Hoa Hiền Phương trợn mắt với vẻ kinh ngạc rồi nói: “Phi, ý em là sao thế? Có người giống với Thời Thạch như đúc ư?”
Hoa Phi gật đầu rồi nói tiếp: “Đúng thế, có phải chị cũng không nhớ được Tần Nhân Thiên đúng không?”
Đầu óc của Hoa Hiền Phương có chút hỗn loạn, trong đó như có một đám lưới rối, cắt không đứt, mà càng nghĩ càng loạn.
Chẳng lẽ Thời Thạch mà lúc nãy mình nhìn thấy là giả ư? Là do Tần Nhân Thiên giả trang?
Cô nghĩ tới đây thì lại phủ định.
Mặc dù mất trí nhớ nhưng Hoa Hiền Phương vẫn nhớ rất rõ Thời Thạch. Lúc ở trên đảo,, từ lời nói tới cử chỉ của người đó đều là Thời Thạch, không giống như là người khác. Nếu như nói người giả mạo nhân viên chuyển phát nhanh thì đúng là có hơi kỳ quái. Ngôn Tình Sủng
Nhưng nếu muốn phán đoán thật giả thì phải để cho cô nhìn thấy Tần Nhân Thiên một lần mới được.
“Phi, bây giờ chị chẳng dám tin ai hết, chỉ có thể tin tưởng em thôi. Em là em trai ruột của chị, em sẽ không lừa chị đâu phải không?”
“Đương nhiên rồi, mặc cho xảy ra chuyện gì thì em luôn đứng ở phía chị.” Hoa Phi vỗ ngực rồi nói một cách chắc chắn.
Sau khi cậu ta rời khỏi đây thì Hoa Hiền Phương đi lên lầu tìm Lục Kiến Nghi, anh đang chơi cờ tướng với Túi Sữa Nhỏ chơi cờ tướng.
Thời Thạch nói Túi Sữa Nhỏ là con của bọn họ.
Nhưng không biết tại sao lúc Túi Sữa Nhỏ nhíu mày suy nghĩ thì lại vô cùng giống với Lục Kiến Nghi.
Nhìn từ xa y như là hai bố con.
Hoa Hiền Phương dụi mắt, cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà chỉ xem như đó là ảo giác của mình.
Mặc dù Túi Sữa Nhỏ còn nhỏ nhưng trí thông minh cao, đánh cờ tướng rất giỏi, nhưng Lục Kiến Nghi cũng không kém.
Túi Sữa Nhỏ còn chưa đạt tới trình độ “trò giỏi hơn thầy”.
Lục Kiến Nghi thấy Hoa Hiền Phương đi tới thì ngừng lại, giữ im ván cờ rồi để bảo mẫu dẫn Túi Sữa Nhỏ về phòng, ngày mai chơi tiếp.
Hoa Hiền Phương đi tới bên cạnh quầy bar rồi rót hai ly cocktail không cồn, đưa cho Lục Kiến Nghi một ly.
Trong vấn đề hôn nhân của bọn họ thì dường như Lục Kiến Nghi không hề nói sai, cô không biết là nên vui hay nên buồn.
Lục Kiến Nghi nhấp một ngụm rượu rồi mở miệng hỏi: “Hoa Phi đi rồi à?”
“Thằng bé còn phải đi tới bệnh viện, không thể ở lại ăn cơm tối.” Hoa Hiền Phương trả lời một cách hời hợt.
Lục Kiến Nghi chỉ vuốt cằm mà không nói gì.
Hoa Hiền Phương lắc lắc ly rượu trong tay rồi giương mắt nhìn anh: “Anh đừng nhốt tôi ở đây nữa được không? Tôi muốn đi ra ngoài xem một chút, gặp bạn cũ.”
“Bạn cũ gì cơ?” Lục Kiến Nghi nghe thế thì nhíu mày.
Hoa Hiền Phương nhún vai rồi nói: “Người sống cả đời, dù sao cũng phải có mấy người bạn chứ, người tôi nói đến là anh Tần Nhân Thiên, nghe Phi nói anh ấy giống Thời Thạch như đúc.”
Lục Kiến Nghi lại càng thêm nhíu mày: “Tại sao lại đột nhiên muốn gặp anh ta chứ?”
“Chỉ là tò mò mà thôi.” Hoa Hiền Phương bĩu môi.
Lục Kiến Nghi hơi mím môi, trong giọng điệu của anh mang theo một chút lạnh lùng: “Có thời gian anh sẽ dẫn em đi ra ngoài một chút.
Lúc này ở Dương Hà, Tần Nhân Thiên vẫn còn đang ở trong văn phòng.
Anh ta không làm việc mà chỉ nằm trên ghế rồi nhìn trần nhà mà ngẩn người.
Bỗng nhiên điện thoại vang lên, là người đàn ông đeo mặt nạ gọi tới.
“Tôi tìm được đóa hoa của anh rồi.”
Tần Nhân Thiên tỉnh táo hơn hẳn: “Cô ấy đang ở đâu?”
“Tôi đã thay anh đi gặp cô ấy rồi.” Người đàn ông đeo mặt nạ cười rồi nói.
Tần Nhân Thiên vô cùng tức giận: “Anh mau nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu!”
“Yên tâm đừng vội, điều anh phải làm là ngồi im đợi tin là được rồi, những chuyện khác cứ để cho tôi.” Người đàn ông đeo mặt nạ nói.
