“Các con biết không, phía trước của phi thuyền có một phần là khoang thuyền mất trọng lượng, các con có thể ở đó luyện tập đi trên vũ trụ.” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.
Ánh mắt của bọn nhỏ sáng lên, ngay cả bánh kem cũng không ăn nữa, vội vàng đi thử cảm giác mất trọng lượng.
Lục Kiến Dao và Lục Kiến Diệp còn quá nhỏ không thể đi vào, chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn bọn họ.
“Các con phải cẩn thận một chút, chú ý an toàn.” Hoa Hiền Phương dặn dò.
Không có trọng lực, tất cả đều là trạng thái trôi nổi, ngay cả giọt nước cũng lơ lửng trên không trung.
“Wow, chơi vui thật đấy, chú cảm thấy hiện tại thân mình nhẹ như yến, không còn là mập mạp nữa.” Tư Mã Ngọc Thanh lật nhào vài vòng trên không trung, sau đó đầu hướng xuống dưới, không quay lại được, bị dọa đến mức hét lên.
Lục Sênh Hạ ở bên cạnh giúp đỡ cậu nhóc lật người lại.
“Ở nơi này đừng lộn xộn, phi hành gia đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chúng ta không có kinh nghiệm, không cẩn thận sẽ xảy ra nguy hiểm đấy.”
“Chị họ, Kiến Quân, mọi người nói xem nếu như chúng ta đổ bộ xuống mặt trăng, liệu bên ngoài có là loại cảm giác mất trọng lượng này không?” Tư Mã Ngọc Thanh tò mò hỏi.
“Thật đúng là hy vọng có một ngày con người có thể tiến hành tản bộ trên vũ trụ giống như du lịch thông thường vậy.” Hứa Kiến Quân chớp mắt, mong chờ nói.
“Vậy thì phải dựa vào cố gắng của chúng ta rồi.” Lục Sênh Hạ cười nói.
Bên ngoài khoang thuyền, Hoa Hiền Phương mang hoa quả ướp lạnh ra, đưa cho đám trẻ con ăn.
Lục Kiến Dao ngồi trên đùi Lục Kiến Nghi, làm nũng với anh.
“Ba ơi, chờ đến sinh nhất của con, ba cũng phải mang đến cho con một sự ngạc nhiên vui mừng giống như anh trai nhé.”
“Được, ba đã chuẩn bị món quà bất ngờ cho con rồi.”
Lục Kiến Nghi vô cùng cưng chiều nhéo gương mặt mũm mĩm hồng hào của con gái.
Lục Kiến Dao cười toét miệng, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Lúc này trong một nơi khác của thành phố Long Minh.
Liễu Giai Tuệ mắng Hoa Hiền Phương suốt một tiếng.
Tư Mã Ngọc Như và Đỗ Di Nhiên ngồi bên cạnh lẳng lặng lắng nghe cô ta mắng, cô ta mắng càng độc ác thì trong lòng bọn họ càng cảm thấy vui vẻ.
Sau cùng Đỗ Di Nhiên cũng không lựa chọn để Tư Mã Ngọc Như mang tiếng oan cho mình, cô ta chắc chắn người hại mình chính là Hoa Hiền Phương, ngoại trừ cô thì không có người thứ hai.
Tư Mã Ngọc Như là minh hữu của cô ta, không ai hiểu rõ nhà họ Lục hơn Tư Mã Ngọc Như, chỉ có lợi dụng thật tốt Tư Mã Ngọc Như và tài nguyên trong tay cô ả, cô ta mới có thể thành công đánh bại Hoa Hiền Phương.
“Nếu như tôi lên làm chủ mẫu nhà họ Lục, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên giúp cô thượng vị.”
Trong mắt Tư Mã Ngọc Như lóe lên hung ác nham hiểm.
“Chỉ cần một ngày Hoa Hiền Phương còn chưa chết, khả năng thượng vị của cô vô cùng bé, thời gian này gan to ăn bể bụng, nhát gan lo chết đói, muốn thành chuyện lớn phải là người lòng dạ độc ác.”
Đây là đang giật dây hai người kia tìm sát thủ ám sát Hoa Hiền Phương.
Đỗ Di Nhiên sâu xa nhìn qua cô ta.
“Cô nói rất đúng, chẳng qua cô ta ra vào đều có vệ sĩ đi theo, người phụ nữ kia vô cùng hung hãn, muốn đến gần Hoa Hiền Phương cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.”
Tư Mã Ngọc Như uống một ngụm trà.
“Tôi và Lục Vinh Hàn đã rời khỏi nhà họ Lục, muốn trở về là chuyện không thể nào, hai người các cô đều còn có cơ hội làm con dâu nhà họ Lục, có dám liều một lần hay không thì phải xem các cô.”
Liễu Giai Tuệ âm thầm cắn răng, nếu như Hoa Hiền Phương không cho cô ta đường sống, cô ta sẵn lòng liều mạng một lần.
Đỗ Di Nhiên đương nhiên muốn Hoa Hiền Phương chết, thậm chí còn hi vọng tất cả con của cô cũng chết luôn, như thế bớt đi đối thủ cạnh tranh với vị trí “thái tử”, nhưng cô ta sẽ không ngốc đến mức làm bẩn tay mình, loại chuyện này phải mượn đao giết người.
“Nếu cô ta lại đến thành phố Tinh Không, tôi nhất định sẽ khiến cô ta đã đi là không về được.”
