Vừa lên xe, Tư Mã Ngọc Như liền vội vàng hỏi: “Vinh Hàn, anh vẫn còn giữ mười phần trăm cổ phần đó, chưa đưa cho Lục Kiến Nghi đúng không?”
Lục Vinh Hàn không trả lời, ông ấy tiếp tục nhìn ra cửa sổ xe và dường như không nghe thấy cô ta nói.
Cô ta không chịu thua mà kéo mạnh cánh tay ông ấy: “Vinh Hàn, em hỏi anh, cóchuyện gì vậy, số cổ phần đâu, anh có giữ nó cho con trai mình không?”
Lục Vinh Hàn khẽ liếc cô ta một cái, có chút buồn bực.
“Em có thể sống sót trở ra là may rồi, em còn nghĩ tới chuyện cổ phần. Nhà họ Lục nhất định sẽ điều tra rõ những chuyện năm đó. Nếu Tư Mã Minh Thịnh có liên quan, thì em nhất định sẽ bị liên lụy, em nên nghĩ đến việc bảo vệ bản thân, chứ không phải những thứ khác.”
Tư Mã Ngọc Như khịt mũi một cái, liền bật khóc.
Cô ta không can tâm, chết cũng không cam lòng.
Bao nhiêu năm nay, cô ta đã dốc hết sức mình để có được tài sản của nhà họ lục.
Bây giờ bao nhiêu công sức lại như nước đổ lá khoai.
“Em làm vì bản thân em sao? Em làm tất cả vì con trai mình. Nếu anh không có cổ phần, Lục Kiến Nghi muốn bóp chết nó, thì dễ như bóp chết một con kiến vậy.”
Lục Vinh Hàn hừ nhẹ một tiếng: “Em quá coi thường Lục Kiến Nghi rồi, nếu thật sự muốn động đến nó, cho dù nó là cổ đông lớn của tập đoàn Lục Thị, thì Lục Kiến Nghi vẫn có thể có cách lấy đi toàn bộ cổ phần của nó, làm cho nó trắng tay không còn lại gì. Nếu như em muốn bảo vệ nó, điều duy nhất có thể làm là nói với Tư Mã Minh Thịnh ngoan ngoãn mà làm người lương thiện đừng có ảo tưởng, nếu không thì sẽ chết không có chỗ chôn.”
Tư Mã Ngọc Như rùng mình một cái, như một quả cầu da bị xuyên thủng một cái lỗ lớn, toàn thân mềm nhũn ngồi tại chỗ.
Ngày nay đã khác trước đây.
Người đàn ông bên cạnh không còn là người đứng đầu nhà họ Lục, cũng không còn là hậu thuẫn vững chắc nhất của cô ta.
Con đường làm nữ hoàng của cô ta càng khó khăn gấp bội.
Trong nhà lớn nhà họ Lục.
Lục Sênh Hạ đang khóc trong vòng tay của Hoa Hiền Phương.
“Em đã không có bố, giờ lại không có cả mẹ nữa.”
“Em còn có bọn chị mà, còn có anh Chấn Diệp mà.” Hoa Hiền Phương nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, nhẹ giọng an ủi.
“Bác gái cũng bỏ đi chứ?” Cô bé nức nở hỏi.
“Không đâu, bà nội nói rồi, cho dù ly hôn với bố, thì vẫn là con dâu của bà, cho nên cô ấy vẫn sẽ ở nhà họ Lục cùng chúng ta.” Hoa Hiền Phương nói.
“Nếu bác gái kết hôn với chú Henry, bác gái sẽ rời bỏ chúng ta và trở về An Kỳ, phải không?” Lục Sênh Hạ sụt sịt, có chút buồn bã nói.
“Chắc là như vậy.” Hoa Hiền Phương xoa đầu cô bé, nếu bà ấy tái hôn, tất nhiên sẽ phải rời khỏi nhà họ Lục.
Tuy nhiên, bà ấy vẫn còn trẻ và cần có người bên cạnh đồng hành.
Tình yêu thương của người bạn đời là thứ mà con cái không thể thay thế được.
Tuổi trẻ và tình yêu của bà ấy đã bị bố chà đạp một cách tàn nhẫn, nếu ai đó có thể yêu thương bà ấy, chăm sóc bà ấy và làm cho bà ấy hạnh phúc trong tương lai, cô và Lục Kiến Nghi nhất định sẽ ủng hộ họ.
“Nếu bố rời xa chúng ta thì bố thật sự sẽ được hạnh phúc chứ?”
“Chị không biết.” Hoa Hiền Phương nhún vai, điều đó tùy thuộc vào định nghĩa về hạnh phúc của ông ấy. Nếu ông ấy cảm thấy trong thế giới của mình không cần có người nhà hay tình cảm, chỉ cần có Tư Mã Ngọc Như là đủ, thì ông ấy chắc sẽ hạnh phúc.
Lục Sênh Hạ lắc đầu: “Em biết, ông ấy nhất định sẽ hối hận, bởi vì người phụ nữ đó không thực sự yêu ông ấy.”
Hoa Hiền Phương cầm khăn bông mềm lau đi nước mắt trên mặt cô bé: “Em sẽ không hối hận khi không đi cùng bọn họ chứ.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Em sẽ không hối hận. Nếu đi theo người phụ nữ đó, bà ta còn có khi sẽ không biết phải bán em cho đứa con trai ngu ngốc của nhà nào để liên hôn nữa.”
