Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 836: Chương 836: Lăn qua lăn lại tới, lăn qua lăn lại đi




Nếu đứa bé kia vẫn còn, ở trong lòng người phụ nữ ngu ngốc này, anh cũng không xứng làm bố đứa bé đúng không?

Dù sao anh từng tàn nhẫn muốn giết chết thằng bé.

Kiến Dao ăn hoa quả xong, thì chạy về: “Mẹ, bà ngoại và bà cô đều nói trong bụng mẹ là em trai, nhưng mà con muốn một em gái nhỏ, mẹ có thể sinh em trai nhỏ xong, lại sinh cho con một em gái nhỏ được không?”

Hoa Hiền Phương mỉm cười vuốt ve đầu cô bé: “Có lẽ là một em gái nhỏ”

“Nếu là em trai, mẹ lại sinh thêm một em gái cho con đi”

Kiến Dao nghiêng đầu, vẻ mặt cầu xin: “Anh trai, Kiến Diệp và chú Ngọc Thanh đều thích chơi người máy, không có ai chơi búp bê với con, con muốn một em gái chơi búp bê với con”

Lục Kiển Nghi ở bên cạnh nghe thấy thế thì ngổn ngang trong gió, ngay cả đứa này đều là Dư Thừa, sao có thể sinh thêm một đứa? Vợ anh không phải máy sinh con.

“Bảo bối, mẹ sinh cục cưng rất vất vả, nếu con muốn một em gái, vậy thì bảo cậu và mợ nhanh sinh một em gái, chơi cùng với con.”

Đôi mắt đen tuyền của Kiến Dao khẽ đảo hai lần: “Cậu vừa mới trở về, con đi a cậu ấy”

Cô bé sôi nổi chạy về đại sảnh, nắm lấy tay Hoa Phi: “Cậu, cậu, khi nào cậu và mợ mới sinh cục cưng nhỏ?

Hoa Phi hơi chấn động, cậu ta và Lâm Đại Dao đều còn trẻ tuổi, cho nên chuẩn bị hai năm sau mới có con.

“Đợi tới lúc cháu lên tiểu học đi”

“Vậy phải đợi bao lâu ạ, cậu nhanh sinh em gái nhỏ ra chơi với cháu đi” Kiến Dao mân mê cái miệng nhỏ.

“Không phải mẹ sinh em gái nhỏ cho cháu rồi sao?” Hoa Phi cười nói.

“Nhưng mà bà ngoại và bà cô đều nói, trong bụng mẹ là em trai nhỏ, không phải em gái nhỏ. Bố chắc chắn là làm sai, không bỏ em gái nhỏ vào trong bụng mẹ, mà bỏ em trai nhỏ vào mất. Nếu bổ nói cho cháu biết từ sớm, cháu nhất định sẽ nói với bố, phải bỏ em gái nhỏ vào, đừng bỏ em trai nhỏ.” Hai tay của Kiến Dao còn vòng quanh ngực, nghiêm túc nói.

Tất cả mọi người ở trong đại sảnh bật cười.

Hoa Phi bể cô bé lên, hôn một cái lên gương mặt hồng hào của cô bé: “Em trai nhỏ cũng rất tốt nha, cũng có thể chơi đùa với cháu.”

“Bé trai và bé gái thích đồ chơi khác nhau” Kiến Dao nói: “Cháu thích chơi búp bê, nhưng mà anh trai và Kiển Diệp đều không thích chơi, chủ Ngọc Thanh cũng không thích. Cậu, lúc cậu bỏ cục cưng nhỏ vào trong bụng mợ, nhất định phải nhớ bỏ em gái, đừng bỏ em trai trăm ngàn lần đừng quên, đừng nhớ nhầm đấy.”

Hoa Phi buồn cười: “Được, sẽ bỏ em gái nhỏ, không bỏ em trai nhỏ”

Kiến Dao cười toe toét, nở nụ cười vui vẻ, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu.

Sau khi Hoa Vô Song trở về, đã được bà cụ Đỗ gọi qua.

“Hai ngày nay con hòa giải thể nào?”

“Con thấy Di Nhiên xuất viện khỏe lại, nên dẫn con bé tới nhà họ Lục xin lỗi. Cho dù thế nào, làm sai chuyện là con bé, người nào buộc chuông thì người đó cởi chuông, nếu con bé không ra mặt, người nào hòa giải cũng vô dụng” Hoa Vô Song nói.

Bà cụ Đỗ gật đầu, bảo người giúp việc tới phòng gọi Đỗ Di Nhiên xuống.

Đỗ Di Nhiên đã đoán được bà cụ Đỗ gọi cô ta đi xin lỗi, cho nên nằm ngay đơ giả chết. “Bà nội, cháu vừa cử động sẽ đau bụng, bây giờ chỉ có thể nằm ở trên giường “Không phải ngày hôm qua cô còn chạy tới nhà họ Lục sao? Sao hôm nay không cử động được rồi hả? Có biết mấy ngày nay cổ phiếu của Đỗ Thị đã giảm xuống bao nhiêu hay không, cô không thể cử động cũng không sao, tôi bảo người nâng cô đi” Hoa Vô Song nói.

