“Sau này, mỗi ngày trước khi đi ngủ và buổi sáng sau, cô đều phải nịnh bợ một lần, rồi ôm đùi ông hát khúc Chinh Phục.” Anh nói một cách khoan thai chậm rãi.
Cô tức hộc máu, thật là muốn trực tiếp đâm vào trên bắp đùi của anh chết quách cho xong!
“Anh còn có thể đáng sợ hơn một chút nữa không?” Tiếng nói rất nhỏ, hoàn toàn là lầm bầm lầu bầu, nhưng Lục Kiến Nghi vẫn nghe được, hừ lạnh một tiếng: “Có thể! Ông có rất nhiều thủ đoạn để đối phó cô.”
Anh biết cô không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng sẽ có một ngày, anh khiến cho cô quỳ xuống đất, cầu xin tình yêu của anh!
Ngày hôm sau, là buổi lễ đính hôn của Tần Nhân Thiên và Lục Kiều Sam.
Sáng sớm, Lục Kiều Sam đã bắt đầu trang điểm, cô ta yêu cầu mọi thứ của mình dùng luôn phải hoàn mỹ, nhất là bề ngoài của mình.
Cô ta muốn giữ vững ngai vàng Người Đẹp Số Một thành phố Long Minh ở trong tay từng giây từng phút, không ai có thể vượt qua cô ta được.
“Chị cả, chị thật là xinh đẹp.” Lục Sênh Hạ đứng ở bên cạnh, cười hì hì nói.
“Đừng nói là thành phố Long Minh, cho dù là toàn bộ châu Á, em cũng không tìm được người phụ nữ đẹp hơn chị đâu.” Lục Kiều Sam tự đắc nhướng mi, cô ta vô cùng tự tin với nhan sắc của mình.
“Nào có, nhà chúng ta vẫn có người đẹp hơn chị.” Lục Sênh Hạ ngoẹo đầu, cười ha hả nói.
Lục Kiều Sam lập tức đen mặt, “Có phải em muốn nói Hoa Hiền Phương hay không, cô ta là một con chim sẻ xấu xí, ngay cả một sợi tóc của chị cũng không bằng.”
“Em nói là em đó.” Lục Sênh Hạ quyệt quyệt miệng, “Sao chị cứ làm khó dễ chị dâu hoài vậy, chị ấy cũng không trêu chọc chị mà?”
“Cô ta luôn trêu chọc chị, nếu không phải là cô ta thì sao chị bị bố đóng băng thẻ tín dụng, ngay cả một cái túi cũng không mua được.” Lục Kiều Sam cắn răng.
“Vậy là chị trêu chọc chị ấy, bị bố trừng phạt. Nếu như bố biết chị còn làm điều ác như thế nào thì có lẽ trước khi chị lấy chồng, bố sẽ không cho chị tiền tiêu vặt đâu.” Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ với cô ta.
“Người phụ nữ ti tiện Hoa Hiền Phương đó sớm muộn gì cũng phải bị chị đuổi ra khỏi nhà họ Lục thôi.” Lục Kiều Sam thở hổn hển nói.
“Tại sao chị phải đuổi chị ấy đi, chị ấy cũng không phải là tình địch của chị.” Lục Sênh Hạ vừa nói xong, giống như là nghĩ tới điều gì đó, hét lên một tiếng, xoay đầu bỏ chạy.
“Gặp quỷ hả?” Lục Kiều Sam trừng cô bé một cái.
Lục Sênh Hạ một đường chạy xuống lầu dưới, nhào vào trong ngực Lục Kiến Nghi, “Anh ơi, em nói cho anh biết một chuyện rất đáng sợ, chị ta nói trên mạng là thích em trai, chị ấy thầm mến anh, cho nên chị ta xem chị dâu như là tình địch, muốn làm hại chị ấy, muốn đuổi chị ấy đi.”
Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương đồng thời nghẹn họng.
Lời nói của trẻ con!
Lục Kiều Sam ở phòng nghe được thì thiếu chút nữa hôn mê, cô ta lao ra kêu to: “Em mà nói bậy bạ nữa thì chị sẽ lấy vải nhét vào miệng em đó.”
“Chị cả nổi điên, hù chết bảo bối, bảo bối rất sợ.” Lục Sênh Hạ trốn tới sau lưng Lục Kiến Nghi.
Lục Kiến Nghi xoa xoa đầu nhỏ của cô bé, “Được rồi, đừng làm loạn nữa, nhanh chóng gả chị ta ra ngoài thì mắt không thấy lòng không phiền.”
“Nhưng bây giờ chị ta chỉ mới đính hôn chứ không phải kết hôn, lớ như anh Thiên thấy chị ta hung dữ như vậy, không lấy chị ta nữa thì làm thế nào?” Lục Sênh Hạ le lưỡi nói.
“Vậy chỉ có thể ở vá thôi.” Khóe miệng Lục Kiến Nghi giương lên một ý cười hài hước.
Hoa Hiền Phương cười một tiếng, “Hôm nay là ngày đính hôn của chị cả, chúng ta phải nói lời tốt, ví dụ như bên nhau hạnh phúc đến già, con đàn cháu đống, hạnh phúc mỹ mãn…” Cô liệt kê một lèo.
Trong lòng Lục Kiều Sam hừ nhẹ một tiếng, không hề cảm kích.
Ngoài miệng thì nói dễ nghe, trong lòng khẳng định không phải là nghĩ như vậy, chỉ mong cô ta không kết hôn được thì có.
