đã kết hôn cũng không vứt bỏ tôi.”
Cô ta cố tình vén phần tóc lòa xòa quanh tai, để lộ đôi bông tai kim cương hồng sáng bóng.
“Vì không để tôi cô độc, anh ấy cho tôi hai đứa con, để bọn chúng thay anh ấy ở bên cạnh tôi. Nơi tôi ở là biệt thự của anh ấy, xe tôi đi là xe của anh ấy, quẹt thẻ của anh ấy, mọi thứ chi phí cơm ăn, áo mặc của tôi đều do anh ấy cung cấp đầy đủ. Anh ấy còn sắp xếp thuộc hạ đắc lực nhất tới chăm sóc cho mẹ con chúng tôi. Cho nên cô có biết vì sao Hoa Hiền Phương hận tôi thấu xương không? Cô có thể có đãi ngộ tốt như vậy không? Còn làm sao đứa con trong bụng cô có được, thì hẳn trong lòng cô rất rõ ràng. So về sức nặng giữa ba người tôi, cô và Hoa Hiền Phương ở trong lòng Kiến Nghi, thì cô là thấp nhất.”
Trên mặt Đỗ Di Nhiên lúc trắng lúc xanh, cô ta ngẩng cao đầu, tuyệt đối không thể bị một con chim nát vụn hạ thấp.
“Tình cũ chơi chán rồi, sao có thể so sánh với tình mới chứ? Tôi đẹp hơn hai người, cao quý hơn hai người, tôi là phượng hoàng, cô là chim trĩ, thân phận của tôi giết chết mấy người trong giây lát. Mấy người có tư cách gì so với tôi hả?”
Kiều An cười ha ha: “Kiến Nghi và bố anh ấy rất giống nhau, chỉ thích tình cũ, không thích tình mới. Cô nhìn cô cả nhà họ Y đi, đây chính là phượng hoàng vàng tới từ Mỹ Khâu, gia thế hiển hách, lại vô cùng xinh đẹp, có thể nói là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. Kết quả thì sao, bị một đứa con gái của một đầu bếp đè chết. Tư Mã Ngọc Như lại không xinh đẹp, vừa không có vóc người, vừa không có bằng cấp, hoàn toàn là một con chim vừa nghèo vừa xấu, Lục Vinh Hàn lại vì cô ta mà bỏ qua địa vị người quản lý của nhà họ Lục, làm ai trong thành phố Long Minh cũng phải mở rộng tầm mắt.”
Quả thực lời này đã làm cho Đỗ Di Nhiên chịu mười triệu điểm tổn thương, bạo kích.
“Cô tới thị uy với tôi sao?”
Kiều An khoát tay: “Tôi muốn nhắc nhở cô nên nhìn nhận rõ thực trạng. Cô ấy à, chỉ có hợp tác với tôi thì cô mới có thể đánh bại Hoa Hiền Phương thôi.”
Đỗ Di Nhiên hơi ngẩn ra, không ngờ cô ta lại là muốn hợp tác với mình?
“Chúng ta là tình địch, cô không thể vô duyên vô cớ hợp tác với tôi được?”
“Tôi muốn cùng thắng với cô, chờ chúng ta liên thủ đánh đuổi Hoa Hiền Phương đi rồi, tôi làm vợ cả, cô làm vợ bé, chúng ta sẽ chung sống hoà bình.” Kiều An nói từng chữ từng chữ một.
Đỗ Di Nhiên phun máu ba lần, một hàng quạ đen bay ào ào qua trước mắt cô ta: “Cô đang mơ mộng hão huyền à, tôi đường đường là cô chủ nhà họ Đỗ, làm sao có thể làm vợ bé? Cô muốn may áo cưới cho tôi, thì cũng không có cửa đâu, tôi làm vợ cả, cô làm vợ bé mới đúng.”
Kiều An cười cười, biểu tình của cô ta hết sức bình tĩnh: “Tôi muốn làm vợ bé, mà còn cần hợp tác với cô sao? Tôi trực tiếp tìm Hoa Hiền Phương thì tốt rồi, chỉ cần giúp cô ta đuổi kẻ thứ ba là cô đi, thì tất nhiên cô ta sẽ nợ tôi một món nợ ân tình, cô ta sẽ để cho tôi vào cửa làm vợ bé. Hợp tác với cô ta đuổi cô còn dễ dàng hơn gấp trăm lần hợp tác với cô để đuổi cô ta. Con người của tôi tuyệt đối sẽ không làm làm ăn lỗ vốn.”
