Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 105: Chương 105: Rời khỏi nhà họ Lục.




Hoa Mộng Lan ở trong phòng vui sướng đến muốn thét chói tai, cuối cùng Hoa Hiền Phương cũng phải cút đi rồi, chưa biết là ngày mai hay ngày mốt, cô ta đã có thể đi cùng với Lục Kiến Nghi đến cục dân chính để đăng ký kết hôn rồi.

Cô ta liên tục hít sâu hai cái, đè nén tâm tình hưng phấn mà kích động của mình, giả bộ bày ra vẻ mặt buồn bã.

Cô ta muốn ra ngoài tiễn Hoa Hiền Phương, nhìn cô cùng với đoàn người của cô nhẹ nhàng mà cút khỏi đây.

Hoa Hiền Phương đang thu dọn hành lý.

Khi đến, cô chỉ có một cái vali, cộng thêm một vài bộ quần áo, và đồ dùng các nhân hàng ngày.

Rời đi cũng vậy thôi.

Những bộ quần áo mà Lục Kiến Nghi bảo nhà thiết kế làm cho cô, một món cô cũng không mang đi, chỉ mang theo mấy bộ quần áo cũ của mình.

Hoa Mộng Lan đi tới cửa phòng: “Hiền Phương, em đừng trách chị được không? Chị cũng không muốn như vậy, chỉ trách ông trời đùa giỡn với chúng ta. Ông ta để cho em gả cho Kiến Nghi, nhưng lại khiến cho Kiến Nghi yêu chị, còn để cho chị có con với anh ấy. Người ta đều nói thiên mệnh không thể làm trái, chúng ta chỉ có thể nghe theo ý trời mà thôi. ”

Hoa Hiền Phương cười nhạo: “Đừng diễn nữa, muốn cười thì cứ cười đi, chúc mừng cô thành công kế vị”

Hoa Mộng Lan bị đâm cho một nhát, một khối thịt trên mặt hung hăng giật giật một hồi: “Hiền Phương, chúng ta chỉ là trở về vị trí vốn có của chúng ta mà thôi, Kiến Nghi vốn dĩ là chồng của tôi. ”

Hoa Hiền Phương cười lạnh hai tiếng: “Chồng cô? Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa. Cô nghĩ tôi không nhớ gì nữa sao? Ban đầu bà nội bảo rút thăm, là tôi rút được nên tôi mới là người nên gả cho Lục Kiến Nghi. Mẹ chị suốt ngày chạy đến nhà chúng tôi làm ầm làm ĩ, la lối om sòm, không để cho bà nội và nhà chúng tôi yên bình, bố tôi không có biện pháp, mới nhường lại cho các người thôi. ”

Khóe miệng Hoa Mộng Lan gần như là méo đến lỗ tai, sao cô ta lại không nhớ chứ, nhưng cô ta sẽ không thừa nhận, chết cũng sẽ không thừa nhận.

“Hiền Phương, đơn giản cô chính là càn quấy làm bậy, nói dối liên tục, nếu cô đã không nể tình cảm chị em như vậy, vậy thì tôi cũng không lãng phí thời gian với cô nữa. Sau khi cô rời đi, đừng bao giờ quay lại đây nữa. Kiến Nghi là chồng của tôi, là bố của con tôi, hy vọng cô đừng dây dưa với anh ấy nữa. ”

“Người đê tiện thì vô địch, những lời này rất thích hợp với cô đấy.” Hoa Hiền Phương xách vali lên, đi ra bên ngoài.

Loại người công tử phong lưu như Lục Kiến Nghi, cô cũng không hiếm lạ gì.

Cô vừa đi xuống lầu, Lục Kiều Sam đã cười to đi từ căn phòng bên cạnh ra.

