Trên mặt Lục Kiến Nghi mây đen dày đặc, khắp toàn thân đều toả ra hơi thở mưa to gió lớn: “Cậu đi theo tôi bao lâu, ngay cả quy củ tối thiểu cũng đã quên?”
Ở chỗ của anh, chưa từng có trường hợp tiền trảm hậu tấu như vậy!
Finn nuốt nước miếng, cổ họng khô khốc: “Bởi vì tôi biết, anh nhất định sẽ không đồng ý.”
Gân xanh trên trán Lục Kiến Nghi nổi lên: “Việc cậu làm ra không phải hai thứ đồ vật, mà là hai người!”
“Boss, Kiều An không phải là người hiền lành, cô ta muốn cái gì, chúng ta đều rất rõ ràng. Coi như chúng ta có thể tìm được người thay thế Kiều An, cũng không thể bảo đảm người đó có thể nghe lời như Kiều An, thậm chí người đó còn có thể có lòng tham không đáy hơn so với Kiều An. Đây là biện pháp nhất cử lưỡng tiện tốt nhất.” Giọng nói của Finn rất thấp, nhưng rất rõ ràng: “Toàn bộ trách nhiệm đều để một mình tôi gánh chịu, tôi bảo đảm nhất định sẽ không để lại mầm họa cho anh.”
“Nhưng chết tiệt là cậu đã lấy danh nghĩa của tôi, đây chính là mầm họa!” Đôi mắt của Lục Kiến Nghi đen lại hiện lên một tia tối tăm.
Finn nhún vai một cái: “Tôi đã bắt Kiều An nhắn cho bạn cô ta, nói đứa trẻ là cô ta nhận nuôi, cô ta sợ tôi bế con đi, nên không dám nói lung tung.”
Lục Kiến Nghi hít vào một hơi, trong lòng tức giận cũng không tiêu tan được, anh chỉ muốn Kiều An an phận cho anh sủng thê cuồng ma, không muốn bị những chuyện vớ vẩn này quấy nhiễu.
Sau khi Finn đi ra ngoài, trực tiếp đi tìm Hoa Hiền Phương.
“Bà chủ, đây là giấy khai sinh của đứa bé, và thỏa thuận nhận nuôi. Chuyện này tôi đã không báo cáo cho Boss trước, là tôi không làm tốt nhiệm vụ, tôi rất xin lỗi.”
Hoa Hiền Phương cũng nhìn thấy trạng thái của bạn Kiều An trên mạng, không cần đoán cũng biết, cô ta bị ép mới phải viết như thế.
Đứa trẻ có khuôn mặt giống cô ta như vậy, nói là nhận nuôi, ai tin được!
Không chỉ có cô không tin, quần chúng trên mạng xem qua cũng không tin.
Còn về phần mấy tờ giấy kia, hoàn toàn có thể làm giả!
“Cô ta cũng thật là lợi hại, tìm được một cặp song sinh giống mình như vậy!”
“Bởi vì mẹ của mấy đứa trẻ giống Kiều An đến mấy phần.” Finn móc ra một tấm hình đưa cho cô.
Cô xem xét một chút, cô gái trong hình đúng là có điểm giống Kiều An: “Cô gái này không phải là anh và Roy tìm thay cô ta chứ?” Trong giọng nói của cô mang theo ý tứ chất vấn, trong ánh mắt mang thần thái phê phán.
Cô có thể chắc chắc, chuyện này anh và Roy có quan hệ, Roy là thuộc hạ của anh, anh ta muốn giở trò sau lưng, không thể thoát khỏi con mắt của anh, mà anh cũng không báo cáo việc này cho Lục Kiến Nghi, nói lên anh cũng tham dự trong đó.
Finn mím môi.
Anh biết rõ, Hoa Hiền Phương cũng không phải là một người phụ nữ chỉ giúp chồng dạy con, cô đặc biệt có đầu óc buôn bán, không những có thể trở thành vợ hiền của Boss, mà còn có thể trở thành phụ tá đắc lực của anh trên thương trường, cho nên cô mới có thể đoạt được trái tim Boss.
“Bà chủ quả nhiên thông tuệ hơn người, là tôi tìm, vốn dĩ là muốn nhận nuôi cả hai đứa bé, nhưng đến lúc đó lại hối hận, chỉ mang một đứa bé đi.”
Hoa Hiền Phương nâng ấm trà lên mấy trên cái chén, rót một ít trà: “Đây có vẻ không giống phong cách làm việc của anh, làm trợ lý trưởng đặc biệt, anh không phải nên vì ông chủ phân ưu sao? Tại sao còn đẩy anh ấy vào trong vòng xoáy scandal?”
Mi mắt Finn buông xuống, lộ ra một vẻ tự giễu: “Là tôi làm hỏng việc, vì thế bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không làm trợ lý trưởng đặc biệt nữa.”
Hoa Hiền Phương chấn động mạnh mẽ: “Lục Kiến Nghi sẽ không bởi vì một lần sai lầm, lại đuổi anh luôn chứ?”