Tư Mã Ngọc Như khuấy cốc cà phê trong tay.
“Sao cô ta còn có thể đến thành phố Tinh Không được nữa, cô ta cũng sẽ không để Lục Kiến Nghi qua đó, cô ta tinh hơn cả khỉ, sẽ không làm ra loại chuyện tự chui đầu vào lưới. Hiện tại hai mắt cô ta đều nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ trong bụng cô, một khi tìm được cơ hội sẽ làm hại cô, cô nên cẩn thận.”
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Đỗ Di Nhiên.
“Cô ta đã xuống tay với tôi, đáng tiếc không đạt được mục đích, cô ta còn muốn vu oan cho cô, nói đó là do cô làm, chẳng qua tôi không ngu như thế, mấy lời nói hoang đường đó của cô ta, một câu tôi cũng không tin.”
Tư Mã Ngọc Như chấn động.
“Con khốn này lại dám vu oan hãm hại tôi, thật đúng là quá càn rỡ.”
“Ai bảo Lục Kiến Nghi tin cô ta chứ, cũng không biết cô ta cho Lục Kiến Nghi bùa mê thuốc lú gì, để Lục Kiến Nghi đối với cô ta nói gì nghe nấy, bao che dung túng.” Đỗ Di Nhiên vừa nghĩ đến những chuyện này là trong lòng dấy lên lửa giận, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Người ta là có thủ đoạn, làm không tốt chính là hồ ly tinh Tô Đát Kỷ chuyển thế, khiến cho đám đàn ông kia mê mẩn, từng người đều cảm thấy cô ta tốt.” Tư Mã Ngọc Như bĩu môi.
Liễu Giai Tuệ uống một ngụm trà, ánh mắt nhìn sang Đỗ Di Nhiên.
“Cô đường đường là thiên kim tiểu thư hào môn, xinh đẹp như thế, sao lại không đấu nổi cô ta?”
Đỗ Di Nhiên cũng là không tài nào hiểu được.
Trong lòng của cô ta, ngay cả một sợi tóc của cô ta, Hoa Hiền Phương cũng không bằng, mọi phương diện của cô ta đều ưu tú hơn Hoa Hiền Phương, dựa vào đâu mà lại không thể thay thế được địa vị của Hoa Hiền Phương trong lòng Lục Kiến Nghi.
“Hiện tại Hoa Hiền Phương nắm giữ mọi chuyện của nhà họ Lục, tôi vào cửa, ngay cả cơ hội gặp bà cụ cũng không có, bà cụ và bà nội tôi có quan hệ khá tốt, nhất định sẽ đồng ý cho tôi làm cháu dâu, Hoa Hiền Phương sợ tôi gặp được bà cụ, cho nên khắp nơi ngăn cản.”
Tư Mã Ngọc Như nhún vai.
“Cô muốn vào nhà họ Lục, chuyện này tôi không giúp được cô, nhưng cô muốn gặp bà cụ, chuyện này tôi vẫn có thể giúp được cô, vào ngày hai mươi lăm mỗi tháng, bà cụ sẽ đến bệnh viện họp, cô đến bệnh viện, chẳng phải sẽ gặp được bà ấy ư?”
Đỗ Di Nhiên nở nụ cười, ngày mai chính là hai mươi lăm.
…
Trong phi thuyền vũ trụ, bọn nhỏ đi đến các hành tinh tìm ra lời giải cho nhiệm vụ.
Hoa Hiền Phương có chút buồn ngủ, cô nằm ở trong ngực Lục Kiến Nghi nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó mở mắt nói.
“Em thấy Đỗ Di Nhiên dự định chờ sinh ở Long Minh, tám tháng này, đoán chừng cô ta sẽ không ngừng gây chuyện.”
Lục Kiến Nghi cau mày.
“Anh sẽ tìm người áp giải cô ta về thành phố Tinh Không, không cho cô ta đến nữa.”
Hoa Hiền Phương lắc đầu.
“Như thế sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà Đỗ – Lục, về sau làm sao Sênh Hạ nhà chúng ta có thể gả đi được chứ, thời gian cô ta có thể tác yêu tác quái cũng không nhiều lắm, cũng chỉ mấy tháng mà thôi, chờ đến khi đứa nhỏ được sinh ra, trắng đen lập tức rõ ràng, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ sụp đổ, giống như mấy người phụ nữ si mê anh trước đó, không phải nổi điên cũng là trầm cảm.”
Lục Kiến Nghi vươn tay xoa bụng cô.
“Mấy ngày nữa là phải đi làm sinh kiểm à?”
“Vâng.” Cô gật đầu, phát hiện trong khoảng thời gian này Lục Kiến Nghi đã tiếp nhận sự tồn tại của đứa nhỏ, không còn giống như trước nữa, đối với cậu nhóc đủ loại chê bai ghét bỏ.
Trong lúc cô nói chuyện, đứa nhỏ dùng bàn chân của mình đá vào bụng cô một cái, giống như đáp lại tay bố.
Cô nở nụ cười.
“Lục Kiến Nghi, đứa nhỏ nghe thấy anh nói chuyện đấy.”
Lục Kiến Nghi cũng cười đáp.
“Đứa nhỏ này dịu dàng, nhất định là con gái.”
“Là con trai đặt tên là Lục Đa Dư, con gái thì là Lục Bảo Bối ư?” Hoa Hiền Phương hờn dỗi liếc qua anh, cố ý nói.