“Điều này không quan trọng, chỉ cần anh ấy cũng thích phụ nữ là được. Chị là người rất cởi mở, không quan tâm đến vấn đề tính hướng.” Hoa Mộng Lan giang hai tay, tỏ vẻ mình rất rộng lượng.
Hoa Hiền Phương thở dài, xem ra cô ta đã quyết tâm phải tiến vào trong cái ngõ cụt mang tên Lục Kiến Nghi này rồi.
“Chị, chị muốn làm gì thì cứ làm đi, em không ngăn cản chị đâu. Lục Kiến Nghi là một người lạnh lùng, không có tình cảm nào hết, đối xử với người nào cũng như nhau. Chỉ cần chị không làm ra mấy chuyện ngu ngốc như mấy con thiêu thân lao đầu vào lửa, khiến bản thân mình bị thương là được.”
Trong nhận thức của cô, yêu Lục Kiến Nghi là chuyện cực kỳ bi thảm, không khác gì hút thuốc phiện hoặc lao đầu vào lửa như những con thiêu thân.
Thật sự đấy à, hào phóng đến thế này sao?
Hoa Mộng Lan hừ nhẹ một tiếng ở trong lòng. Bởi vì không nhận được sự yêu thương từ Lục Kiến Nghi, cho nên cô mới giả vờ tỏ vẻ bản thân khoan dung như thế này để giữ vị trí của mình.
“Hiền Phương, em quá bi quan. Hồi trước em chiến đấu một mình, đương nhiên là không thắng được cô ta. Bây giờ hai chị em chúng ta đoàn kết với nhau, cùng đứng lên chống lại kẻ thù, chắc chắn sẽ có thể thành công.”
Tuy nhiên, Hoa Hiền Phương không có có sự tự tin giống như cô ta.
Xét cho cùng, hai người nằm ở hai cấp bậc khác nhau. Cô ta được học trong trường quý tộc, từ nhỏ đã sinh hoạt với thân phận cô chủ trong một gia đình giàu sang đầy quyền thế, được hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Còn cô lại sống trong một gia đình công nhân bình thường. Cuộc sống giản dị, nghèo khó đã hạn chế sự mong đợi của cô, vậy nên cô không bao giờ hy vọng xa vời vào những thứ không thuộc về mình.
Nếu như không phải cần tiền cứu em trai, cô đã rời đi từ lâu rồi.
Cô không quan tâm đến vị trí mợ chủ nhà họ Lục, người nào thích chiếm đoạt thì cứ tự nhiên, không liên quan gì đến cô hết.
Lục Kiến Nghi là hóa thân của ác quỷ Tu La, là Lucifer đầu thai trở về. Cô không hầu hạ nổi, nếu ở lại lâu, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh hành hạ đến chết.
“Chị họ, chị dự định ở lại thành phố Long Minh này sao?”
“Đúng vậy, ngay từ đầu chị đã dự định đến thành phố Long Minh để phát triển. Giang Thành của chúng ta thuộc dạng đô thị loại 3, sao có thể sánh bằng đô thị loại 1 như thành phố Long Minh này chứ. Đương nhiên là phát triển ở thành phố Long Minh tốt hơn rồi.”
Hoa Mộng Lan hừ nhẹ một tiếng ở trong lòng, muốn đuổi cô ta đi sao, không có cửa đâu.
Vốn dĩ nhà họ Lục phải là nhà chồng của cô ta, Lục Kiến Nghi là chồng của cô ta mới đúng. Một vật thay thế như cô mà muốn ăn vạ không đi sao, nằm mơ.
Hoa Hiền Phương mấp máy môi: “Bác gái đã trở về chưa?”
Hoa Mộng Lan gật đầu: “Trở về rồi.” Mẹ quay lại để tiếp tục gây gổ với nhà chú hai, buộc bọn họ phải gọi cô trở về, nếu không tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hoa Hiền Phương nhấp một ngụm cocktail nhỏ, nói: “Thôi, em phải đi về đây, em có lệnh cấm, ban đêm không thể ở bên ngoài quá lâu.”
Tính tình của Đại Ma Vương rất hay gắt gỏng. Nếu cô đi về trễ, không chừng sẽ lại trừng phạt cô.
Trong mắt Hoa Mộng Lan lóe lên một ánh sáng lạnh lùng tối tăm và quỷ quyệt. Cô ta nhếch môi, nở nụ cười dịu dàng thân thiện: “Em ấy, nhớ phải bảo trọng thân thể biết chưa, em gầy quá.”
Hoa Hiền Phương vừa về đến nhà đã nhìn thấy Lục Kiến Nghi ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách với vẻ mặt bực bội.
“Tôi trở về sớm mà, không vi phạm quy định.” Cô vội vàng nói.
Anh thở phì phò vang lên tiếng “Hừ”, xoay người đi lên lầu.
Cô yên lặng đi theo đằng sau anh giống như một con thú nhỏ.
“Hoa Mộng Lan hẹn gặp mặt cô để thương lượng à?”
Cô lấy ra một hộp sữa bò từ bên ngoài băng, rót hai cốc sữa, sau đó đi vào phòng rồi đưa một cốc cho anh.
“Anh cảm thấy chị tôi thế nào?” Cô không trả lời vấn đề của anh, hỏi ngược lại một câu.