“Chỉ làm tạm thời bị cách chức cho tỉnh lại, phạm lỗi lầm thì phải bị phạt, đây là quy củ của Đế Vương.” Finn trầm thấp nói.
Hoa Hiền Phương bĩu môi: “Anh là người anh ấy tin tưởng nhất, anh ấy coi anh như anh em trong nhà, anh đột nhiên gây ra sự việc khác thường như vậy, đương nhiên anh ấy sẽ căm tức.”
Finn khẽ vuốt cằm: “Tôi biết, Boss cho tôi một cơ hội lấy công chuộc tội, tôi sẽ cố gắng biểu hiện. Bà chủ, cô phải tin tưởng Boss, cô là người phụ nữ duy nhất của anh ấy, trừ cô ra, không ai có bản lĩnh trói buộc anh ấy.”. Đam Mỹ Hài
“Tôi đương nhiên tin tưởng anh ấy, từ trước tời giờ tôi cũng chưa hoài nghi anh ấy, nhưng là một người vợ, tôi cũng phải suy nghĩ cho anh ấy, để anh ấy yên ổn công tác sinh hoạt, không cho mấy hoa đào nát bên ngoài ảnh hưởng tới anh ấy.”
Hoa Hiền Phương nhếch miệng nở nụ cười, vứt cho anh một ý cười nhẹ như mây gió, cảm giác hoàn toàn không bởi vì chuyện này mà rối loạn.
Thực ra từ sâu trong nội tâm, cô cũng chưa hề hoàn toàn tin tưởng anh.
Chân tướng, là phải dựa vào chính bản thân mình đi đào bới.
Người nào đó vì muốn tẩy rửa sạch sẽ bản thân, cũng có thể lấy anh ta làm kẻ thế mạng.
Buổi tối, lúc Lục Kiến Nghi trở lại, cô nói cho anh về việc Finn tìm mình.
Lục Kiến Nghi hừ thấp một tiếng: “Thằng nhãi này còn rất tích cực, nhanh như vậy đã đến chịu đòn nhận tội?”
“Không phải anh bảo anh ta tới sao?” Cô cố ý hỏi.
Lục Kiến Nghi đi tới trước quầy bar, rót một ly cocktail không độ: “Loại chuyện nhỏ này, chỉ cần vợ chồng chúng ta giải thích rõ ràng là xong, làm gì cần người ngoài lộn xộn.”
“Anh ta nói tạm thời bị cắt chức, có phải thật không?” Mày liễu của cô hơi nhíu, không hề chớp mắt nhìn anh, tuy rằng anh là khối băng vạn năm không đổi sắc mặt, nhưng trong ánh mắt vẫn sẽ có phản ứng một chút tâm tình.
“Cậu ta đã không thích hợp làm vị trí này, anh sẽ sắp xếp cậu ta đi làm chuyện khác.” Anh nói có chút hời hợt, nhưng khi nói lông mày có một tia sắc bén, xem ra, anh còn chưa hết tức giận.
Nếu như Finn chỉ là giúp Kiều An nhận nuôi một đứa bé, anh cũng không đến nỗi sẽ tức giận như vậy, còn muốn đổi việc khác cho anh ta, chuyện này khẳng định không chỉ đơn giản như vậy, bên trong nhất định ẩn giấu bí mật mà cô không biết.
Nếu Finn nói đứa bé được nhận nuôi, vậy chỉ cần tìm ra cô gái trong hình, thì có thể chứng minh được lời anh ta nói là thật hay giả.
Việc này, cô sẽ không để cho Lục Kiến Nghi biết, muốn bí mật điều tra.
Cô đi tới trước nôi, bế con trai lên: “Vẫn còn may không phải là con riêng của anh, nếu như vậy uy nghi của người làm bố như anh trong mắt bọn trẻ sẽ không sót lại chút gì.”
Lục Kiến Nghi hôn tay nhỏ của con trai: “Anh không thể để người khác sinh con trai cho anh, con của anh chỉ có thể là em sinh, người khác không có tư cách này.”
Cô cười nhạt, đưa con trai cho anh: “Nên cho bọn trẻ uống chút nước.”
Chị gái ở trong nôi, thấy bố ôm em trai mà không ôm mình, có chút không vui: “Oa” một tiếng khóc lên.
Lục Kiến Nghi vội vàng đem con trai bỏ vào trong nôi, ôm lấy con gái.
Em trai hình như có hơi oan ức, thời gian bố ôm mình còn ít hơn chị gái nhiều lắm.
Bé chép chép miệng nhỏ, giống như muốn khóc, nhưng lại nhịn xuống, trong đôi mắt to tràn lên nước mắt, nước mắt lưng tròng nhìn bố và chị gái.
Hoa Hiền Phương đổ nước vào trong bình, đưa cho Lục Kiến Nghi, còn mình thì ôm con trai, cho bé uống nước.
Vào lúc này, Lục Sênh Hạ chạy vào, kéo Lục Kiến Nghi vào thư phòng đối diện.
“Lão đại, con của Kiều An rốt cục là nhận nuôi, hay là cô ta sinh nhỉ?”