Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 713: Chương 713: Tình yêu không hề giữ lại




“Lòng tham đã khiến tôi đồng ý, thương lượng với cô ta, lại nhân cơ hội lừa đảo nâng giá lên đến sáu mươi tỷ. Tôi nâng cốc kể chuyện, thêm mắm thêm muối nói cho cô ta nghe, còn đưa cả video tôi quay được cho cô ta, cô ta vui vẻ sảng khoái đưa cho chúng tôi chi phiếu sáu mươi tỷ. Lúc trở về, tôi cũng không dám tin chuyện lại thuận lợi như vậy. Hoa Mộng Lan nói, bây giờ chúng tôi có tiền, cứ tiêu xài thoải mái một phen. Bởi vì phải mất một tuần thì chi phiếu mới có giá trị, cho nên tôi đưa tiền cho cô ta trước, để cô ta tiêu xài. Đêm qua chúng tôi đi ăn uống ở một quán ăn đêm, uống rượu nhảy nhót, chơi đến đêm mới về, lúc chờ đèn đỏ trên đường, một cái xe tải đột nhiên lao đến đây, chúng tôi căn bản không kịp trốn…”

Tôn Yến Tư nói xong thì gào khóc.

Trên trán Hoa Hiền Phương nổi gân xanh, lửa giận bỗng chốc bùng lên trên mặt.

Là Mộ Dung Cẩm Lý!

Người phụ nữ kia chính là Mộ Dung Cẩm Lý!

Những tin đồn nhảm nhí không đánh có trong giới người nổi tiếng chính là cô ta truyền ra, cô đang nghĩ không biết rốt cuộc là ai truyền những lời này cho cô ta.

Bây giờ cuối cùng cũng biết rõ.

Là Hoa Mộng Lan và Tôn Yến Tư nói.

“Yến Tư, cô cứ dưỡng bệnh cho tốt đi, để tôi đi tìm người phụ nữ kia tính sổ.”

Cô đứng lên, phẫn nộ đi ra ngoài.

Nhất định là Hứa Nhã Thanh nói cho Mộ Dung Cẩm Lý chân tướng, cô ta cảm thấy mua tin tức này là không đáng giá, cô ta cảm thấy Hoa Mộng Lan và Tôn Yến Tư nói lừa mình, cho nên tức giận phái người giết bọn họ.

Cô ta chính là Black Widow, loại chuyện thế này cô ta cũng đã làm không biết bao nhiêu lần rồi.

Lái xe đi thẳng đến biệt thự của Hứa Nhã Thanh, vừa vào cô đã nói: “Nhã Thanh, Mộ Dung Cẩm Lý đang đâu? Cô ta ở đâu, anh đưa tôi đi gặp cô ta ngay bây giờ đi.”

“Tôi đã phái người đưa cô ta đến Đông Nam Á rồi, tôi sẽ không cho phép cô ta đến thành phố Long Minh nữa, cô ta cũng sẽ không còn cơ hội làm loạn ở đây.”

“Vì sao anh lại thả cô ta đi, anh đây là thả hổ về rừng đấy.” Cảm xúc của cô đột nhiên trở nên có phần kích động, giọng nói cũng vô thức đề cao lên mấy phần.

Hứa Nhã Thanh giật mình: “Hiền Phương, đã xảy ra chuyện gì à?”

“Chị họ của tôi đã chết, Mộ Dung Cẩm Lý giết chị ấy rồi.” Hoa Hiền Phương nức nở nói.

“Chị họ của cô, là Hoa Mộng Lan sao?” Hứa Nhã Thanh cực kỳ kinh ngạc: “Vì sao cô ta lại muốn giết Hoa Mộng Lan?”

“Bởi vì…” Cô bỗng nhiên dừng lại, liếc nhìn anh ta với ánh mắt khác thường không rõ: “Anh cũng đừng quản nguyên nhân là gì, anh nói cho tôi biết Mộ Dung Cẩm Lý đang ở đâu, tôi muốn đi tìm cô ta tính sổ.”

Hứa Nhã Thanh nắm vai cô: “Hiền Phương, cô cứ bình tĩnh một chút, cô ta đang ở Tam Giác Vàng, nơi đó không phải nơi cô có thể đi. Ngày mai tôi sẽ phái người đến đó tìm cô ta hỏi cho rõ ràng.”

“Tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta, tôi nhất định sẽ làm cô ta nợ máu phải trả bằng máu.” Hoa Hiền Phương nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

Trên đường trở về, cô bắt đầu suy nghĩ về lời Tôn Yến Tư nói.

Rốt cuộc cô đã đi vào phòng ai.

Là phòng của Lục Kiến Nghi, hay là phòng của Hứa Nhã Thanh?

Đầu óc của cô mơ hồ không õ.

Nếu cô vào phòng Lục Kiến Nghi, Hứa Nhã Thanh không thể có lắc tay của cô được, mà Tiểu Quân cũng không thể là con của Hứa Nhã Thanh.

Cho nên, phòng cô vào nhất định là phòng của Hứa Nhã Thanh, có một người phụ nữ khác đã vào phòng của Lục Kiến Nghi.

Về đến nhà, Lục Kiến Nghi bước tới đón cô: “Em đi thăm Tôn Yến Tư sao?”

“Vâng ạ.” Cô gật đầu.

