“Trần Hoàng Phấn chết vì xuất huyết não cách đây một năm. Vương Kiều Diễm đã từ chức vào ngày thứ hai của vụ hỏa hoạn và mất tích. Chúng tôi đã cử người đi tìm tung tích của bà ta.” Trợ lý của Lục Vinh Hàn cho biết thêm.
“Từ chức ngay ngày hôm sau hỏa hoạn?” Hoa Hiền Phương vuốt sờ cằm: “Có phải là trùng hợp quá không?”
Một tia sáng lạnh sắc bén lóe lên từ đáy mắt Lục Kiến Nghi: “Bệnh viện có thể tìm được hồ sơ của cô ta không?”
Hùng Văn cho biết: “Phòng chứa hồ sơ đã bốc cháy, nó không chỉ thiêu rụi hồ sơ của bệnh nhân mà còn của cả các bác sĩ và y tá. Vì cô ấy đột ngột rời đi vào ngày hôm sau nên bệnh viện không làm hồ sơ cho cô ấy nữa.”
Gân xanh trên trán bà Lục chuyển động: “Là cô ấy, phải là cô ấy, nhất định là cô ấy đánh tráo con tôi.”
Hoa Hiền Phương đi tới đi lui mấy bước: “Đó là lý do một đứa trẻ có vết bớt, còn một đứa trẻ thì không. Dễ dàng phân biệt, làm sao có thể nhầm được?”
“Tôi đoán cô ấy nên biết rằng cô ấy đã phạm sai lầm. Phòng chứa hồ sơ đang bốc cháy. Nó rất có thể liên quan đến cô ấy. Nhất định phải tìm được cô ấy.” Một tia thù địch lướt qua khuôn mặt của Lục Kiến Nghi.
Trở lại trong phòng, Hoa Hiền Phương chăm chú nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ say: “Tu La ma vương, khi các con một trăm ngày, chúng ta hãy làm xét nghiệm quan hệ cha con, như vậy sẽ yên tâm hơn.”
Biết được suy nghĩ cẩn thận của cô, Lục Kiến Nghi bước tới, vòng tay qua vai cô: “Hai đứa nhỏ này ngay từ cái nhìn đầu tiên đã là con của chúng ta rồi. Anh không thể sai được.”
Khi sinh, cô là sản phụ duy nhất trong phòng sinh, cả tầng cũng chỉ có mình cô, toàn bộ quá trình đều là anh đi cùng cô, cứ cách hai mét lại có một vệ sĩ túc trực canh gác, ngay cả một con ruồi cũng không mất được.
“Lục Kiều Sam sẽ như thế nào?”
“Bố nói sẽ tha mạng cho cô ta, cô ta sẽ bị kết án chung thân, để cô ta ở trong tù ăn năn sám hối.” Lục Kiến Nghi ngây người nói.
“Người nhà họ Lưu có biết chuyện này không?” Cô thở dài, Lưu Tinh Bảo thực ra là người tốt, lần này lại bị lợi dụng.
“Lưu Tinh Bảo đã nộp đơn xin ly hôn.” Lục Kiến Nghi nhún vai.
Cô bưng tổ yến lên nhấp một ngụm, một tia thâm trầm khó tả lướt qua trên khuôn mặt cô.
Lục Kiều Sam lẽ ra là thiên kim tiểu thư của riêng bà, được hưởng vinh hoa phú quý.
Miễn là cô ta cư xử tốt và trung thực, bí mật này sẽ không bao giờ bị phát hiện.
Thật tiếc khi cô ta cứ khăng khăng đi mãi vào con đường chết.
Lúc này Tư Mã Ngọc Như cũng không có ở nhà họ Lục, mà là ở nhà em trai, hai người ở trong phòng thảo luận hồi lâu.
“Chị, đừng lo lắng, cô ta sẽ không phản bội chúng ta, không ai biết quan hệ của cô ta với chúng ta. Đợi tý nữa em sẽ gọi điện cho cô ta dặn dò cô ta ở An Kỳ phải cẩn thận và đừng bao giờ trở lại gần đây.” Tư Mã Minh Thịnh an ủi nói.
Tư Mã Ngọc Như vì chuyện này mà không hề thả lỏng: “Em nên biết thế lực của nhà họ Lục, không có người mà nhà họ Lục không tìm được. Em lúc đó là quá bốc đồng. Nếu chị ở đó, chị nhất định sẽ không cho các em làm ẩu.”
“Chị ơi, phòng khi xảy ra chuyện, cô ta sẽ gánh vác. Cô ta biết điều gì đang bị đe dọa, con trai và con gái cô ta phải trông cậy vào chúng ta chăm sóc. Hơn nữa, chuyện này không liên quan gì đến chị.”
“Em nghĩ nhà họ Lục sẽ còn tin chị sau khi biết được mối quan hệ của chúng ta với cô ta sao? Liệu Y Hạo Phong có từ bỏ ý đồ không?” Ánh mắt Tư Mã Ngọc Như đầy lo lắng.
Tư Mã Hoàng Viễn châm một điếu thuốc.
Y Hạo Phong đã ngăn cản ông ta trở thành em rể của nhà họ Lục, cản trở con đường trở thẳng chức của ông ta, ông ta hận bà ấy đến nghiến răng nghiến lợi.
