Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 479: Chương 479: Thắng làm vua, thua làm người ấm giường




Lục Sênh Hạ cười hì hì: “Cái gì mà gia tộc lớn, tập đoàn lớn, nhà Tư Mã cũng không phải là gia tộc lớn, nhà họ Tư cũng không phảo là tập đoàn lớn gì, mợ cũng đánh giá cao nhà mình quá rồi?”

Hoa Hiền Phương dùng nĩa ghim một miếng thanh long, đưa cho Tư Mã Ngọc Thanh ăn: “Gần đây ba mẹ con có phải rất bận không?”

Tư Mã Ngọc Thanh thở dài: “Bận lắm ạ, mỗi ngày bọn họ không phải đang làm việc thì cũng đang ở nhà ông ngoại, trong nhà đều là do người giúp việc chăm sóc con, lúc con đi ngủ thì bọn họ còn chưa về nữa. Lúc trước, con đi ra ngoài chơi bọn họ hỏi này hỏi kia, bây giờ bọn họ còn không có thời gian lo cho con nữa.”

Hoa Hiền Phương nhàn nhạt liếc Lục Kiến Nghi một cái, nguy cơ của nhà họ Mã càng ngày càng kinh khủng, cổ phiếu như đồng cỏ xanh vậy, càng ngày càng xanh, một đòn liền ngã gục.

Cô nghi ngờ có người muốn nhà họ Mã thay đổi người cầm quyền.

Đối với một người ham lợi, vì lợi ích và tiền bạc, coi tình cảm như cỏ rác, làm anh ta quay về điểm xuất phát mới là cách trừng phạt tốt nhất.

Dù sao thì vẫn còn có Tiểu Mã, anh ta cũng không phải là hai bàn trắng, nghèo rớt mồng tơi, chỉ là không có vốn để tham vọng.

Bọn nhỏ ăn xong trái cây, lại đi chơi, hừng hực khí thế chiến đấu.

Hoa Hiền Phương không dám liều nữa, hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, có người là tự mình mang theo rp, thua chắc rồi.

“Ma vương Tu La, em thua rồi, không đấu nữa.”

Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi gợi lên một nụ cười tà ác: “Đêm này, phục vụ trọn gói.”

Bọn nhỏ chơi trong một tiếng, cuối cùng cũng phân thắng bại, người thắng là Hứa Kiến Quân.

Tư Mã Ngọc Thanh gãi gãi đầu: “Thằng nhóc kia, sao cháu lại giỏi như vậy chứ?”

“Ba cháu dạy cháu tốt.” Hứa Kiến Quân khẽ nhếch miệng cười có chút đắc ý.

“Đây gọi là trò giỏi hơn thầy, bọn em dám cược dám chịu, hôm nay chính là người phục vụ của anh.”

Người phụ nữ nào đó cũng phải dám cược dám chịu, sau khi trở về, Lục Kiến Nghi liền liệt kê ra các hạng mục phục vụ vào buổi tối hầu tắm, mát xa, chơi trò con thỏ…

Người phụ nữ nào đó tâm loạn như ma, đúng là bê đá đập chân mình mà.

Trong phòng tắm, Lục Kiến Nghi dựa vào thành bồn tắm, khóe miệng nhếch len một nụ cười xấu xa, Hoa Hiền Phương ngồi trên chân anh, hai bàn tay nhỏ bôi sữa tắm, di chuyển trên làn da rắn chắc của anh, đồng thời cũng châm lửa trên người anh.

Yết hầu của anh chuyển động: “Anh cảm thấy nên đổi sang cách khác đi.”

“Đổi sang cách gì?” Cô không tự chủ được nhíu mày.

“Vừa làm vừa tắm.” Anh cười xấu xa, một ngọn lửa dục bùng cháy trong đôi mắt đen thăm thẳm của anh.

Cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nắm tay nhỏ hồng hồng đấm vai anh như mưa: “Em không có bản kĩnh này đâu.”

“Không sao, anh dạy em.” Anh cúi đầu, chặn lại đôi môi hồng của cô.

Một vũng nước xuân nhẹ nhàng chảy ra, chiếc eo mềm mại, mảnh mai như liễu của cô đung đưa trong nước, bắn nước tung tóe.

“Cô ngốc, về sau chúng ta có thể chơi trò này nhiều hơn, người thắng là vua, người thua là kẻ ấm giường.”

Cô hít sâu một hơi, không thể nghĩ ra cô có thể thắng anh trên mặt nào nữa.

Cho dù là chỉ số cảm xúc, chỉ số thông minh hay là thể lực…anh đều có thể đánh bại cô trong giây lát.

Một vị vua, một thau đồng,hoàn toàn không cùng một cấp độ, sao có thể so?

“Trừ khi có một loại trò chơi em có khả năng thắng anh, nếu như luôn thua thì còn gì ý nghĩa nữa.”

“Nếu trò chơi không dùng đến nảo, em có khi còn có thể thắng.” Anh nửa đùa nửa thật nói.

Cô không thể không đồng ý, anh vừa rp cao, vận may vừa tốt hơn cô, trừ khi cô gian lận.