Hoa Hiền Phương nghĩ đến điều này, nếu cô bé đi cùng với Tư Mã Ngọc Như, cuộc hôn nhân của cô bé với anh họ sẽ kết thúc.
“Một điều tôi quên nói với em, Chấn Diệp đã gửi một món quà từ An Kỳ và nhờ chị đưa nó cho em.”
“Thật vậy sao?” Ánh mặt Lục Sênh Hạ như bừng sáng.
Hoa Hiền Phương lấy hộp quà trong tủ ra.
Lục Sênh Hạ cười đến chảy nước mắt, trên mặt không còn rầu rĩ: “Chị dâu, em sẽ gọi video với anh Chấn Diệp và để anh ấy xem em mở gói quà.”
“Được.” Hoa Hiền Phương cười nói.
Không cần biết cô gái nhỏ này đang buồn bã và đau lòng như thế nào, chỉ cần nhắc đến anh họ là tâm trạng của cô bé sẽ tốt lên.
Đây là sức mạnh của tình yêu.
Tình yêu có thể cứu sống hoặc giết chết một người.
Cô gái nhỏ là vế trước, còn người kia là vế sau.
Ngay khi Lục Kiến Nghi nhậm chức, anh đã loại bỏ tất cả những người có liên quan đến nhà họ Tư Mã.
Tư Mã Minh Thịnh tức giận, cứ trách móc Tư Mã Ngọc Như trong điện thoại.
“Chị à, lúc đó em đã nói rồi, đừng suốt ngày giúp Ngọc Thanh tranh giành việc sự nghiệp của gia đình. Nó còn quá nhỏ, thời gian chưa chín muồi, tự vạch trần mình trước, sẽ không có lợi cho chị chút nào đâu, giúp em lấy lại tập đoàn Mã Thị mới là việc cần làm nhất bây giờ. Chị cứ không nghe lời, chỉ vì một số việc vặt vãnh mà đã cãi nhau với Hoa Hiền Phương cả ngày. Giờ thì tốt rồi, không chỉ bị đuổi ra khỏi nhà, mà còn làm liên lụy đến vị trí đứng đầu của anh rể. Hôm nay em bị Lục Kiến Nghi đuổi ra khỏi công ty, sau này phải làm sao?”
“Đều tại cái bọn sát thủ không đáng tin mà em thuê về, chuyện còn chưa làm xong thì đã bị cảnh sát đã tìm ra manh mối. Hoa Hiền Phương nhân cơ hội này làm ầm ĩ hết cả lên rồi đuổi chị ra ngoài.” Tư Mã Ngọc Như tức giận.
“Không phải những chuyện này đều là chị kêu em làm à, em vốn dĩ không đồng ý với việc chị tranh giành vị trí người thừa kế với Lục Kiến Nghi. Việc mà đáng ra chị phải làm là sử dụng sức mạnh của nhà họ Lục để phát triển chúng ta. Bằng cách này, ngay cả khi sau này không có nhà họ Lục hậu thuẫn, chúng ta cũng có thể tự mình phát triển.” Tư Mã Minh Thịnh bất mãn nói.
Tư Mã Ngọc Như có chút phát điên.
“Đánh mất tập đoàn Mã Thị, em nghĩ chị không đau lòng sao? Ngày nào cũng cầu xin anh rể em, nhưng anh ta không giúp đỡ. Có trách chỉ trách chúng ta xui xẻo, đúng lúc xảy ra chyện của Trương Thị Cẩm Lan, anh rể của em tức em lắm, thế nên không muốn giúp đỡ chúng ta.”
Tư Mã Minh Thịnh sửng sốt: “Anh rể biết rồi à?”
Tư Mã Ngọc Như rất hối hận, lại còn không can tâm.
“Không phải chỉ có anh ta mà cả bà cụ và Lục Kiến Nghi đều biết điều đó, nếu không thì lần này họ tuyệt đối không làm như vậy. Họ buộc Vinh Hàn phải từ chức. Chị đã quá bất cẩn. Nếu phát hiện ra họ đã biết chuyện sớm hơn, thì nhất định sẽ không kiếm chuyện với Hoa Hiền Phương mà để lộ ra.”
“Cho tới bây giờ chị nói những chuyện này cũng vô ích, phải mau nghĩ xem tiếp theo phải làm gì. Cũng may, vẫn còn có anh rể ở bên cạnh. Chúng ta chỉ có thể dựa vào anh ta mà làm trở lại thôi.” Tư Mã Minh Thịnh nói.
Tư Mã Ngọc Như gằn giọng: “Chị sẽ không bỏ cuộc nhanh như vậy. Chị vẫn còn một quân cờ ở trong tay. Anh rể của em vẫn nắm giữ 10% cổ phần của tập đoàn Lục thị. Chị chắc rằng anh ta sẽ không đưa cho Lục Kiến Nghi, đựa vào số cổ phần này, chị chắc chắn sẽ cho Ngọc Thanh trở về nhận tổ tiên, trở về nhà của mình, cạnh tranh với Lục Kiến Nghi một lần nữa.”
Tư Mã Minh Thịnh toát mồ hôi hột: “Chị không thể thực tế hơn chút được à? Trước tiên cứ xây dựng cho vững nền tảng đi rồi nó, về phần tranh giành tài sản, đợi Ngọc Thanh trưởng thành rồi để nó làm đi.”
“Được rồi, em không cần nói thêm nữa, chị có ý riêng của chị, em chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của chị.” Tư Mã Ngọc Như cúp điện thoại, cô ta cũng đã nghĩ nên làm gì rồi.