Cơ trên mặt Tư Mã Ngọc co giật dữ dội, “Anh chưa từng huấn luyện nó, làm sao biết là nó bình thường? Nó là con trai của anh, nó không thể kém hơn Lục Kiến Nghi! Tâm trí của thằng bé trưởng thành trễ, nên anh không nhìn thấy sự xuất sắc của nó, nhưng nó có tiềm năng rất lớn và không giới hạn, chỉ cần anh biết khai phá nó, nó sẽ bộc lộ ra ngay. ”
Lục Vinh Hàn nắm lấy vai cô, “Đừng lo lắng, anh sẽ mở đường cho tương lai của Ngọc Thanh, cho dù không dựa vào nền tảng của nhà họ Lục, nó vẫn có thể sống tốt.”
Tuy nhiên, thứ mà Tư Mã Ngọc Như muốn không phải là những thứ này, mà là tập đoàn khổng lồ của gia tộc họ Lục.
Cô luôn là một người phụ nữ đầy tham vọng, không thể bị người khác cản trở con đường trở thành nữ hoàng, cô muốn trở mình và dựa vào người con trai này để tạo nên kỳ tích.
Trong suy nghĩ của cô ta, chỉ cần có con trai là có hy vọng.
Hoa Hiền Phương định quay lại thành phố Long Minh vào ngày hôm sau, bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bác cả, Hoa Mộng Lan quay lại lấy trộm tiền và bị bắt quả tang.
Hoa Mộng Lan đã bí mật để ý đến chuyển động của gia đình mình, cô ta đã tiêu hết số tiền tiết kiệm trộm được và được biết mẹ cô đã bán ngôi nhà của tổ tiên và được sáu tỉ, cô ta chú ý đến số tiền đó, định quay lại trộm, không ngờ lại bị Hoa Tuấn Anh bắt được.
Cô không muốn Lục Kiến Nghi dính líu đến chuyện này, cô cùng Khải Liên đến nhà bác cả.
Hoa Mộng Lan và Hoa Tuấn Anh đang cãi nhau rất gay gắt.
“Hoa Tuấn Anh, nếu như cả ngày anh không có việc gì làm, chỉ biết ăn không ngồi rồi, còn bắt nhà bỏ ra một trăm triệu tiền sính lễ. Anh còn không biết xấu hổ sao? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ lấy hết tiền bán nhà của tổ tiên để phẫu thuật thẩm mỹ. Còn anh thì một đồng cũng đừng hòng lấy. ”
Hoa Tuấn Anh muốn đánh cô, nếu không phải bác cả cản, anh đã đánh Hoa Mộng Lan một trận rồi.
“Cô còn sửa cái gì nữa chứ, cô có sửa nữa thì cũng chẳng ai lấy cô nữa đâu, từ nhỏ tiền của gia tộc đều tiêu hết cho cô, mong cô gả vào nhà giàu có, để cả nhà được hưởng phúc, nhưng không ngờ cô một xu cũng không đào được, lại còn dính vào một vụ kiện chung thân. Đáng ghét nhất là cô đã ăn cắp hết tiền của gia đình. Đó là tiền trợ cấp của bố mẹ cô. Cô thực sự là một kẻ đáng nguyền rủa. Cô vô cùng ích kỷ! ”
Hoa Mộng Lan sắc mặt biến thành một đống hỗn độn, cười đến đáng sợ, “Nếu như tôi không thể khôi phục bộ dáng trước kia, anh đừng nghĩ anh sẽ sống tốt!”
Hoa Hiền Phương giật nảy cả mình, “Bố mẹ, người phụ nữ này điên rồi, phải tống vào nhà thương điên rồi nhốt lại.”
Bác cả nước mắt lưng tròng, “Thật là nghiệp chướng mà, làm sao tôi lại sinh ra đứa con gái như cô? Cô thực sự muốn ép chết hai người già này sao?”
“Tôi không quan tâm, tôi muốn tiền, anh nhất định phải đưa tiền cho tôi.” Hoa Mộng Lan bây giờ tiền bạc là trên hết, tình cảm gia đình đã vứt trên chín tầng mây từ lâu.
Bác cả ngồi trên ghế sô pha, phì phèo điếu thuốc, ông là một bị vợ quản nghiêm điển hình. Là Tô Đại Cường phiên bản đời thực, mọi việc trong nhà là do vợ quyết định.
Bác cả nói một, thì ông ấy sẽ không bao giờ dám nói hai.
Ngay khi Hoa Hiền Phương bước vào, bác cả đã quỳ xuống trước mặt cô một cái “phốc”, “Hiền Phương à, cầu xin con, hãy giúp đỡ Mộng Lan, nếu không gia đình chúng ta sẽ bị cô ta làm cho náo loạn.”
