Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 693: Chương 693: Tìm Ra Móng Vuốt Ma Quỷ




Xe cấp cứu nhanh chóng đến nơi và đưa Tư Mã Ngọc Thanh đến bệnh viện.

Sau khi bác sĩ làm tiến hành xét nghiệm và phát hiện có thành phần bã đậu trong chất thải của cậu bé, mà bã đậu này cũng được tìm thấy trong vịt rán giòn.

(Bã đậu có chức năng trị táo bón)

Tư Mã Ngọc Như cau có, tức giận đùng đùng nói: “Ngọc Thanh, cháu đã thấy chưa? Người phụ nữ đó đã bỏ độc hại cháu, lần này là bã đậu, nói không chừng lần sau là thạch tín đó! Cô ta hận cô, nên muốn hãm hại cháu, muốn hại chết cháu để báo thù chuyện cô làm.”

Tư Mã Ngọc Thanh kéo chăn bông lên che đầu, thân thể không ngừng run rẩy, đến mức giường cũng run lên.

Tư Mã Ngọc Như thấy vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười giễu cợt kỳ dị.

Trẻ con thì vẫn chỉ là trẻ con, chỉ cần vài thao tác đã có thể lừa gạt nó rồi.

Cuối cùng thì đứa bé này cũng không tin Hoa Hiền Phương là người tốt nữa.

Sau này khi nhìn thấy Hoa Hiền Phương hẳn nó sẽ vừa sợ sệt vừa thù hận.

Nó sẽ coi Hoa Hiền Phương như kẻ thù giống như cô ta, mẹ con hợp sức cùng đối phó Hoa Hiền Phương.

Cô ta bước tới ôm lấy Tư Mã Ngọc Thanh nói: “Cục cưng, cháu đừng sợ, cô sẽ bảo vệ cháu. Từ nay về sau, cháu phải nghe kỹ lời cô nói, đừng lại gần Hoa Hiền Phương nữa. Cô ta là một người phụ nữ xấu xa, tâm can độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, chuyện gì cũng có thể làm ra cho đặng. Cô ấy là kẻ thù của chúng ta, chúng ta phải hợp tác để đuổi cô ấy ra khỏi nhà họ Lục và giành lại vị trí thuộc về chúng ta.”

Tư Mã Ngọc Thanh không cảm thấy mình đang được an ủi càng run rẩy hơn nữa.



Sáng hôm sau, khi Hứa Kiến Quân chuẩn bị đi học, đồng hồ điện thoại của cậu bé vang lên, là Tư Mã Ngọc Thanh gọi tới.

“Tiểu Quân, mau cùng chị họ đến cứu tớ với! Cô sắp giết chết tớ rồi!” Giọng cậu bé rất nhỏ, tựa hồ đang lo lắng bị nghe thấy.

Hứa Kiến Quân vô cùng sửng sốt, Lục Sênh Hạ đang ngồi ngay bên cạnh cậu bé, mỗi ngày họ đều đi học cùng nhau.

Nghe cậu bé nói thế Lục Sênh Hạ cũng bàng hoàng.

Tư Mã Ngọc Thanh là người mà Tư Mã Ngọc Như hết mực yêu thương, sao lại có thể muốn giết cậu bé được?

“Ngọc Thanh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hôm qua lúc em mới vừa đi học về, cô nói rằng chị gái xinh đẹp mang vịt rán giòn đến cho em, sau khi em ăn xong thì bụng đau dữ dội, đi ngoài liên tục. Cô nói là chị gái xinh đẹp đã bỏ độc vào trong thịt vịt, muốn hại chết em…”

Cậu bé còn chưa nói dứt câu, Hứa Kiến Quân đã nói chen vào: “Hôm qua tớ hỏi mẹ rồi, mẹ nói cả ngày hôm qua mẹ đều ở thành phố Dương Hà, hoàn toàn không có thời gian làm vịt rán giòn, cũng không bảo đầu bếp làm, nhất định là bà nội xấu xa đã lừa cậu.”

“Tớ biết. Vị giác của tớ rất nhạy, tớ chỉ cần ăn một miếng là biết có phải của chị gái xinh đẹp làm hay không rồi. Người bỏ độc trong thức ăn là cô, cô ấy muốn giết chết tớ sau đó đổ cho chị gái xinh đẹp. Cô ta là ác quỷ!” Tư Mã Ngọc Thanh run rẩy nói: “Mọi người mau đến cứu tớ đi, nếu không cô ta lại tiếp tục bỏ độc hại tớ đấy, tớ không muốn chết đâu!”

Lục Sênh Hạ hít sâu một hơi, cô bé cũng đã phần nào nắm rõ thủ đoạn của Tư Mã Ngọc Như rồi.

Không phải bà ta muốn giết Tư Mã Ngọc Thanh rồi đổ lỗi cho chị dâu, nhưng bà ta muốn Tư Mã Ngọc Thanh nghĩ rằng chị dâu muốn giết mình và trở mặt với chị ấy.

Thật đáng sợ! Đúng là kẻ điên khùng, đến con trai ruột của mình cũng nỡ ra tay!

Cũng may cô bé đã đưa ra lựa chọn đúng đắn, nếu không nhất định sẽ chết trong tay bà ta!

“Ngọc Thanh, giờ em đang ở đâu?”

“Em đang ở nhà. Chị họ, chị mau đến đây cứu em đi!” Tư Mã Ngọc Thanh nức nở.