Đỗ Di Nhiên tức giận nhìn bà ấy một cái: “Nếu tôi là con ruột bà, bà sẽ không nói như vậy đúng không?”

Hoa Vô Song hừ lạnh một tiếng: “Cũng vì cô không phải con ruột của tôi, tôi mới mọi chuyện theo cô, nếu cô là con ruột của tôi, tôi đã sớm véo cô tới bầm tím, đỡ phải ở đây làm mất mặt xấu hổ. Ngày hôm qua cô chạy tới nhà họ Lục, không chỉ không xin lỗi Hiền Phương, còn vênh váo đắc ý cãi nhau với con bé, luôn mồm bảo con bé tặng vị trí cho cô, tôi thực sự hoài nghi tinh thần cô có vấn đề, đổi lại là người bình thường da mặt đã không có khả năng dày như vậy, không cảm thấy thẹn một chút nào?

Khóe miệng Đỗ Di Nhiên giống như bị ong vò vẽ đốt, gần như lệch tới lỗ tai: “Tôi muốn cạnh tranh công bằng với cô ta, cô ta không dám, xứng đáng bị tôi cười nhạo”

Gương mặt bà cụ Đỗ tái mét: “Đỗ Di Nhiên, cháu biến thành như vậy từ khi nào, hoàn toàn không phân rõ nặng nhẹ. Bà nói cho cháu biết, cho dù cháu nằm liệt ở trên giường, cháu cũng phải đi với bà tới nhà họ Lục xin lỗi”

Bà ta biết rất rõ, thái độ của người nhà họ Lục đã rất cứng rắn, nếu cháu gái không tự mình đi xin lỗi mà nói, mâu thuẫn này sẽ không dịu đi được.

Đỗ Di Nhiên chết cũng không đi xin lỗi, cô ta không muốn cúi đầu khom lưng với Hoa Hiền Phương.

“Cho dù cháu thực sự ném đậu tương, nhưng cô ta không xảy ra chuyện gì, trái lại người bị thương là cháu. Hơn nữa lúc trước cô ta cũng hại cháu, cô ta hạ hồng hoa với cháu, làm hại cháu thiếu chút nữa sinh non. Cho nên người xin lỗi phải là cô ta, mà không phải cháu”.

“Hồng hoa là cô tự mình mua, cô muốn phủ nhận chuyện này cũng vô ích, người giúp việc của cô đã thông qua máy phát hiện nói dối, là cô sai khiến đi mua, mà không phải Hiền Phương” Hoa Vô Song nói: “Hai lần hai người đều hại chính mình, đủ xác minh câu nói kia, trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự tạo nghiệt không thể sống. Cô vẫn nên tỉnh táo một chút, sớm quay đầu lại đi.”

Bắp thịt trên mặt Đỗ Di Nhiên co rúm lại, lửa giận cháy cao: “Tôi thấy bà không phải đi hòa giải mâu thuẫn, mà như ở đó để thêm dầu vào lửa, liều mạng dùng dao đâm chết tôi”

“Nói thật, bây giờ ngoại trừ tôi ra, mọi người còn ai có thể gặp Lục Kiển Nghi?” Hoa Vô Song chậm rãi nói: “Thực ra người tức giận chân chính là Kiển Nghi và nhà họ Lục, không phải Hiền Phương. Con người Hiền Phương trời sinh thiện lương, lấy ơn báo oán, sẽ không xoắn xuýt chuyện này. Nhưng Kiển Nghi và nhà họ Lục thì khác. Hiền Phương là vợ của Kiển Nghi, bà chủ của nhà họ Lục, đại diện cho cả gia tộc của nhà họ Lục.

Bọn họ cảm thấy Di Nhiên làm như vậy, là vả mặt nhà họ Lục, hoàn toàn không để nhà họ Lục vào mắt. Cho nên có không đơn thuần là xin lỗi Hiền Phương, mà là xin lỗi nhà họ Lục. Hơn nữa cho dù có đi nói xin lỗi, bọn họ cũng chưa chắc đã giải hận, tôi còn phải hòa giải từ trong, nếu không hợp tác không phải tạm dừng, mà là hủy bỏ rồi”

Bà ấy nói xong, lập tức dời mắt nhìn bà cụ Đỗ: “Con đã bàn bạc với Hiền Phương, do con và Di Nhiên qua, dù sao mẹ cũng là trưởng bối, loại chuyện mất mặt như vậy không cần đi, đỡ phải mất hết mặt mũi”.

Bà cụ Đỗ gật đầu, lần trước qua đó cũng rất mất mặt, chuyện này giao cho Hoa Vô Song xử lý, bà ta sẽ không trực tiếp ra mặt nữa.

Đỗ Di Nhiên giận muốn chết: “Bà nội, bụng của cháu thực sự rất đau, đợi cháu khỏe hơn lại đi, có được không? Lăn qua lăn lại tới, lăn qua lăn lại đi như vậy, cháu sẽ sinh non mất”

Bà cụ Đỗ nhìn cô ta vẻ thật kỹ một lúc: “Sinh non thì sinh non, dù sao cũng không biết là của ai”

Đỗ Dị Nhiên ngay cả muốn chết tâm đều có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.