Hoa Hiền Phương đỡ bác cả dậy, “Bác cả à, con đối với Hoa Mộng Lan cũng đã hết tình hết nghĩ rồi. Tiền của con không phải là giấy lộn. Con đã bỏ ra gần 17 tỉ để đưa cô ấy sang Mỹ phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng đổi lại cô ấy lại nguyền rủa con. Ngay cả những người mở hội từ thiện cũng không giúp được những thứ có lòng lang dạ sói và không biết ơn như vậy. ”
Hai mắt Hoa Mộng Lan đầy hận thù, hận không thể ăn thịt cô, rút gân cô, uống máu cô.
“Cô đang lập công chuộc tội. Chính cô là người đã hãm hại tôi. Cô đã cướp đi địa vị của cô chủ nhà họ Lục là tôi. Cô lấy đi vinh hoa phú quý đáng lẽ thuộc về tôi.”
Hoa Hiền Phương cười giễu cợt hai tiếng: “Đừng quên, cô cùng bác cả đã cầu xin tôi gả qua đó.”
“Cô thay mặt tôi kết hôn. Khi tôi trở về, cô nên ngoan ngoãn rời đi, nhường vị trí của mình cho tôi.” Hoa Mộng Lan nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi đã nhường mà. Tôi đã ký thỏa thuận ly hôn rồi ngoan ngoãn rời khỏi đó, nhưng Lục Kiến Nghi và nhà họ Lục không muốn cô. Tôi có thể làm gì?” Hoa Hiền Phương giang hai tay, câu nói này giống như một cái tát vào mặt của Hoa Mộng Lan, khiến cô ta khó chịu.
Cô ta giống như một con bò điên, gào thét với Hoa Hiền Phương, Khải Liên đã bắt lấy cô ta với tốc độ cực nhanh.
Hoa Hiền Phương lấy nước đá trong tủ lạnh ô tô từ một vệ sĩ khác mà cô đã chuẩn bị trước.
Mở nắp, cô đổ nước đá lên đầu Hoa Mộng Lan.
Hoa Mộng Lan rùng mình, và hét lên một cách cuồng loạn, “Hoa Hiền Phương, cô muốn giết người sao? Cứu! Cứu!”
Rốt cuộc, bác cả cũng xót con gái, muốn ngăn cản, lại bị Hoa Hiền Phương túm chặt lấy. “Mẹ, đừng lo lắng, để cô ấy tắm rửa, cho cô ấy tỉnh táo lại.”
Hoa Hiền Phương đổ nước xuống, sau đó bóp cằm Hoa Mộng Lam, “Muốn có tiền thì tự kiếm đi. Khuôn mặt của cô không khác gì người bình thường. Cô có thể ra ngoài làm việc. Bất kể cô có tiêu bao nhiêu tiền, không thể trở lại hình dáng ban đầu. Cô phải nói hiểu được rằng thế giới sẽ không xoay quanh cô. Cô chỉ là một con kiến tầm thường. Cô có thể tồn tại bằng cách thích nghi, nếu không cô chỉ có thể tự sinh tự diệt. ”
“Đúng vậy.” Hoa Tuấn Anh tiếp lời. “Muốn có tiền thì tự mình kiếm, còn đừng nghĩ đến việc lấy tiền từ bố mẹ. Tiền bán nhà của tổ tiên là để họ dưỡng già và nuôi con cháu của họ, nó không liên quan gì đến cô. ”
Hoa Mộng Lan giũ sạch nước trên đầu chạy về phòng thay quần áo, lúc bước ra ngoài đầu bù tóc rối, càng giống một người mất trí. “Tôi nói cho anh biết Hoa Tuấn Anh, anh đừng mong lấy tiền bán nhà của tổ tiên đi, nếu không tôi liều mạng với anh ”.
Hoa Tuấn Anh tức giận chạy vào phòng, lấy sổ kết toán của bác mình ra, “Hoa Mộng Lan, trong những năm qua, cô đã tiêu hơn bảy trăm triệu, tất cả tiền kiếm được của bố mẹ đều tiêu hết cho cô, vẫn còn nhiều khoản chi lung tung, tôi còn chưa tìm cô để tính sổ ”.
Anh ta mở sổ kết toán. “Năm năm trước, cô đã lấy ở nhà ba tỉ rưỡi. Tôi hỏi cô làm gì với ba tĩ rưỡi này?”
Cơ trên mặt Hoa Mộng Lan giật giật, “Đây là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?”
Hoa Tuấn Anh khịt mũi; “Tôi biết cô đã làm gì với số tiền này. Cô đã đưa nó cho Tôn Yến Tư, một người phục vụ trong nhà hàng. Hai người chắc chắn đang làm điều gì đó đáng xấu hổ. Đó là lý do tại sao cô cho cô ta nhiều tiền như vậy.”
Anh chưa kịp dứt lời thì đã bị tiếng gầm của Hoa Mộng Lan cắt ngang, “Anh im đi, tôi đang đầu tư, Tôn Yến Tư muốn bán nhà hàng, nên tôi đầu tư ba tỉ rưỡi và trở thành cổ đông lớn.”
“Ồ?” Hoa Hiền Phương chế nhạo, “Từ khi có nhà hàng, tức là hàng tháng cô có thu nhập khủng. Tại sao lại ăn trộm tiền ở nhà?”