Nghĩ tới điều này, một tia chớp xẹt qua trong đầu cô: “Được nha, ngày mai chúng ta chơi trò đơn giản chút, trò chơi không cần đến chỉ số thông minh.”

Ngày hôm sau, cô kiếm ra được một cái xúc xắc.

“Ma vương Tu La, hôm nay chúng ta chơi tung xúc xắc, so lớn nhỏ, ai lớn thì thắng.”

“Được.” Lục Kiến Nghi nhún vai.

“Em trước cho.” Cô cầm cốc xúc xắc lắc mạnh lên xuống, trái phải rồi ấn xuống bàn một cái “bốp”, như một thần cờ bạc.

Mở cốc xúc xắc ra, sáu sáu sáu!

“Yeahhhh!” Cô làm một tư thế chiến thắng, hàng lông mi dày dài của cô lấp lánh một cách xảo quyệt, giống như những cánh bướm đang bay.

Lục Kiến Nghi cầm cốc xúc xắc, vừa định lắc thì ngón tay ngừng lại trên không trung, một tia sắc bén khó tả xẹt qua mắt anh.

Tư thế lắc xúc xắc của anh vô cùng bá đạo, cũng rất tiêu sái, Hoa Hiền Phương nhìn anh với bộ dạng hoa si, không hổ là Ma vương, mỗi một hành động đều rất mê người, mọi lúc mọi nơi đều làm mù đôi mắt chó của cô.

Cô một chút cũng không lo lắng, phần thắng trong tay, cô dám chắc Lục Kiến Nghi sẽ không lắc được ba con sáu.

Khi Lục Kiến Nghi mở cốc ra, cô sững sờ, hai mắt mở còn to hơn chuông đồng.

Sáu, sáu, sáu!

Sao có thể được, anh làm sao có thể lắc ra ba con sáu!

Đây là xúc xắc ma thuật của túi sữa nhỏ mà, bên dưới có một cái nút bí mật, bên trái là lớn nhất, bên phải là nhỏ nhất, chính giữa là trạng thái bình thường.

Khi cô lắc, xúc xắc thực sự không có chuyển động, âm thanh phát ra từ cốc đựng xúc xắc chứ không phải tiếng xúc xắc.

Chỉ có để ở trạng thái bình thường thì xúc xắc mới lắc tự do.

Lúc đặt xuống, cô rõ ràng đã để nút ở giữa rồi mà, Lục Kiến Nghi vậy mà vẫn có thể lắc được ba con sáu!

RP rốt cuộc mạnh tới cỡ nào chứ!

“Lại lần nữa, ba lần hai lần thắng, lần này là anh may mắn, lần sau thì không chắc nha.”

Lần này nếu còn lắc được ba con sáu, cô liền ăn luôn cốc xúc xắc!

“Được, muốn chơi như thế nào, tùy em.” Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi gợi lên một vòng cung.

Cô cầm cốc xúc xắc lên, giả vờ lắc lắc.

Khi mở ra, tôi giả vờ ngạc nhiên, vui mừng: “Woa, lại là 666, hôm nay em như được thần tài phù hộ, nên đi mua vé số mới được.”

Lục Kiến Nghi bình tĩnh, lần này anh lắc vô cùng tùy ý.

Cốc xúc xắc mở ra, hai tròng mắt của Hoa Hiền Phương suýt chút nữa rơi ra, nuốt một ngụm nước bọt, dường như nuốt xuống ba viên xúc xắc.

Cô giật lấy cốc xúc xắc trong tay anh, lén lén kiểm tra nút bấm, ở chính giữa, là trạng thái bình thường.

Anh không hề biết bí mật của cốc xúc xắc, hoàn toàn là tự mình lắc ra.

OMG, tên này chơi cũng quá giỏi rồi, chẳng lẽ anh không có điểm yếu sao?

“Lần cuối cùng quyết định thắng thua! Em không tin anh còn có thể lắc ra sáu sáu sáu.” Trên mặt cô hiện ra ba vạch đen.

Đến gian lận cũng không thể thắng thì cũng quá thảm rồi?

Cầm lấy cốc xúc xắc, cô dường như lắc rất lâu rất lâu mới đặt xuống.

“Em vẫn là ba con sáu, thế nào, giỏi chứ!” Lục Kiến Nghi búng nhẹ trán cô, đúng là đồ ngốc, đến gian lận còn có thể huênh hoang như vậy!

Anh cầm cốc xúc xắc, lắc chầm chậm vài cái rồi đặt xuống.

Một hai ba!

“Ha ha ha…” Hoa Hiền Phương cười phá lên, kiêu ngạo, cô thắng rồi, cuối cùng cô cũng thắng được Đại Ma vương!

“Lục Kiến Nghi anh thua rồi, tối nay, em chính là nữ vương!”

Anh vươn tay ra, ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô: “Muốn anh hần hạ em như thế nào?”

Cô nhún vai: “Em đau lưng, anh mát xa cho em đi!”

“Được, mát xa từ đầu đến chân cho em.” Anh cười xấu xa, một tia sáng ma mị lặng lẽ lóe lên trong mắt anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.