“Tốt hơn cô, chí ít vẫn trong sạch.” Anh cười mỉa mai một tiếng, giống như đang cố tình dè bỉu cô.
Vẻ u sầu lướt thoáng qua đôi mắt của cô: “Vậy vì sao anh không đổi?”
“Là cô quỳ xuống cầu xin tôi, cho nên tôi mới miễn cưỡng ban ơn, cho cô thêm một cơ hội.” Đôi mắt đào hoa hoàn mỹ của anh mở ra khép lại, thản nhiên nói.
“Tạ chủ long ân.” Cô nắm chặt tay trái rồi dùng tay phải bao lấy nắm đấm bên tay trái, chắp hai tay để trước ngực giống động tác làm lễ ngày xưa, thở dài.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường của người bề trên nhìn xuống người bề dưới, nói: “Cơ hội chỉ có một lần, có thể thành công hay không đều dựa vào biểu hiện của cô.”
“Nô tỳ nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này.” Cô nói bằng giọng điệu khiêm tốn xen lẫn mấy phần trêu chọc.
Anh đứng, đi tới bên giường: “Hôm nay cô ở phía trên, biểu hiện cho tôi xem.”
“… Vâng.” Cô kêu khổ thấu trời ở trong lòng.
Buổi tối hôm nay, Lục Kiến Nghi rất bất mãn.
Dường như người phụ nữ này mãi mãi sẽ không bao giờ học được cách làm hài lòng chồng của mình, vừa mới đụng đến anh một cái đã trở nên căng thẳng, cơ thể vô cùng cứng ngắc, động tác cũng không linh hoạt chẳng khác gì máy móc.
Nhưng cô như thế này lại có thể khơi dậy khát vọng chinh phục của Lục Kiến Nghi.
Đã lâu anh không được nếm trải cảm giác thích thú khi chinh phục người khác.
Tất cả mọi thứ đối với anh đều nằm gọn trong tầm tay, không cần tốn nhiều sức cũng lấy được một cách dễ dàng.
Chỉ có người phụ nữ này là khác, trái tim của cô chưa bao giờ khuất phục trước anh.
Ngày thứ hai, Lục Kiều Sam tới.
Cô ta đột nhiên mời anh và Hoa Hiền Phương đi đánh golf.
Hoa Hiền Phương không rảnh rỗi như cô ta, cũng không biết đánh golf, lập tức nói: “Chị cả, chị đi cùng với Kiến Nghi thôi, em không biết đánh golf nên em không đi đâu.” Cô đi cũng chỉ trở thành vật dư thừa.
Lục Kiều Sam nhíu mày: “Hoa Hiền Phương, cô không nể mặt mũi của tôi sao?” Hôm nay cô ta nhất định phải bắt Hoa Hiền Phương đi cùng.
“Không phải vậy, chị cả, em còn phải đi làm.” Cô vội vàng giải thích.
Lục Kiến Nghi không nói chuyện, tự hỏi trong lòng không biết Lục Kiều Sam đang muốn bày trò gì.
Bà Lục cho rằng con gái mình muốn cải thiện mối quan hệ với Hoa Hiền Phương, lập tức nói đỡ: “Con xin nghỉ phép đi, dù sao cũng là công ty của nhà mình mà, con xin nghỉ một ngày không thành vấn đề gì đâu.”
Bà Lục đã mở miệng nói đến nước này, Hoa Hiền Phương không thể không biết điều tiếp tục từ chối nữa, đành phải khẽ gật đầu.
Đi đến sân golf, Hoa Hiền Phương nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trên thảm cỏ xanh.
Đây không phải là Hoa Mộng Lan thì còn có thể là ai?
Cô biết ngay Lục Kiều Sam sẽ không thực sự muốn hòa giải với cô mà, Lục Kiều Sam chỉ toàn bày trò làm xấu mặt cô thôi.
Lục Kiến Nghi lập tức nhíu mày: “Lục Kiều Sam, có phải chị đã quên lời cảnh cáo của tôi không đấy?”
“Không liên quan gì đến chị, chị cũng không biết vì sao Mộng Lan lại ở chỗ này.” Lục Kiều Sam vội vàng xua tay.
Anh hừ nhẹ một tiếng: “Chị cảm thấy tôi sẽ tin sao?”
“Có tin hay không thì tùy em.” Cô ta bĩu môi, nói: “Hoa Mộng Lan không phải là người ngoài, em ấy là chị họ của Hiền Phương, cũng là chị vợ của em. Mọi người cùng nhau đi chơi, có gì không tốt đâu.”
Tình hình ngày hôm nay do Hoa Mộng Lan nghĩ ra, đồng thời cô ta cũng phụ trách sắp xếp mọi việc.
Cô ta muốn cho Lục Kiến Nghi nhìn thấy rõ rằng Hoa Hiền Phương không biết những thứ mà anh biết, hai người bọn họ là người ở hai thế giới khác nhau, chỉ có Hoa Mộng Lan mới ở cùng một thế giới với anh.
Nhìn thấy bọn họ, Hoa Mộng Lan bước tới, nở nụ cười xinh đẹp: “Chị cả, Kiến Nghi, Hiền Phương, thật tình cờ, mọi người đều đến đây chơi golf à?”
“Đừng giả vờ tình cờ gặp mặt, tôi không có duyên phận này với cô.” Lục Kiến Nghi lạnh lùng nói một câu, khiến cô ta vô cùng xấu hổ.