Mẹ con hai người bàn bạc một lúc lâu, bà Lục mới rời khỏi.
Trong biệt thự nhà họ Lục.
Túi Sữa Nhỏ cuộn tròn trong vòng tay mẹ, “Mẹ ơi, cô cả chảy nhiều máu như vậy, bé con trong bụng dì có làm sao không ạ?”
Biết con sợ hãi, Hoa Hiền Phương nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu bé, dịu dàng an ủi: “Cho dù bé con không còn nữa, đây cũng chỉ là chuyện tạm thời. Đợi cô cả lại có em bé, bé con sẽ quay trở lại thôi.”
Nhìn tình huống của Lục Kiều Sam lúc đó, đứa bé 80% không thể nào giữ được.
Cô nhớ lúc đó Lục Kiều Sam ngã về phía cô, nếu như Khải Liên không kịp thời túm lấy cô, hoặc là cô không kịp tránh sang bên cạnh, mọi chuyện sẽ ra sao?
Hoa Hiền Phương thở dài, lúc đó cô cũng không nghĩ gì cả, cô chỉ theo bản năng làm như vậy.
Cô sợ Kiều Sam đụng phải mình, ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng nên vô thức tránh sang bên cạnh.
Lục Sênh Hạ bước tới, nắm tay Túi Sữa Nhỏ, “Tiểu Quân, chúng ta lên lầu nhé? Dì kể chuyện cổ tích cho con nghe.”
Chuyện xảy ra với Lục Kiều Sam cũng không ảnh hưởng đến cô bé, dù sao cô bé với Lục Kiều Sam cũng không thân thiết gì cho cam.
Túi Sữa Nhỏ cũng chỉ là một đứa bé ba tuổi nhanh quên, cậu bé vui vẻ nắm tay cô đi lên lầu.
Lục Kiến Nghi vừa về, Hoa Hiền Phương liền hỏi.
“Chị cả thế nào?”
“Sảy thai.” Lục Kiến Nghi nhún vai, giọng điệu thản nhiên, không có bất kỳ cảm xúc nào, giống như chỉ đang trần thuật một sự thật.
Trái tim Hoa Hiền Phương khẽ run lên, tuy rằng cô và Lục Kiều Sam là tử thù của nhau, nhưng bé là vô tội.
“Chị ấy có sao không?”
Lục Kiến Nghi đưa tay lên vuốt ve chiếc bụng vẫn phẳng lì của cô, “Việc duy nhất em cần làm lúc này là chăm sóc con của chúng ta cho tốt, những chuyện khác em không cần quan tâm.”
Cô mỉm cười và ngả đầu vào vai anh.
Sau đó, hai họ cùng nhau ngồi xuống ghế sô pha, Lục Kiến Nghi bưng bát hoa quả trên bàn lên và đút hoa quả cho cô, động tác vô cùng thân mật.
Bà Lục bước vào nhà nhìn thấy cảnh này, càng thêm tức giận.
Kiều Sam bị hại sẩy thai, còn thủ phạm thì lại đang tình tứ với con trai bà, đúng là buồn nôn!
“Hoa Hiền Phương, cô khiến Kiều Sam bị sẩy thai mà cô không cảm thấy có lỗi chút nào hay sao?”
Hoa Hiền Phương sững sờ, cô không thể ngờ được rằng bà Lục sẽ nói ra những lời này.
Rõ ràng Lục Kiều Sam không may bị ngã, sao bây giờ cô lại trở thành hung thủ khiến cô ta bị ngã chứ?
“Mẹ, con không hiểu mẹ đang nói gì cả. Mấy người chúng ta đều có mặt ở đó, rõ ràng là cô ấy tự ngã, không hề liên quan tới con. Sao bây giờ mẹ lại đổ lỗi mọi chuyện cho con chứ?”
“Đổ lỗi? Tôi đã biết hết âm mưu và thủ đoạn của cô rồi! Nếu như không phải Kiều Sam giẫm phải viên bi con trai cô vứt trên đất thì sao nó ngã được chứ?”
“Tiểu Quân vấp phải hòn đá, suýt nữa ngã nên mấy viên bi trong túi nó mới bị rơi ra ngoài.” Hoa Hiền Phương giải thích.
Bà Lục khịt mùi: “Cô cố giải thích để lấp liếm mọi chuyện chứ gì, đứng tưởng tôi không biết, cô vẫn luôn ghi hận Kiều Sam, nghĩ cách báo thù con bé, hôm nay rốt cuộc cô cũng tìm được cơ hội rồi.”
Hoa Hiền Phương không nói nên lời, “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do? Mẹ muốn nghĩ sao thì tùy, con không quan tâm.” Nói xong, cô đứng dậy đi lên lầu.
Bà Lục tức giận chỉ vào lưng cô, “Cô nói năng cho cẩn thận! Con nhìn thái độ của nó xem, không có chút hối hận nào cả, nó làm ra loại chuyện ác độc như vậy, đáng ra phải quỳ gối xin lỗi Kiều Sam mới đúng!”
