Cô ta còn chưa nói dứt, Y Hạo Phong dẫn theo Lục Sênh Hạ và Hoa Hiền Phương đi vào.
“Lục Vinh Hàn, ông đã thua rồi.”
Một câu nói đơn giản, khiến cho gương mặt Lục Vinh Hàn lúc trắng lúc xanh.
“Cái này gọi là biết mặt mà không biết lòng, ông còn nói trên thế giới này ông là người hiểu rõ cô ta nhất, xem ra chúng ta vẫn chưa hiểu đủ đâu.” Y Hạo Phong nở nụ cười chế giễu.
Tư Mã Ngọc Như nhìn thấy bà, hai hàng lông mày lập tức nhíu lại: “Y Hạo Phong, chị tới đây làm gì, chị muốn thấy tôi chết sao?”
Y Hạo Phong hừ nhẹ một tiếng: “Hiền Phương và Kiến Nghi ở lại chỗ này giúp đỡ Vinh Hàn, nhưng cô lại lấy oán báo ân, còn vu oan hãm hại Hiền Phương, lương tâm của cô bị chó ăn mất rồi.”
“Nếu như con đoán không sai, bà ta vắt óc tìm kế dùng xyanua, muốn hạ độc hại chết anh cả và chị dâu, không chừng ngay cả con cũng không buông tha, cũng may bị người đầu bếp kia phát hiện. Con cảm thấy người đầu bếp đó không chỉ không nên giam lại, còn nên tặng cho anh ta một bằng khen dám làm việc nghĩa.” Lục Sênh Hạ nói.
“Người đó đã vượt qua được máy phát hiện nói dối, chứng minh rằng anh ta không hề nói dối. Chị đã đánh tiếng với cục trưởng Đinh, cũng coi như anh ta lập công chuộc tội, tạm giam mấy ngày, sẽ thả anh ta ra ngoài.” Hoa Hiền Phương nói: “Còn về mẹ nhỏ, vẫn nên ngẫm nghĩ lại xem làm sao khai báo với cục cảnh sát đi.”
Cơ mặt Tư Mã Ngọc Như co rút kịch liệt: “Tôi không thể khai báo, tôi là người bị hại, xyanua cái gì, không liên quan gì đến tôi hết.”
“Lần này, cô cũng đừng mong có thể lừa được, chỉ cần cô không vượt qua được máy phát hiện nói dối, cục cảnh sát sẽ điều tra rõ đến cùng.” Hoa Hiền Phương nói.
Ngũ quan của Tư Mã Ngọc Như vặn vẹo dữ tợn, cho dù cô ta có chết, cũng phải kéo Hoa Hiền Phương theo chịu tội thay.
“Là cô hại tôi, người đầu bếp kia nhất định là do cô thuê. Cô đã lên kế hoạch mưu hại tôi rồi. Đầu tiên là cô hạ độc vào trong bát súp, thấy tôi mạng lớn không chết, cô thua mua đầu bếp bắt cóc tôi, muốn gài bẫy tôi. Cũng may ông trời có mắt, khiến cho cảnh sát tìm được tôi. Cô hại tôi được, liền vu oan cho tôi, muốn đẩy tội danh lên trên đầu tôi, cô thật độc ác.”
Cô ta nói xong, vậy mà lại khóc lên.
Y Hạo Phong cười lạnh: “Cho dù cô ba hoa chích chòe cũng vô dụng, vượt qua máy phát hiện nói dối mới được.”
Dưới cái nhìn của Tư Mã Ngọc Như, chỉ cần cô ta chơi xấu, không phối hợp, không thừa nhận, sẽ không ai có thể bắt được nhược điểm của cô ta, định tội cho cô ta: “Tôi không tin ba cái đồ quỷ đó, trời mới biết các người có giở trò trên đó hay không, tôi tuyệt đối sẽ không phối hợp.”
“Cô không làm, cũng phải làm, ngày mai tôi phái người áp tải cô qua, lúc nào làm xong, lúc đó mới được đi ra. Cô dù muốn từ chối không phối hợp, vậy thì cứ ở trong đó mà chờ đi.”
Ánh mắt Hoa Hiền Phương nghiêm nghị, cực kỳ lạnh lẽo, khiến Tư Mã Ngọc Như run rẩy, rùng mình ớn lạnh: “Hoa Hiền Phương, mày dám.”
“Cô là cái thá gì, có tư cách uy hiếp bà chủ của nhà họ Lục sao?” Y Hạo Phong quát một tiếng chói tai, tát mạnh một cái lên trên mặt Tư Mã Ngọc Như.
Cô ta rõ ràng, bọn họ đến để hỏi tội, chỉ có Lục Vinh Hàn mới có thể cứu cô ta.
“Vinh Hàn, bọn họ muốn đẩy em vào chỗ chết. Em đã sắp chết rồi, bị giam ở cái nơi đưa tay không thấy được năm ngón kia, không được uống một giọt nước, ăn một miếng cơm, nếu như không phải em cắn răng kiên trì, thì đã chết từ lâu rồi. Lẽ nào bọn họ không chịu tha cho em một mạng hay sao?” Cô ta “hu hu” một tiếng, nghẹn ngào bật khóc.