…
Trong khách sạn năm sao sang trọng nhất Thành phố Long Minh.
Hiện trường buổi lễ đính hôn được trang trí như chốn thần tiên.
Tân khách tham dự đều là nhà giàu quyền quý.
Nhà họ Lục làm tiệc rượu luôn khiêm tốn, chưa bao giờ phô trương, người được mời đều có một thân phận nhất định.
Lục Kiều Sam mặc một bộ áo cưới kim cương trắng như tuyết, cực kỳ xinh đẹp, có thể nói là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.
Trong lòng cô ta vô cùng kích động, cô ta yêu Tần Nhân Thiên, nhất là sau khi anh ta mất trí nhớ. Trước kia anh ta không tốt, đối xử với cô ta vô cùng tệ bạc, bây giờ thì ôn hòa hơn nhiều.
Nhưng Tần Nhân Thiên cũng không bị cô ta hấp dẫn, tư tưởng không tập trung.
Ánh mắt của anh ta xuyên qua đám người, rơi vào trên Hoa Hiền Phương ở cách đó không xa, cô mặc một bộ váy dài màu trắng rất tao nhã như vô cùng xinh đẹp, còn đẹp hơn cả người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đứng bên cạnh anh ta nhiều.
Không biết cô mặc áo cưới vào sẽ trông như thế nào, chắc là sẽ giống như thiên sứ hạ trần.
Lòng anh ta đang sợ hãi, lúc ở chung với Lục Kiều Sam, cho đến bây giờ anh ta chưa từng có cảm giác như vậy.
Anh ta càng ngày càng chắc chắn cô gái trong mộng chính là Hoa Hiền Phương.
Anh ta nhất định là đã gặp cô ở nơi nào đó, nếu không sẽ không nằm mơ thấy cô.
Lúc Hoa Hiền Phương ngẩng đầu lên nhìn anh ta, ánh mắt chạm vào nhau.
Cô hơi run run, ánh mắt anh ta nhìn cô làm cho nàng nhớ lại Thời Thạch.
Khi xưa, Thời Thạch cũng nhìn cô như vậy, ánh mắt của anh ta giống như một viên đá quý màu đen sáng nhất thế gian này, có thể chiếu sáng lòng cô, xua tan tất cả sương mù.
Nhưng mà, anh ta không phải Thời Thạch, là Tần Nhân Thiên, anh rể của cô!
Hứa Nhã Thanh ngồi ở bên cạnh cô nên nhạy bén phát hiện điểm khác thường giữa bọn họ.
Hoa Hiền Phương hay hỏi thăm chuyện của Tần Nhân Thiên, chẳng lẽ trước kia cô và Tần Nhân Thiên từng có gì đó với nhau sao?
Có phải đây là chuyện rất thú vị hay không?
Anh ta suy nghĩ, khóe miệng gợi lên nụ cười quỷ quyệt.
Lục Kiến Nghi nắm tay của Hoa Hiền Phương, đặt ở trong lòng bàn tay đùa bỡn, giống như đang thưởng thức một món đồ sứ.
Mặc dù bàn tay nhỏ bé này mềm mại nhưng cảm giác không hề bóng loáng, lòng bàn tay có vết chai mong mỏng, hiển nhiên không phải là một người phụ nữ mười ngón tay không dính nước, sống trong nhung lụa.
Hoa Hiền Phương bị anh ta đùa giỡn như vậy, cô vội vàng tỉnh hồn, sợ bị anh ta phát hiện.
Dường như anh ta cảm thấy chỉ chơi đùa như vậy không vui cho lắm, đột nhiên cúi đầu xuống, đưa ngón tay của cô lên bên môi gặm gặm, giống như là đang tán tỉnh cô.
Cảm giác nhồn nhột không ngừng truyền đến, làm cho cô buồn cười nhưng lại không dám cười, sợ bị những tân khách có mặt ở đây nhìn thấy, cho nên chỉ có thể che miệng lại, cố nhịn.
Cô phát hiện, con người Lục Kiến Nghi thật sự không cố kỵ gì, thích làm gì thì làm, ở trước mặt mọi người cũng có thể chơi trò mập mờ này với cô, không sợ ảnh hưởng đến người khác.
Tần Nhân Thiên yên lặng nhìn bọn họ, chẳng biết tại sao, anh ta có cảm giác chua xót, buồn bã như bị phản bội.
Thường xuyên ở nhà họ Lục, cho nên anh ta nhìn ra được, Lục Kiến Nghi đối xử với cô cũng không tốt, không hề có một chút cảm giác thương yêu nào.
Anh nổi tiếng là lạnh lùng máu lạnh, không có một chút ý thương hoa tiếc ngọc nào.
Ở trong mắt anh, cô chỉ là một món đồ chơi, một thú cưng mà thôi.
Một cô gái đơn thuần giống như cô, phải nên được người thương yêu, nâng niu, chiều chuộng trong lòng bàn tay.
Gả cho cục băng này chính là bi kịch.
Nếu như nếu đổi lại là anh ta, anh ta nhất định sẽ không để cho cô chịu một chút tổn thương nào cả.
Hứa Nhã Thanh cũng đang nhìn bọn họ.
Trên mặt anh ta mang một nụ cười hết sức thâm trầm.
Anh ta không biết cục băng Lục Kiến Nghi này có thể để ý đến Hoa Hiền Phương hay không, chỉ muốn biết, nếu như anh phát hiện lần đầu tiên của Hoa Hiền Phương cho anh ta thì sẽ phản ứng ra sao đây?