Tần Nhân Thiên vô cùng nóng nảy, giọng điệu cũng không tự chủ được mà nâng cao: “Chuyện của tôi không tới phiên anh nhúng tay, tốt nhất là anh thành thật một chút cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
Người đàn ông đeo mặt nạ chẳng những không có sợ hãi ngược lại còn cười to: “Tôi đã nói cho dù anh có đồng ý hay không thì tôi cũng sẽ nhúng tay vào chuyện này rồi cơ mà.”
Gân xanh trên trán Tần Nhân Thiên nhấp nhô lên xuống: “Anh bớt lo chuyện bao đồng đi, ăn no không có chuyện gì làm!”
Người đàn ông đeo mặt nạ cười ha ha rồi nói: “Đúng đó, gần đây cuộc sống quá nhàm chán, tôi không tìm được chuyện gì thú vị để làm, sau đó nghĩ tới anh. Tôi vốn chỉ muốn biết anh sống thế nào mà thôi, không ngờ rằng lại thê thảm như thế, ngay cả người mình yêu cũng không thể giữ lại được. Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, nên tôi quyết định giúp anh. Nhưng bắt tay vào làm thì tôi phát hiện chuyện này vô cùng thú vị, còn có thể đối đầu với Lục Kiến Nghi. Khiêu chiến anh ta cũng xem như là một trò chơi, tôi rất thích cảm giác kích thích này. Cho nên đừng bao giờ ngăn cản tôi, ngăn cản cũng không có tác dụng. Cho dù dùng cách gì tôi cũng sẽ cướp người trong lòng về cho anh.”
Tần Nhân Thiên không còn gì để nói. Đây quả thực là chuyện buồn cười nhất mà anh từng nghe!
Người đàn ông này bị điên à?
“Nếu anh thật sự nhàm chán thì có thể nếm thử theo đuổi một người phụ nữ đã có chồng, nếu còn chán nữa thì có thể thử theo đuổi vương phi nước ngoài. Như thế càng thêm kích thích, càng thú vị, lại càng có tính khiêu chiến.”
Người đàn ông đeo mặt nạ thở dài một hơi rồi nói: “Chuyện này tôi đã làm từ lâu rồi, chẳng có chút khiêu chiến nào cả. Có một số phụ nữ nhìn bề ngoài thì cao quý, bảo thủ nhưng thật sự thì bên trong vô cùng điên cuồng, chỉ cần hơi tỏ vẻ một chút sẽ cắn câu. Người anh thích là cô gái đặc biệt nhất mà tôi từng gặp, bề ngoài thì trong sáng động lòng người, trong lòng lại vô cùng cứng đầu, chỉ có phụ nữ như thế mới có tính khiêu chiến.”
Tần Nhân Thiên cảm thấy rất mệt mỏi: “Đừng nói là anh có ý đồ gì với cô ấy nhé? Nếu anh dám động vào cô ấy dù chỉ một chút thì tôi sẽ giết anh!”
“Yên tâm đi, con người tôi có nguyên tắc lắm, vợ của bạn không thể đụng.” Người đàn ông đeo mặt nạ dùng một giọng điệu uể oải mà nói.
Tần Nhân Thiên thật sự không nghĩ ra được là anh ta muốn làm gì, mình ở ngoài sáng địch ở trong tối, chỉ có thể im lặng mà theo dõi.
Vì để Lục Kiến Nghi mở lồng giam thả mình ra ngoài nên hai ngày nay Hoa Hiền Phương rất ngoan, còn chủ động hầu hạ anh.
“Em phải ngoan như thế mới đúng.” Lục Kiến Nghi hôn lên trán của Hoa Hiền Phương một cách yêu thương.
“Không phải anh nói tôi có một công ty châu báu à? Có phải là ngày mai tôi có thể đi làm bình thường rồi không?” Cô hỏi một cách thận trọng, trong khoảng thời gian này thì mọi sự vụ trong công ty đều được giao cho phó giám đốc Cao xử lý.
Đôi mắt đen láy của Lục Kiến Nghi trở nên âm u: “Em có thể đi ra ngoài, nhưng Khải Liên phải luôn đi theo bên cạnh em.”
“Tôi biết rồi, cô ấy là vệ sĩ của tôi mà.” Hoa Hiền Phương nở một nụ cười giảo hoạt.
Lúc chiều, Lục Kiến Nghi dẫn bọn họ trở về biệt thự bên hồ.
Hoa Hiền Phương bỗng nhiên mất tích hai tháng trời, đương nhiên là những người trong giới cũng phỏng đoán, nhất là Hứa Nhã Thanh.
Anh ta đã không gặp được Hoa Hiền Phương và đứa bé cả hai tháng trời.
Nhưng gần đây công ty rất bận rộn, anh ta còn đang ở nước ngoài, chưa thể về được.
Chỉ có thể gọi video cho Túi Sữa Nhỏ.
Lục Kiến Nghi dặn Túi Sữa Nhỏ không nên nói chuyện mẹ bị mất trí nhớ cho anh ta biết, cậu bé đã đồng ý.
Nếu như ba biết mẹ bị mất trí nhớ, mà lại không nhớ ba thì chắc chắn ba sẽ rất đau lòng, cậu bé không muốn để ba đau lòng.