“Cô ta nói gì?” Lục Kiến Nghi hỏi.

“Là Mộ Dung Cẩm Lý, người muốn giết họ là Mộ Dung Cẩm Lý.” Hoa Hiền Phương cúi đầu nói.

Lục Kiến Nghi hơi kinh hãi: “Vì sao Mộ Dung Cẩm Lý lại muốn giết họ?”

“Chuyện em ở khách sạn, là Hoa Mộng Lan và Tôn Yến Tư nói cho cô ta, bọn họ tham lam, muốn sáu mươi tỷ. Có lẽ Mộ Dung Cẩm Lý cảm thấy tin tức đó không đáng giá, không muốn mất tiền, cho nên phái người đi giết bọn họ.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Lục Kiến Nghi nhíu mày: “Tại sao Hoa Mộng Lan và Tôn Yến Tư lại biết chuyện của em?”

“Buổi tối ngày đó là ca trực của em và Yến Tư ở nhà hàng, cho nên cô ta biết.” Tiếng nói của Hoa Hiền Phương rất nhỏ, giống như là tiếng hít thở bình thường mà thôi.

Lục Kiến Nghi tức giận đấm một quyền lên bàn trà: “Hai người phụ nữ chết tiệt này, em coi bọn họ như người thân bạn bè, bọn họ lại đâm sau lưng em một đao.”

“Bọn họ đã phải trả cái giá đắt rồi.” Hoa Hiền Phương thấp giọng nói.

Yên lặng một chốc, cô lại nói tiếp: “Lục Kiến Nghi, lúc ở khách sạn Hildon, anh đã ở phòng nào?”

“1202.” Lục Kiến Nghi không để ý, thản nhiên trả lời, thế nhưng lại nhấc lên sóng gió trong lòng cô.

1202!

Lúc ấy phòng cô đẩy đồ vào chính là phòng 1202.

“Vậy anh có nhớ người phụ nữ kia mang đồ ăn gì đến, nói cái gì không?”

Lục Kiến Nghi liếc nhìn cô một cái đầy thâm ý, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa.

“Vì sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

“Tùy tiện hỏi thôi, anh cứ cẩn thận nhớ lại xem, biết đâu lại phát hiện manh mối gì.” Cô tránh nặng tìm nhẹ nói.

Lục Kiến Khi đi đến trước quầy bar, rót một ly cocktail, ngồi xuống sô pha, suy tư hồi lâu.

Thời điểm đó, cả người anh bị thuốc khống chế, không quá tỉnh táo.

Cái trong đầu anh nhớ rõ nhất chính là bừa bãi phóng thích, vui sướng cảm nhận, cùng với cái hình xăm trái tim kia.

“Hình như cô ta mang cơm gà gì đó và canh củ sen nấu xương.”

“Có phải là cơm gà nấm không?” Hoa Hiền Phương nói.

“Hình như vậy.” Anh nhún vai, cố gắng nhớ lại: “Cô ta rất sợ hãi, nói mình da dày thịt béo, còn mắc bệnh sida, còn nói hình như anh bị sốt, muốn giúp anh hạ nhiệt…”

Thần kinh cả người Hoa Hiền Phương căng chặt, trong lòng nổi lên một trận kích động mãnh liệt.

Buổi tối ngày hôm đó, không phải cô đã cầu xin anh thế này, cầu xin anh buông tha cho chính mình sao?

Chẳng lẽ buổi tối ngày đó thật sự là Lục Kiến Nghi chứ không phải Hứa Nhã Thanh?

Không không không, Tiểu Quân và Hứa Nhã Thanh đã làm xét nghiệm quan hệ huyết thống, thằng bé chính là con của Hứa Nhã Thanh.

Nhất định là có chỗ nào sai rồi.

Sắc mặt cô trắng bệnh, giống như tờ giấy trắng.

Lục Kiến Nghi đã nhận ra: “Làm sao vậy, cô gái ngốc nghếch, em đang suy nghĩ cái gì?”

Cô lắc đầu: “Không có gì, chỉ là em có hơi mệt, muốn ngủ một giấc.”

“Vậy thì em ngủ đi.” Anh vươn tay ôm lấy cô, đi đến bên giường lớn.

Cô nhắm hai mắt lại.

Bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng rất nặng nề.

Cho tới bây giờ, điều cô chưa từng lo lắng chính là Hứa Nhã Thanh có thể lừa gạt mình hay không.

Hứa Nhã Thanh chính là ánh mặt trời mùa xuân.

Anh ta đi vào thế giới của cô lúc cô cần sự giúp đỡ nhất.

Là anh ta vươn tay lôi cô ra khỏi vực sâu khi cô bất lực tuyệt vọng nhất.

Nếu không có anh ta, Tiểu Quân đã sớm bị Lục Kiến Nghi giết chết rồi.

Anh ta yêu thương Tiểu Quân, chiều chuộng Tiểu Quân.

Nếu anh ta biết Tiểu Quân không phải con anh ta, sao anh ta có thể yêu thương thằng bé không chút đắn đo như vậy.

Anh ta sẽ không lừa cô, nhất định sẽ không như vậy.

Trên thế giới này, ngoài Tần Như Thông ra, người mà cô tin tưởng nhất chính là anh ta.

Anh ta chính là người tốt, là một người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.