Lục Vinh Hàn ôm vai cô ta: “Máy phát hiện nói dối sẽ không sai, cũng không thể bị người khác điều khiển. Nếu như cô không muốn làm, hãy khai báo rõ ràng với lựa lượng cảnh sát. Người cô nhìn thấy rốt cuộc là ai, chỉ khi tìm được người đó, mới có thể chứng minh được sự trong sạch của cô.”
Khoé môi Tư Mã Ngọc Như co rúm lại, giống như bị ong vò vẽ đốt: “Đầu của em đang rất đau, cái gì cũng không nhớ rõ. Em cần nghỉ ngơi, anh bảo bọn họ đi ra ngoài đi.”
“Chơi xấu không có tác dụng đâu, ngày mai tôi sẽ phái người đến đây.” Y Hạo Phong nói xong, chuyển ánh mắt nhìn về phía Lục Vinh Hàn: “Đừng quên trận cá cược giữa chúng ta.”
Tư Mã Ngọc Như chấn động kịch liệt: “Cá cược cái gì?”
“Nói cho cô biết cũng không sao cả.” Y Hạo Phong nói: “Tôi và Lục Vinh Hàn cá cược, Hiền Phương không để ý nguy hiểm tính mạng, ở lại đây tìm cô, cô không chỉ không cảm kích con bé, còn có thể sẽ lấy oán báo ân, cắn ngược lại và vu oan cho con bé. Lục Vinh Hàn không tin, ông ấy nói trên thế giới này ông ấy là người hiểu cô rõ nhất, cô nhất định sẽ không lấy oán báo ân. Vậy nên, chúng tôi cá cược. Nếu như cô làm loại chuyện điên khùng, đáng bị thiên lôi đánh, ông ấy sẽ đứng trên quảng trường của làng du lịch, ở trước mặt tất cả mọi người, nói lời xin lỗi, thừa nhận bản thân có mắt không tròng, ngu ngốc bất lực.”
Bà nói xong, sau đó Lục Sênh Hạ mới nói tiếp: “Kết quả thật sự là bà đã lấy oán báo ân, cắn ngược chị ấy một cái. Sự thật chứng minh, bố nói bố hiểu rõ mẹ, chỉ là trò cười. Trên thế giới này chúng tôi mới là người hiểu rõ bà nhất, còn bố thì hoàn toàn bị tình cảm làm đầu óc mụ mị, vốn dĩ không thấy rõ bộ mặt thật của bà được đâu.”
Tư Mã Ngọc Như như bị thiên lôi đánh xuống. Chẳng trách Lục Vinh Hàn không có thương tiếc cô ta, hướng về phía cô ta giống như lúc trước, hoá ra đã sớm bị bọn họ chiếu tướng rồi.
“Các người đã thông đồng từ trước, khiến cho tôi bị oan mà không thể tố cáo.”
“Chỉ cần cô có thể vượt qua máy phát hiện nói dối, đương nhiên có thể chứng minh cô trong sạch. Bằng không cho dù cô có nói toạc miệng, cũng sẽ không có ai tin tưởng. Dù sao hiện tại nhân chứng vật chứng đều có đủ, không phải nguỵ biện và chơi xấu là có thể lừa dối qua ải.” Y Hạo Phong dùng lời lẽ chính đáng nói.
“Kết quả của máy phát hiện nói dối vốn dĩ không thể làm chứng cứ được.” Lửa giận của Tư Mã Ngọc Như bốc cao trăm mét.
“Đúng là không thể làm chứng cứ, nhưng ít ra có thể chứng minh rằng cô đang nói dối. Lựa lượng cảnh sát sẽ xếp cô vào dạng tình nghi số một và đi thu thập bằng chứng phạm tội của cô.” Hoa Hiền Phương nói: “Cô cũng đừng quên, tội danh của cô chsinh là giết người không thành.”
Gân xanh trên trán Tư Mã Ngọc Như không ngừng lăn qua lăn lại.
Cô ta hận.
Đều là do tên đầu bếp chết tiệt kia, làm hỏng chuyện tốt của cô ta, còn hại cô ta suýt chút nữa chết rồi.
Bằng không, hiện tại Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi cũng đã đi đời nhà ma và lên trời từ lâu rồi.
“Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Cô đã thiết kế cái tròng này rồi, chỉ cần chờ tôi chui qua. Cô tính kế thật giỏi.”
Hoa Hiền Phương lạnh lùng nhìn cô ta, sự rét lạnh trong ánh mắt như lưỡi dao sắc bén.
“Tư Mã Ngọc Như, tặng cô một câu nói. Trời làm bậy còn có thể tha thứ, bản thân làm bậy thì không thể sống được đâu.”
“Không tìm đường chết, thì sẽ không phải chết.” Lục Sênh Hạ bổ sung một câu: “Bà đã cao tuổi như vậy rồi, an hưởng tuổi già cho tốt không được sao? Cho dù không có anh cả và chị dâu, nhà họ Lục còn có chú hai, chú ba, chú tư… còn có anh họ thứ hai, anh họ thứ ba, thứ tư… Mãi mãi cũng không tới lượt con cái của một đứa con thứ. Bố đã không về được nữa, nếu như anh cả không làm người thừa kế, anh họ thứ hai sẽ thuận lợi kế thừa. Bà vẫn là nên nhìn rõ sự thật đi. Nếu như anh hai kế thừa rồi, nhánh này của bố cái gì cũng không có, lại càng không liên quan gì đến bà và con trai của bà đâu.”