“Hoa Hiền Phương, tôi đã nói nhất định sẽ đuổi được cô ra khỏi nhà họ Lục mà. Một con rệp thối như cô mà còn muốn đấu với tôi, đơn giản chỉ là không biết tự lượng sức mình mà thôi. ”

“Lục Kiều Sam, tôi cũng đã từng nói, sẽ khiến cô bị báo ứng thôi, cô cứ chờ mà xem đi.” Đáy mắt Hoa Hiền Phương hiện lên một tía sáng cực kỳ lạnh lẽo.

Nếu đã ly hôn rồi, cô cũng không cần phải cố kỵ với người phụ nữ ngang ngược ngông cuồng này nữa rồi.

Trên mặt Lục Kiều Sam một lúc xanh một lúc trắng: “Tần Nhân Thiên mới coi thường cái loại hàng qua tay hai người đã từng ly hôn như cô. ”

“Anh ta cũng sẽ không thích loại phụ nữ kiêu ngạo tùy hứng, một bụng suy nghĩ xấu như cô đâu.” Hoa Hiền Phương hừ nhẹ một tiếng, cô không muốn nói nhảm với cô ta nữa, bước nhanh đi ra phía bên ngoài.

“Hoa Hiền Phương, con gián, con kiến hôi, con bọ hung cô, từ khi cô đến, nhà chúng tôi lập tức chướng khí mù mịt, bốc mùi hôi thối. Cô vừa mới đi, không khí đều trong lành.” Cô ta không ngừng mắng nhiếc ở phía sau.

Hoa Hiền Phương mắt điếc tai ngơ, cô ta mới là vệt hôi thối lớn nhất của nhà họ Lục, vĩnh viễn cũng không thổi tan được.

Cô một mình kéo vali ra khỏi cửa sắt lớn của nhà họ Lục, cô nhìn bầu trời xanh trên đỉnh đầu, hít sâu một hơi.

Cô được giải thoát rồi, cuối cùng cô cũng đã đi ra khỏi địa ngục này rồi.

Nhưng dường như tâm tình cô cũng không thoải mái, vui vẻ như như trong tưởng tượng, ngược lại lực vô cùng nặng nề, giống như có một khối băng nổi đè lên trên đó.

Chẳng lẽ ở địa phương này, người đàn ông kia, còn có cái gì đáng để cô lưu luyến sao?

Không, không có, cũng không thể có.

Cô kiên quyết phủ nhận điều đó.

Rời đi là lựa chọn tốt nhất của cô.

Hứa Nhã Thanh đợi cô ở trước cửa.

“Tôi có một căn biệt thự bí mật ở vùng ngoại ô, cô dọn tới đó ở lại trước đi.”

“Cảm ơn anh, đợi làm thủ tục xong, tôi sẽ lập tức trở về Giang Thành.” Cô thấp giọng mà nói.

Anh liếc mắt nhìn cô từ gương chiếu hậu, muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn lại, đổi thành một câu: “Cô biết lái xe không? ”

“Biết.”

Cô gật đầu: “Tôi có bằng lái xe, lúc trước tôi cũng có giúp người ta đưa hàng. ”

“Chiếc xe này giao cho cô đó.”

Biệt thự của Hứa Nhã Thanh ở một nơi hẻo lánh trong vùng ngoại ô, bốn phía không có hàng xóm, chẳng trách lại gọi là biệt thự bí mật.

Trong biệt thự có một người giúp việc, bình thường đều là cô ấy trông coi nơi này.

“Cô có gì cần thì đều có thể tìm Hoa Nhi, cô ấy là quản gia toàn năng đó.” Hứa Nhã Thanh mỉm cười.

“Có thể có chỗ ở là tốt lắm rồi, cảm ơn anh, Hứa Nhã Thanh.” Cô nói với lòng biết ơn.

Hứa Nhã Thanh nhún nhún vai, ánh mắt anh ta ôn nhu như nước, giọng điệu dịu dàng ấm áp: “Về sau đừng có gọi cả họ cả tên của tôi nữa, quá xa cách rồi, gọi tôi là Nhã Thanh đi, được không? ”

Cô hơi mím môi, khẽ gật đầu.