“Đừng sợ, hôm nay chị lập kế hoạch rồi sẽ cứu em ra ngoài.” Lục Sênh Hạ nói. Lần này cô bé tự nhủ phải lập một kế hoạch toàn diện, không thể nhanh bị phát hiện như lần trước.

Mấu chốt của kế hoạch này là giấu Tư Mã Ngọc Thanh ở nơi nào.

Nhà họ Lục được canh phòng nghiêm ngặt, khắp nơi đều có người quan sát, muốn giấu người ở nhà họ Lục là chuyện bất khả thi.

Hứa Kiến Quân cũng suy nghĩ về vấn đề này: “Ngày mai thi xong chúng ta sẽ có kỳ nghỉ đông, chú Ngọc Thanh không cần phải đến trường nữa, quả thật là có thể trốn được. Nhưng chúng ta nên giấu chú ấy ở đâu đây? Chú ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, không thể tự chăm sóc bản thân được. Nếu như giấu chú ấy ở biệt thự của bố Ma Vương thì chắc chắn chú ấy không sống một mình được.”

“Cháu nói đúng, tên nhóc đó quen cơm dâng tới miệng, áo quần dâng tới cửa rồi. Nếu như để thằng bé ở đó một mình chắc sẽ đói chết mất. Hơn nữa, thằng bé nhát gan lắm, buổi tối không dám ở một mình đâu, ngộ nhỡ nó sợ quá lại còn mệt hơn.” Lục Sênh Hạ lắc đầu thở dài.

Sau một hồi im lặng, hai mắt Hứa Kiến Quân sáng lên, nói: “Cháu nghĩ ra một nơi, có thể chú ấy sẽ ở đó trong một thời gian được đó.”

Ngày hôm sau, Tư Mã Ngọc Thanh đến trường, hôm nay là kỳ thi cuối kỳ.

Theo kế hoạch của Lục Sênh Hạ, cậu bé thi đến môn cuối sẽ nộp bài sớm, sau đó đi vào nhà vệ sinh, lấy đồ hoá trang đã được để sẵn trong cặp ra, ăn vận hoá trang thành một bé gái.

Lục Sênh Hạ đã đợi sẵn bên ngoài trường học từ lâu, ngược lại, cô bé lại ăn mặc hệt một cậu bé, như vậy mới thoát khỏi sự quan sát của những người ở cổng trường.

Tư Mã Ngọc Thanh nói với bảo vệ rằng anh trai của cậu bé đến đón, bọn họ chuẩn bị tham gia một vũ hội hoá trang.

Bác bảo vệ cũng không hỏi nhiều, mở cửa cho bọn họ ra ngoài.

Còn Hứa Kiến Quân đã ở trên xe đợi bọn họ.

Tài xế cũng không biết đó là Tư Mã Ngọc Thanh, còn nghĩ là bạn học nào đó của Lục Sênh Hạ.

Chiếc xe đến biệt thự của bà nội Thời.

Tần Như Thông ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, chắc phải ở bên đó một thời gian, cho nên không cần lo lắng việc Tư Mã Ngọc Thanh sẽ bị phát hiện.

“Bà nội!”

Hứa Kiến Quân chạy ào vào cửa cất giọng ngọt ngào gọi bà, bà nội Thời thấy cháu trai tới thì rất vui mừng, cười híp mắt.

“Tiểu Quân, cháu cưng của bà! Bà nhớ cháu chết đi được!”

Hứa Kiến Quân rất vui, bệnh tình của bà nội đã được kiểm soát, không còn chuyển biến xấu nữa, vẫn còn nhớ cậu bé.

Cậu bé nắm tay Tư Mã Ngọc Thanh, nói: “Bà nội, đây là bạn thân của cháu, cậu ấy tên là Ngọc thanh. Bố mẹ cậu ấy đã ly hôn, mẹ sau lại thường xuyên bạo hành cậu ấy. Mấy ngày hôm nay bố cậu ấy đi công tác, mỗi ngày mẹ kế đều bỏ độc vào thức ăn cậu ấy, nên cậu ấy đã chạy khỏi đó. Bà có thể cho cậu ấy ở lại đây vài hôm được không? Đợi bố cậu ấy về thì cậu ấy sẽ về nhà. Nếu không làm vậy chắc chắn cậu ấy sẽ bị mẹ kế giết chết.”

Bà nội Thời nghe vậy đồng ý ngay lập tức.

“Thật là một đứa trẻ tội nghiệp! Cháu cứ yên tâm ở lại đây, bà sẽ chăm sóc cho cháu!”

“Cám ơn bà nội.” Tư Mã Ngọc Thanh cười toe.

Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân cũng nhìn nhau cười.

Bọn nhóc ăn tối cùng bà nội Thời, sau đó đi dạo vườn hoa.

“Chú Ngọc Thanh, bụng cậu hết đau rồi đúng không?” Hứa Kiến Quân lo lắng hỏi.

“Hôm nay hết đau rồi, hôm qua đau muốn chết đi được ấy!” Tư Mã Ngọc Thanh ớn lạnh: “Nhất định là cô tớ bị quỷ ám rồi, tớ không dám ăn đồ cô ấy đưa cho nữa đâu.”

Lục Sênh Hạ vỗ vai cậu bé ra chiều đồng cảm: “Cũng may em thông minh không bị bà ta lừa, nếu không chết rồi cũng không biết tại sao mình chết.”

“Khứu giác của em rất nhạy, về mặt ăn uống ai cũng đừng hòng lừa được em.” Tư Mã Ngọc Thanh đắc ý nhướng mày.

Lục Sênh Hạ mỉm cười: “Kiểu như em cũng được xem là một loại siêu năng lực ấy nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.