Anh hít sâu mấy hơi nói: “Muộn rồi, ngủ đi.”
“Được rồi.” Cô nhắm mắt lại.
Đây là lần đầu tiên cô ăn nằm với một người đàn ông, còn là người đàn ông mà cô ngưỡng mộ và yêu quý nhất.
Tim đập thình thịch và loạn xạ, giống như đau tim vậy, làm sao cô có thể ngủ được.
Em nghe nói khi bị hồi hộp nên uống nhiều nước hơn để đề phòng đột tử, cô nghĩ bản thân nên uống một cốc nước trước khi đi ngủ để đề phòng đột tử giữa đêm.
Nhưng cô không dám cử động, vì sợ người bên cạnh bị đánh thức, nên cô đã đợi, đợi và đợi rất lâu, cảm thấy người bên cạnh đã ngủ nên yên lặng ngồi dậy, rồi trườn qua và cố gắng tránh xa không đụng anh.
Nhưng có lúc, bạn càng cẩn thận, bạn càng mắc nhiều sai lầm.
Cô không biết mình đang vấp phải cái gì, cô lảo đảo lùi về phía sau, Hoa Phi mạnh mẽ vươn tay ra, túm được vòng eo thon thả của cô, nhẹ nhàng kéo, cô lại ngã về phía anh.
Hai má cô đỏ như táo chín, gần như bỏng rát, may mà đang là ban đêm, nên Hoa Phi không nhìn thấy.
“Xin… tôi xin lỗi, tôi… chỉ muốn dậy uống chút nước.” Cô hoảng sợ đứng dậy, cô dùng sức, lúng túng kéo lại quần áo, dùng sức kéo mạnh.
“Để tôi giúp ô.” Anh thở dài một hơi, nhảy xuống giường, ngay lúc bật đèn lên, đôi mắt anh mở to, trên người cô đông cứng lại trong giây lát.
“Thực xin lỗi … Tôi không biết …” Cô xấu hổ đến mức muốn đào một lỗ trên mặt đất, để cô chui xuống.
Hoa Phi từng bước đi đến bên giường, hơi nghiêng người, khuôn mặt tuấn tú gần gũi, suýt chút nữa chạm vào mặt cô: “Cô đang cố ý phải không?”
Hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh tiếp tục phả lên mặt cô, nóng như lửa đốt khiến hai má cô nóng bừng.
“Không, tôi không có.” Cô lắc đầu nguầy nguậy.
Hoa Phi không định buông tha cô, ngón tay mảnh khảnh chạm vào khuôn mặt nóng bỏng của cô: “Em muốn quyến rũ tôi sao?”
Cô sững sờ, e rằng anh sẽ tức giận mà đuổi cô đi.
“Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải nữ nhân như vậy.”
Ngón tay anh từ từ trượt xuống và đáp xuống cổ cô: “Lâm Đại Dao, cô không phải muốn tôi sao?”
“Tôi không phải là một người phụ nữ tùy tiện, thật đấy, xin hãy tin tôi.” Cô sắp khóc, nước mắt chảy dài, anh dường như không tin cô, coi cô như một hồ ly trà xanh.
Vẻ mặt của anh khiến cô lo lắng, tim như muốn nổ tung, anh vẫn luôn dịu dàng, trước giờ chưa bao giờ như thế này.
Ngón tay Hoa Phi chạm vào khóe mắt lau đi một giọt nước mắt: “Ngu ngốc.”
Anh hôn lên môi cô …
Cô rất hạnh phúc, khi được trở thành người phụ nữ của anh, rất hạnh phúc khi có thể trao cho anh lần đầu tiên của mình.
“Còn đau không?” Anh trầm giọng hỏi.
Cô lắc đầu và vùi khuôn mặt ngại ngùng của mình trong vòng tay anh.
Ngày hôm sau, họ bị cuộc điện thoại của Hoa Hiền Phương đánh thức, bố mẹ đã trở về Giang Thành, biết mấy ngày nay em trai cô sẽ phải trực ca đêm, cô đã đặc biệt nấu canh sườn heo và củ sen, mang cho anh để bồi bổ cơ thể.
“Chị, em có Lâm Đại Dao, còn cần chị làm canh không?” Hoa Phi ôm lấy người phụ nữ bên cạnh.