Thật ra nhà họ Lục vẫn có người mà cô lưu luyến, chính là bà cụ Lục và Lục Sênh Hạ.

Buổi sáng, cô hầm một phần canh mang qua bà cụ Lục.

Lục Sênh Hạ đi theo bố chồng và mẹ đi ra ngoài, không biết khi nào mới trở về.

Có lẽ cô không có cách nào để nói lời tạm biệt với cô bé rồi.

Cô muốn trước khi rời đi lại đi thăm bà cụ Lục một lần.

“Bà nội, hôm nay cháu hầm canh sườn đậu tương cho bà này.” Cô mỉm cười, cực lực cố gắng giữ bộ dạng thoải mái.

Cô cho rằng bà cụ không biết, thật ra bà cụ đã biết hết rồi.

Ở nhà họ Lục, không có chuyện gì là bà không biết cả.

Chỉ cần là xảy ra một chuyện trọng đại nào đó thì đều sẽ có người báo cáo lại cho bà.

“Con gái, một mình ở bên ngoài, có quen không?”

Bà cụ nói một câu với giọng trầm thấp, làm cho cô kịch liệt chấn động.

“Bà nội.”

“Bà thật không ngờ Kiến Nghi thông minh như vậy, cũng sẽ rơi vào tay một người phụ nữ.” Bà cụ thở dài nặng nề.

Hoa Hiền Phương đưa bát canh cho bà, một tia thê lương lặng lẽ xẹt qua trong mắt cô: “Bà nội, qua vài ngày nữa, cháu sẽ trở về Giang Thành, không thể đến thăm người được nữa rồi. ”

“Hiền Phương.”

Bà cụ nắm tay lấy tay cô: “Để bà bảo Kiến Nghi đích thân đón cháu trở về. ”

“Không cần đâu, bà nội.”

Cô vội vàng lắc đầu, vẻ mặt lại dứt khoát như vậy, không chút do dự nào: “Cháu đã ký vào bản thỏa thuận ly hôn rồi, như vậy cũng rất tốt, đối với cháu và Lục Kiến Nghi đều là một loại giải thoát. Trong cái nhà này có rất nhiều người không thích cháu, sự tồn tại của cháu sẽ chỉ làm cho tất cả mọi người không hài lòng, rời đi vẫn là cách tốt nhất.”

Ánh mắt bà cụ ảm đạm, phảng phất như bị che phủ một tầng sương mù: “Kiến Nghi đâu? ”

Hoa Hiền Phương rũ mắt xuống, bên miệng dâng lên một nụ cười bi thương, tự giễu, nụ cười kia còn mang theo một tia bi ai nhàn nhạ: “Chắc hẳn anh ấy là người chán ghét cháu nhất, có lẽ ngay từ đầu cháu đã không nên gả tới đây. Anh ấy… Anh ấy… Rất thích Hoa Mộng Lan, cô ta cái gì cũng biết, hiểu phép tắc, hiểu lễ nghĩa, không giống như cháu cứ luôn làm cho anh ấy mất mặt.”

Bà cụ lắc đầu thở dài, trong mắt bà có một loại thất vọng không thể diễn tả được, là sự thất vọng đối với cháu trai của mình: “Nó sẽ hối hận thôi. ”

Hoa Hiền Phương lại không hề nghĩ như vậy, có lẽ Hoa Mộng Lan chính là kiểu phụ nữ mà anh ta muốn có được.

Trở về Giang Thành, bọn họ sẽ cầu trở về cầu, đường về đường, không liên quan gì đến nhau nữa.

Cho dù một ngày nào đó, anh ta dẫn theo Hoa Mộng Lan cùng với đứa con của bọn họ trở về nhà mẹ đẻ, cô cũng sẽ tránh đi thật xa.

Tốt nhất là cả đời này đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.