Một tia lửa lóe lên từ đáy mắt Lục Kiến Nghi, “Mẹ bị bệnh rồi, mà bệnh không nhẹ đâu!” Tức giận nói xong câu này, anh lập tức quay người đi lên lầu.
Bà Lục mặt tái lại, từ phía sau hét lên: “Chờ đến ngày mẹ với Kiều Sam bị nó hại chết, con có hối hận cũng không kịp đâu!”
Mặc dù Hoa Hiền Phương đã vào trong phòng nhưng cô vẫn nghe thấy lời bà Lục nói vừa nãy, trong lòng giận dữ không thôi.
Bây giờ cô đã hiểu tại sao Lục Kiều Sam lại ác độc và coi thương pháp luật như vậy.
Bởi vì dột từ trên dột xuống, bà Lục cũng là một người không phân biệt phải trái, đúng sai.
Lục Kiến Nghi mở cửa ra, bước đến bên cạnh cô, “Những gì mẹ nói em đừng để trong lòng, nghe tai trái ra tai phải là được.”
Cô ảm đạm thở dài, “Mâu thuẫn giữa em với mẹ anh và Lục Kiều Sam có lẽ cả đời này cũng không giải quyết được.”
“Không giải được thì thôi! Anh cũng không hợp hai người họ.” Lục Kiến Nghi ôm lấy vai cô, giọng nói tràn ngập sự an ủi.
Hoa Hiền Phương bĩu môi, “Dù gì đi chăng nữa, em với mẹ anh cũng sống chung dưới một mái nhà. Ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cũng không thể lúc nào cũng trừng mắt nhìn nhau được, đúng không?”
“Nếu em ở đây không quen, chúng ta có thể dọn về biệt thự ven hồ ở.” Lục Kiến Nghi yêu thương xoa đầu cô.
“Thôi bỏ đi, chúng ta đã đồng ý với bà dọn về đây ở rồi, chuyển đi cũng không tốt lắm.” Cô nhún vai, cô không muốn khiến bà cụ buồn.
Lục Kiến Nghi hôn lên trán cô một cái, “Em đừng lo lắng, có bà nội ở đây, mẹ cũng chỉ là con hổ giấy, không gây ra chuyện gì được đâu.”
…
Buổi tối, Lục Kiều Sam một mình đi lên sân thượng của bệnh viện, đứng đó giả vờ quay video tuyệt mệnh, “Con tao bị mày hại chết, nhưng không ai đòi lại công bằng cho tao. Gia quy nhà họ Lục cũng chỉ để đó, để mặc thứ đàn bà không biết xấu hổ như mày làm loạn. Tiếp theo nhất định đến lượt con, nhất định nó muốn hại chết con. Nhưng không sao, dù sao con cũng không sống tiếp được nữa.”
“Con không bảo vệ nổi con của mình. Con chỉ có thể đi cùng nó, bảo vệ nó xuống âm phủ, kẻo nó bị lũ ma ở đấy bắt nạt. Căn nhà hạnh phúc ngàu xưa không còn nữa rồi, con không cảm thấy bất cứ sự ấm áp nào cả, chỉ có băng giá. Chẳng còn ai yêu thương con nữa, mọi người vứt bỏ con rồi. Bố, mẹ, bà nội, Kiến Nghi, chú, thím… Các bác các chú nhà họ Lục, cháu phải đi đây, vĩnh biệt. Mong kiếp sau của con sẽ đơn giản hơn, không có tính kế, hãm hại, không gặp phải loại con gái mưu mô xảo quyệt…”
Xem xong đoạn video, bà Lục lập tức thét lên đầy sợ hãi, bà cố tình hét lên thật to để cho cả nhà đều nghe thấy.
Từng cánh cửa mở ra.
Vừa nhìn thấy Lục Vinh Hàn, bà Lu liền chạy đến, túm lấy cổ áo ông và hét lên: “Vinh Hàn, nhanh lên cứu con gái chúng ta. Nó muốn tự tử, chúng ta phải làm sao đây?”
Lục Vinh Hàn vội vàng gọi điện cho bệnh viện và yêu cầu họ ngăn Lục Kiều Sam lại, rồi cùng bà Lục chạy đến.
Lục Kiều Sam đứng trên hàng rào chỗ mái nhà, giả vờ muốn nhảy xuống.
Các bác sĩ và y tá đứng bên khuyên nhủ cô.
Sau khi bệnh viện gọi điện, cảnh sát ngay lập tức chạy tới, đặt tấm đệm cứu sinh bên dưới.
Bà Lục bước tới, sắc mặt tái nhợt, “Kiều Sam, con làm sao vậy, mau xuống đi, ở đó nguy hiểm lắm!”
Lục Kiều Sam hai mắt rưng rưng, giống như cảm thấy vô cùng ủy khuất nhưng không được an ủi.
“Mẹ ơi, ả đàn bà hại chết con của con vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật. Không ai có thể trả thù cho con. Con sống làm gì nữa chứ?”