Rốt cuộc đã nắm bắt được cơ hội, làm sao có thể không thừa cơ ra tay?
Lúc đầu muốn Vương Kiều Diễm giết Lục Kiến Nghi, không ngờ Lục Kiến Nghi sinh ra sau đó lại bị người khác đỡ sinh, ông ta không còn cách nào khác để ra tay ngoài việc đổi thành Lục Kiều Sam.
Im lặng hồi lâu, một tia lạnh lùng xẹt qua mắt ông ta: “Em sẽ nói chuyện với cô ta.”
…
Vì chuyện của con gái lớn, không khí trong nhà họ Lục mấy ngày nay mịt mù toàn vẻ lo lắng.
Lục Sênh Hạ ôm hai má thở dài: “Chị cả đáng thương, không biết bây giờ ở nơi nào.”
Túi Sữa Nhỏ vòng tay ôm ngực, cái miệng nhỏ nhếch lên cao: “Con đã biết người xấu không phải dì của con. Nếu là dì của con, nhất định cũng sẽ yêu con không kém gì em gái.”
“Cô ta bây giờ chắc đang khóc trong tù.” Lục Sênh Hạ nhún vai.
Lục Kiến Nghi đi tới, xoa xoa đầu của hai người bọn họ: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng nói lung tung.”
Anh đã sắp xếp người bí mật cùng với cảnh sát truy lùng người đàn ông có mệnh danh là “Sói hoang” này.
Anh biết rất rõ rằng với chỉ số thông minh và năng lực của Lục Kiều Sam, cô ta sẽ không thể nghĩ ra một kế hoạch ám sát tỉ mỉ như vậy, cô ta quá ngu ngốc và đã rơi vào âm mưu mượn đao giết người của kẻ khác.
Trợ lý của cô ta, Thanh Hải, đã được bên kia mua chuộc từ lâu, một tháng trước, anh ta đã bị giết bịt miệng và chết ở Malaysia.
Lục Sênh Hạ lè lưỡi, dắt Tiểu Sữa Nhỏ trong tay: “Chúng ta đi ăn ti sữa đi.”
Trong vườn, Hoa Hiền Phương ôm con ngồi cùng bà Lục trong gian nhà nghỉ ngơi.
“Mẹ, mẹ xem Kiến Diệp đã biết cười. Mẹ có biết khi nó mới vài ngày tuổi, đã cười khi được Kiến Nghi ôm không.”
“Chắc sau này nó sẽ thông minh như Kiến Nghi. Mấy ngày sau khi sinh ra Kiến Nghi ra nó cũng nở nụ cười.” Bà Lục trầm giọng nói.
Lục Kiến Nghi và Hùng Văn đã tới đây.
Hùng Văn dò hỏi tất cả những người sinh vào ngày ở thành phố Long Minh, cuối cùng tìm được hai người phụ nữ khác có con cùng phòng sinh với bà Lục.
Hùng Văn đưa họ đi xét nghiệm ADN với Lục Kiều Sam, không hề có quan hệ bố mẹ – con cái.
Như vậy, mục tiêu đã khóa chặt người phụ nữ thứ 3. Đứa con đầu lòng của họ công an không có ghi chép, may mắn thay, một người từng là hàng xóm với họ đã đưa họ đi tìm vợ chồng họ Trương.
Bởi vì họ trọng nam khinh nữ nên việc cháu bé được chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh, họ không muốn tốn tiền chữa trị nên đã nhẫn tâm ném cháu bé vào lề đường.
Sau khi kiểm tra quan hệ cha con, người ta xác định rằng họ là cha mẹ của Lục Kiều Sam.
Tin tức này càng tăng thêm băng giá cho nhà họ Lục.
Do đó, khả năng tìm thấy một đứa trẻ trở nên rất mong manh.
Cũng có thể là đứa bé căn bản không còn sống.
“Hai vợ chồng sau đó được như ý nguyện sinh được một cậu con trai. Vì được nuông chiều quá mức nên cậu con trai này ăn chơi sa đọa, gái gú và cờ bạc, còn nợ nần chồng chất bên ngoài.” Hùng Văn nói.
Bà Lục đang trên đà suy sụp, trong mắt hiện lên một tia sát khí điên cuồng, khi trở về phòng, bà ta gọi trợ lý qua: “Làm cho tôi một chuyện…”
…
Vào ngày đầu tiên của năm mới, bà cụ Lục đưa bà Lục và Hoa Hiền Phương đến chùa để cầu nguyện cho cháu gái của mình.
Bà ấy hy vọng con bé có thể được nhận nuôi bởi một gia đình tốt và sống khỏe mạnh ở một góc nào đó trên thế giới này.
Khi trở về nhà, Hoa Hiền Phương ngồi trên sô pha thở dài, cô có thể hiểu được tâm tư của bà Lục, cô ôm đứa con gái như bảo bối trong tay, nhưng gia đình kia lại nhẫn tâm ném đi như vậy.
Lục Kiến Nghi quay lại thì nhận được tin nhắn từ Hùng Văn rằng con trai nhà họ Trương, tức là anh trai của Lục Kiều Sam, đã bị bọn cho vay nặng lãi biến thành thái giám.
Ông Trương và vợ mong muốn có một đứa con trai để truyền từ đời này sang đời khác, và giờ đây là tuyệt hậu hoàn toàn.