Hoa Hiền Phương vỗ vỗ đầu cô: “Chị quên mất, em đã chia tay độc thân rồi, có một người phụ nữ thay chị chăm sóc em rồi. Nhưng chị đã tới cửa căn hộ của em rồi, cho nên em chịu khó mà chấp nhận canh tình yêu của chị đi nha. “
Nói xong, cô gõ cửa vài lần.
Hoa Phi bật người nhảy ra khỏi giường nhanh chóng: “Em còn chưa dậy, chị đợi lát nữa.”
Lâm Đại Dao cũng bật dậy và hốt hoảng tìm quần áo để mặc.
Hoa Hiền Phương phát hiện, hôm nay mười phút đồng hồ rồi mà em trai mình còn chưa mở cửa.
“Hoa Phi, em có ở trong không?” Cô lại đập cửa.
“Đến đây.” Hoa Phi vội vàng chạy ra mở cửa: “Chị, chị qua đây sao không nói trước với em một tiếng?
“Căn hộ của em có người bên trong sao?” Hoa Hiền Phương thò đầu vào, nhìn thấy Lâm Đại Dao đang ngồi trên ghế sô pha.
“Chị Hiền Phương.” Lâm Đại Dao cười chào cô với vẻ mặt có phần ngượng ngùng.
Đôi mắt to đen láy của Hoa Hiền Phương khẽ động: “Đại Dao, em đến đây sớm như vậy, không phải là đến làm bữa sáng cho Phi chứ?”
“Vâng, vâng ạ.” Lâm Đại Dao do dự gật đầu.
“Em cũng đói bụng, mau uống canh thôi.” Hoa Phi nhanh chóng đổi chủ đề, kẻo chị gái sẽ suy nghĩ lung tung.
“Tôi sẽ đi lấy canh.” Lâm Đại Dao lấy ra vài cái bát từ tủ khử trùng.
Hoa Phi liếc nhìn em trai mình: “Em không phải có bữa sáng tình yêu của Đại Dao rồi sao? Vẫn đói à?”
“Canh của chị nấu, đương nhiên em cần uống thêm rồi.” Hoa Phi cười nói.
“Còn có bồ câu nướng. Hai người cứ ăn từ từ.” Hoa Hiền Phương đi vào phòng bếp, cũng đem một ít hoa quả rửa sạch.
Cô đặt trái cây lên bàn và đi giúp em trai gấp chăn bông.
“Chị, đừng động vào đó!” Hoa Phi vội vàng chạy tới, định ngăn cản nhưng đã quá muộn, thời điểm chăn bông được mở ra, máu đỏ trên ga trải giường lọt vào mắt Hoa Hiền Phương.
Cô giật mình.
Là một người từng trải, tất nhiên cô ấy biết đó là gì.
Lâm Đại Dao xấu hổ và bối rối, nhanh chóng giải thích: “Chị Hiền Phương, đừng hiểu lầm, em chỉ là ngồi ở chỗ đấy cắt táo cho Phi, không cẩn thận lỡ cắt vào tay.”
Đây là cố tình muốn che giấu nhưng sự việc vẫn bị bại lộ.
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh vô cùng.
Lâm Đại Dao giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, cúi đầu rất thấp, gần đến ngực của cô ấy.
Hoa Phi giơ tay, khoác vai cô: “Chị, tối hôm qua Đại Dao ở qua đêm với em.”
Hoa Hiền Phương cười lên,vỗ vai em trai: “Nam nữ yêu đương là chuyện thường tình, hai người cũng không phải trẻ con nữa, không cần phải giấu giếm.”
Cô vốn dĩ lo lắng em trai mình mắc chứng bệnh cổ quái kỳ lạ giống như Lục Kiến Nghi, nhưng giờ hiện thực đã chứng minh, em trai của cô bình thường, cô rất yên tâm.
“Sáng nay chị xuất hiện không đúng lúc rồi, chị nên đi đây. Hai người cứ từ từ ân ái nha.”
Cô cười khúc khích và bước ra ngoài.
Em trai đã thực sự trưởng thành và trở thành một người đàn ông rồi.
Dự tính sắp tới gia đình sẽ chuyện vui rồi.
Lâm Đại Dao che mặt: “Thật xấu hổ, đều bị chị Hiền Phương nhìn thấy hết rồi.””