Miệng Đỗ Di Nhiên méo xệch: “Tôi có thừa cách để đánh bại Hoa Hiền Phương, mời cô về cho, tôi không cần cô giúp đỡ.”
“Ồ thế à?” Kiều An nhướng mày: “Tôi biết cô và Tư Mã Ngọc Như thông đồng với nhau. ở trong lòng mẹ con Lục Kiến Nghi, Tư Mã Ngọc Như chính là một cái gai, cô mà càng gần gũi cô ta, Lục Kiến Nghi lại càng chán ghét cô. Hơn nữa, cô ta có ý định gì, trong lòng tôi biết rất rõ. Cô ta muốn cho cô và Hoa Hiền Phương đấu đến mức hai hổ cắn nhau, con què con bị thương, cô ta sẽ thừa dịp ngư ông đắc lợi. Bất cứ lúc nào cô ta cũng sẽ vì lợi ích của mình, mà đâm cô một đao. Trước đây tôi cũng từng hợp tác với cô ta, kết quả cô ta vì hãm hại Hoa Hiền Phương, mà hạ độc con tôi. Loại bẫy chết người không đền mạng này, đồng đội, cô vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Bắp thịt trên mặt Đỗ Di Nhiên co rút: “Cô có thể cho tôi thứ gì tốt?”
Ngón tay của Kiều An vẽ một vòng tròn ở trên bàn: “Nếu tôi đoán không lầm, đến bây giờ cô còn chưa từng gặp Lục Kiến Nghi, cô cũng không tìm được cơ hội gặp anh ấy. Tôi đã ở bên Kiến Nghi trong thời gian dài nhất, nên có thừa biện pháp tra ra hành tung của anh ấy. Đương nhiên, đây chỉ là một trong những năng lực của tôi, chuyện tôi có thể làm được còn nhiều nữa. Dù sao tôi là người phụ nữ hiểu rõ Lục Kiến Nghi nhất trên thế giới này.”
Mắt Đỗ Di Nhiên từ từ sâu hơn, cô ta trầm mặc hồi lâu, cô ta nói thật nhỏ: “Tôi có thể hợp tác với cô, hy vọng trước khi con tôi được sinh ra, tôi có thể đánh đuổi Hoa Hiền Phương.”
Cô ta quyết định lợi dụng Kiều An trước rồi lại nói.
Cô ta không có khả năng tặng vị trí bà chủ cho Kiều An, đợi diệt trừ Hoa Hiền Phương xong, cô ta sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ cô Kiều An, thì về sau cô ta sẽ vô tư, không còn có ai có thể tranh đoạt Lục Kiến Nghi cùng với cô ta.
Kiều An nở nụ cười, khóe miệng lộ ra vẻ biến hoá kỳ lạ không dễ dàng phát giác ra.
…
Sau bữa cơm tối, Hoa Hiền Phương tản bộ ở vườn hoa cùng Y Hạo Phong: “Mẹ, ngày mai con chuẩn bị để bố mang Tiểu Chiêu đến biệt thự ven hồ chơi với bọn trẻ. Không biết mẹ có phản đối không?”
Y Hạo Phong vỗ vỗ tay của cô: “Lo nghĩ của con là đúng, thêm một kẻ địch, không bằng thêm em trai, đứa trẻ đứng về phía chúng ta mới là đòn đả kích nặng nề nhất đối với Tư Mã Ngọc Như.”
Nhìn thấy Y Hạo Phong như vậy, Hoa Hiền Phương yên tâm.
Ngày hôm sau, Lục Vinh Hàn đưa Tư Mã Ngọc Thanh đến biệt thự ven hồ, Tiểu Niên Niên cũng tới.
Vừa thấy Hoa Hiền Phương, đứa bé kia rùm beng lên kêu cô muốn ăn sinh tố hoa quả.
“Bác gái biết rồi, đã chuẩn bị cho con rồi.” Hoa Hiền Phương hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Niên Niên, rồi đặt Niên Niên lên ghế dành cho trẻ em, để người hầu lấy sinh tố hoa quả cho Niên Niên ăn.
Lục Kiến Nghi có hơi choáng váng: “Em gọi người tới làm gì?”